Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Chương 30: Chẹp...



Tối hôm đó, anh đã ở bang để giải quyết vụ việc của chiều hôm nay. Khuôn mặt anh lạnh tanh khiến người khác nhìn vào phải sợ sệt. Anh đang nhìn thẳng với ánh mắt sắc bén của mình vào tên trước mặt đang bị trói kia. Nghe Phong Vỹ báo lại là không chịu khai kẻ đứng sau nên anh yêu cầu đánh hắn thật mạnh tay rồi vắt chanh, bỏ muối vào vết thương.

- Có chết tôi sẽ không khai.

Anh nhếch mép cười lớn, đứng dậy đi lại gần trước mặt tên đó mà cất giọng lạnh lẽo:

- Không khai à? Thôi, bỏ đi, dù sao tôi cũng đã điều tra rõ anh làm cho ai rồi.

Dứt câu, anh vẫy tay ra hiệu cho người của mình kéo tên đó ra ngoài, còn yêu cầu phá nát chỗ kia. Trong lúc đó, điện thoại của anh reo liên hồi, Phong Vỹ tinh ý phát hiện nên cầm lên rồi tới đưa cho anh.

- An Ngọc gọi.

Anh nghe tên cô cái sắc mặt biến từ lạnh tạnh, vô cảm thành tươi tắn, vui vẻ. Đàn em xung quanh thấy lão đại mình như vậy liền ngỡ ngàng luôn. Ở trong đầu họ thầm nghĩ như thế này: "Ai khiến ngài ấy lật mặt nhanh vậy?". Phong Vỹ thì quen rồi nên chả ngạc nhiên lắm.

- Ơi anh nghe!

- Ngày mai anh nhớ đến nhé!

-

Dạ em yêu.

- Trời ơi, cưng dữ vậy!

Nói chuyện ngọt ngào một hồi thì cả hai tắt máy. Anh nhìn Phong Vỹ và giao nốt việc còn lại cho cậu mà về nhà, cậu gật đầu rồi có dặn là tối nay muốn đi chơi với người yêu để đền bù chiều hôm nay nên sẽ về muộn. Vừa vào trong nhà một cái thấy cặp gà báo đang ngọt ngào với nhau.

- Về rồi hả? Phong Vỹ không về chung à?

Minh Diễn vừa cởi áo khoác ngoài ra vừa đáp lại:

- Ừ, chút nó đi chơi với người yêu nữa nên về muộn.

Hải Nam ồ lên một tiếng rồi lại chăm chút cho Vy Hân, cậu ta không cho nhỏ dùng điện thoại vào lúc này, vì lỡ như đọc những lời không hay ho của thành phần anti fan thì rất mệt, dù sao nhỏ cũng mang thai.

Minh Diễn đã lên lầu tắm rửa rồi ngả lưng nằm trên giường, cầm điện thoại lướt tin tức. "Hải Nam đã bài viết mới", anh nhíu mày lại mà nhấn vào thấy một bức ảnh cậu ta và Vy Hân chụp cùng nhau được đăng lên với dòng trạng thái: "Bên cạnh tôi là ai? Là vợ tôi đấy". Anh chẹp miệng, có chút bất lực bấm thích bài viết. Rồi anh nảy ra ý nghĩ, đăng ảnh của cô lên với dòng trạng thái: "Nhớ em!". Ít phút sau, hơn chục bình luận của mấy đứa bạn, đồng nghiệp, đối tác đều vào tương tác.

An Ngọc thấy cũng vào bình luận: "Nhớ anh nhiều lắm!".



Minh Diễn chỉ để tâm bình luận của An Ngọc mà thôi, anh mỉm cười rồi cất máy, đến phòng làm việc để hoàn thành nốt một số tài liệu đang dở dang, làm xong thì mới đi ngủ.

Hôm sau, ngày 29 tháng 7 năm 20XY.

Hải Nam rời khỏi nhà vào lúc 7 giờ sáng, 30 phút sau là Phong Vỹ đi ra ngoài,

và cuối cùng một tiếng tiếp theo là Minh Diễn.

Đúng 8 giờ 30 phút, Minh Diễn đi về quê của An Ngọc để đến chơi, coi như gặp mặt bố mẹ luôn. Khi bước vào nhà và giới thiệu thì bố mẹ lập tức phán câu:

- Hốt nó gấp đi con, nuôi hết nổi rồi.

"...", cô không ngờ là bố mẹ muốn "đuổi" cô ra khỏi nhà dữ lắm rồi, mới quen thôi mà, cần gì gấp dữ vậy. Anh nghe vậy chỉ biết cười. Sau đó thì bố mẹ và anh có nói chuyện riêng với nhau. Bác trai mới bảo:

- Con bé nó ngơ ngơ lắm. Có biết cái gì đâu, con thông cảm.

Anh cười đáp lại:

- Dạ.

Rồi 7749 câu nói khác về cô khiến anh không thể nhịn được cười. Nào là: "Mai mốt con có cưới nó thì dạy nó", hay là "Mới quen thì cứ từ từ, nhưng mà chắc có con hốt nó được thôi",... Anh cũng ở lại buổi trưa ăn bữa cơm luôn.

- Sao không nói với mẹ là thằng bé không ăn được cay?

- Con có nói mà.

- Dạ, không sao đâu ạ. Con sẽ tập ăn cay vì cô ấy ạ.

- Không quen thì thôi, đừng cố. Nào, ăn cái này, không cay.

- Vâng.

Cùng thời điểm đó, Vy Hân muốn đi mua một số thứ nên đã đi ra ngoài cửa hàng tạp hoá. Khi thanh toán tiền và chuẩn bị đi về thì có nhóm người chặn lại.

- Gì vậy? Có chuyện gì sao?

Vy Hân hoang mang hỏi. Một người trong nhóm đó bước lên phía trước hai bước, nghênh mặt bảo:

- Dám dụ Hải Nam lên giường hả? Đồ thứ đàn bà đê tiện này...



Dứt câu thì đám người này ném đồ vật và đồ ăn vào người Vy Hân, vừa ném vừa chửi. May mắn có người của Minh Diễn luôn đi theo âm thầm bảo vệ nhỏ nên mới ngăn chặn được vụ việc. Đồng thời cũng đã báo Hải Nam về vấn đề này. Một lát sau, Vy Hân đã về nhà, nhỏ trong trạng thái không ổn là bao. Ngồi và nằm xuống ghế sofa mà khóc nức nở.

Hải Nam nhận được tin vội chạy về liền, mặc cho đang chụp ảnh cho quảng cáo sắp tới. Cậu ta tới nhà Vy Hân, gõ cửa mãi mà không thấy động tĩnh nên cậu ta mạnh gan nằm chốt cửa, kéo nhẹ xuống, cửa không khoá. Cậu ta thấy Vy Hân đang ngủ gục ở ghế sofa mà lặng lẽ bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống, đặt đầu Vy Hân lên đùi mình, thấy mắt ươn ướt của nhỏ mà cậu ta xót. Cậu ta gọi cho Vũ Đình.

- Khởi kiện.

Vũ Đình bên kia bảo:

- Đừng lo. Tao làm rồi.

- Ừ.

Một lúc sau Vy Hân tỉnh dậy, thấy Hải Nam đang kề bên cạnh mình, vội ngồi dậy, thắc mắc hỏi:

- Tưởng anh đi chụp quảng cáo?

Hải Nam đáp lại:

- Anh bỏ về. Em ổn không?

Vy Hân xụ mặt xuống, cảm thấy bản thân làm phiền, làm gián đoạn công việc của cậu ta. Cậu ta nhìn liền thở dài, ôm chầm lấy vuốt ve nhỏ, bảo:

- Không sao, kệ nó đi. Anh cần em ổn là được.

- Da.

- Đừng suy nghĩ nữa nhé.

- Em biết rồi ạ.

Hải Nam mỉm cười rồi hỏi Vy Hân có muốn ăn gì để cậu ta nấu, ít phút sau, cậu ta lại dặn nhỏ ngồi đợi, đi xuống bếp nấu ăn. Khi đã nấu xong, cậu ta ẵm nhỏ lên đùi mình ngồi, từ từ đút những muỗng cơm vào miệng Vy Hân.

- Em bé của anh, ráng ăn nhiều vào nhá.

- Dạ.

Ăn cơm xong thì cậu ta đưa nhỏ đi ngủ. Rồi lại đi rời khỏi phòng nhỏ mà xuống lầu. Bỗng điện thoại của cậu ta có tin nhắn, đó là của Vũ Đình, nhắn gửi rằng: "Chiều nay 14 giờ có lịch trình, nhớ đi". Cậu ta thở một hơi, đành rời khỏi nhà Vy Hân qua nhà cậu ta chuẩn bị đồ mà tiếp tục làm việc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.