Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu

Chương 85: Phiên ngoại 1



1.

Lãnh chúa đại nhân của khu Rum có một mái tóc xoăn dài màu đỏ rượu và khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng không có ai sẽ nhầm y với phụ nữ cả.

Bởi vì y hung ác và tàn nhẫn, khí chất trên người y áp bức đến mức gần như ép cho người ta không dám ngẩng đầu. Vả lại, khi lãnh chúa đại nhân của khu Rum còn nhỏ, những ác ma đã từng vì ngoại hình mà chê cười y là phụ nữ, đều đã trở thành chất dinh dưỡng cho đất đai ở Rum.

Cho nên, khi Diệp Ngọc Tinh nhầm lẫn lãnh chúa đại nhân của khu Rum —— Percy là phụ nữ, có thể thấy được trong lòng lãnh chúa đại nhân đã kinh ngạc đến mức nào, nhưng sự kinh ngạc cũng không được thể hiện trên mặt. Sau khi kinh ngạc, y mới nhận ra mình thế mà lại không tự giác làm dịu đi khí thế của mình, không để cảm giác áp bức, sắc bén như lưỡi dao của mình làm cho loài người trước mặt sợ hãi.

Điều này thực sự rất thú vị, so với lý trí của bản thân, bản năng thậm chí còn phản ứng trước cả lý trí nữa, khiến cho mình giống như một con công đang xòe đuôi để theo đuổi bạn tình, sử dụng sự dịu dàng và vẻ đẹp của lớp ngụy trang để thu hút loài người yếu đuối, như thể chỉ cần bóp nhẹ là sẽ bể nát trước mặt.

Y nhìn con người đang hơi đỏ mặt, hoàn toàn bị dung mạo của mình thu hút trước mặt, lộ ra dáng vẻ yếu đuối sau khi ngụy trang:

“Có gì mà không ổn đâu, Ngọc Tinh, chị ở một mình thấy hơi sợ.”

Nếu có thể đạt được những gì mình mong muốn, thì có gì không ổn khi chỉ giả làm phụ nữ trong một thời gian ngắn chứ?

2.

Tôi mặt không cảm xúc nhìn bản thân trong gương, nhìn mình đang mặc một cái váy hoa hòe lòe loẹt, khi Ngọc Tinh cầm lược đi tới, tôi lập tức nở một nụ cười vừa phải:

“Ngọc Tinh, em tìm thấy lược chưa?”

“Tìm được rồi!”

Em ấy hưng phấn đặt đủ loại phụ kiện tóc với nhiều màu sắc lên bàn trang điểm, ấn đầu tôi soi gương một lúc, mới đối diện với gương tết tóc cho tôi một cách vụng về.

Tôi hợp tác với em ấy mà đối mặt với gương, lúc bị em ấy kéo tóc, tôi suýt nữa đã không giữ được nụ cười trên mặt nữa. Nhìn thấy em từ trên bàn trang điểm cầm lên một dây cột tóc màu xanh lá, mí mắt tôi giật liên tục:

“Ngọc Tinh, dùng cái màu đỏ đi. Anh thích màu đỏ.”

Em ấy dừng lại một chút, tiếc nuối bỏ dây cột tóc màu xanh lá xuống:

“Được rồi.”

Tôi vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng trong lòng lại đột nhiên thở phào một hơi: Cũng may.



3.

30 phút sau, rốt cuộc em ấy cũng tháo nó xuống và tết lại cho tôi một bím tóc khác mà em ưng ý, cuối cùng lại cài lên trán tôi một chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai bự tổ chảng. Tôi kiềm chế, nhưng rồi vẫn phải nói:

“Ngọc Tinh, hay là cài cái kẹp tóc này ở phía sau đi?”

Em ấy xoay đầu tôi qua ngắm nghía, rồi cảm thấy kỳ quái hỏi:

“Anh không thích hả?”

Tôi: “……”

Tôi nghĩ nghĩ, nghĩ ra một lý do không khiến em đau lòng:

“Nó quá to, để ở phía trước có hơi kéo tóc.”

Em ấy chợt hiểu ra mà "ồ" một tiếng thật dài, tháo cái kẹp tóc ngọc trai bự tổ chảng đó xuống, thay vào một cái nhỏ hơn.

Tôi: “……”

Thôi được rồi, cứ như vậy đi.

4.

Khi một chuyện đáng xấu hổ được lặp đi lặp lại nhiều lần, nó sẽ trở nên không còn đáng xấu hổ như vậy nữa.

—— mới là lạ.

Tần Hạc Minh đi qua tôi vài bước, sau đó lại vòng về, nhìn tôi bằng vẻ mặt kinh ngạc như bị sét đánh:

“…… Percy?”

Tôi lạnh lùng liếc cậu ta một cái:

“Im mồm, nếu không tôi giết cậu.”

Sau khi xác định thật sự là tôi, cậu ta lại nhìn bộ quần áo khoa trương của tôi một lần nữa, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái khó có thể hình dung:



“Cậu…… Ngọc Tinh đâu rồi?”

Ngọc Tinh nói rằng em ấy sẽ đi mua sắm, nhưng tôi không muốn nói cho Tần Hạc Minh biết. Tôi nhìn đi chỗ khác, như thể Tần Hạc Minh trước mặt tôi không tồn tại.

Một lúc sau, Ngọc Tinh chạy trở về với một đóa hồng lớn màu đỏ, em vui vẻ nở một nụ cười với lúm đồng tiền đánh yêu bên má:

“Percy! Em mua hoa nè!”

Tôi có chút cảm động, thụ sủng nhược kinh(*) ôm lấy Ngọc Tinh nhào vào lòng mình:

“Ngọc Tinh, em mua cho anh hả?”

Em ấy ngẩng đầu:

“Đúng rồi!”

Em đẩy tôi ngồi xuống:

“Đừng nhúc nhích nha, Percy.”

Ngay sau đó, em cắm hoa hồng vào tóc tôi.

Tôi: “……”

Tôi nhìn Tần Hạc Minh đang ôm bụng cười bên cạnh, trong lòng chết lặng: Thôi, ít nhất là tặng cho tôi.

Không được, vẫn phải đánh một trận với Tần Hạc Minh mới được.

____ ____ ____

Chú thích:

*Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): Được yêu thương nhưng lại cảm thấy lo sợ.

- Hết phiên ngoại 1-
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.