Sáng ngày 22 tháng 4, An Ngọc và Vy Hân đang ở trường để chuẩn bị những công đoạn để ngày mai tổ chức sự kiện kỉ niệm ngày thành lập trường, hoạt động vui chơi khác cho sinh viên vào ban ngày. Còn ban đêm thì gặp mặt các nghệ sĩ, ca sĩ nổi tiếng. Xong xuôi thì cả hai định về nhà, dù gì hôm nay không có tiết học. Đột nhiên Vy Hân nhìn thấy ai đó quen quen đang tiến tới phía trước nên chững lại một lúc lâu. An Ngọc khó hiểu liền quay sang nhìn bạn mình hỏi:
- Gì thế?
Vy Hân trả lời:
- Ê Ngọc, con nợ mà tao từng kể với mày kìa.
". . .", An Ngọc mới trố mắt nhìn rồi à lên một hơi dài và lúc này cô sực nhớ ra câu chuyện mà Vy Hân từng kể tới. Khi đó cô tức cũng y chang nhỏ luôn. Nợ mà nợ kinh khủng khiếp, còn nợ dai từng ngày qua tháng nọ không chịu trả hết.
- Ngọc, tao muốn đập chết con đó ghê.
An Ngọc vội vàng dập tắt ngọn lửa ấy, nói:
- Đang ở trường mày ơi, bình tĩnh.
Vy Hân giơ tay trái lên trước mặt, bàn tay tạo thành nắm đấm, mặt mày không can tâm, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chờ đi, tao chắc chắn sẽ nó biết thế nào là "lễ hội" vì đã nợ tiền còn dám xúc phạm tới tao, chọc trúng phải con quỷ như tao rồi.
- Rồi, lần sau đừng cho nó mượn nữa là được.
- Có điều cho tao đi tới tát nó phát nhé?
- Lạy má, thôi!
Dứt câu, An Ngọc cầm tay Vy Hân mà kéo về nhà để phòng tránh nhỏ bạn nhào tới đánh người kia rồi lại lên confession. Hồi trước lên lần rồi chưa sợ hay gì ấy, hay là hai sự việc khác nhau nên thế chăng?
. . .
Ở chỗ khác, tại một công ty lớn.
Tại văn phòng chủ tịch, Minh Diễn đang xem tài liệu, bảng báo cáo suốt thời gian mà anh đi vắng. Anh xem xong, cau mày lại. Phong Vỹ đứng chờ mà trong lòng muốn niệm, cầu cho mình không bị rụng tim, thủng mãng nhĩ.
- Làm việc hay đi chơi?
Anh cất giọng hỏi, Phong Vỹ giật mình một cái, tay ôm ngực trái, nhưng không sao, cậu quen rồi. Cậu bình tĩnh đáp lại:
- Làm việc.
Anh ngước mặt lên, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía người đối diện khiến đối phương phải như này: "Ôi, tao sẽ chết vì lạnh đấy Diễn ơi!". Anh lúc nầy lại lên tiếng, giọng điệu hơi cằn nhằn:
- Tao giao lại công ty cho mày quản lý để tao đi ra nước ngoài mà mày xà lơ vậy hả Hắc Phong Vỹ? Còn không thèm báo cáo gì cho tao ha.
- Ai biết gì đâu.
Phong Vỹ giơ tay gãi đầu, khuôn mặt giả vờ ngu ngơ khiến ai kia tức muốn bốc khói đầu. Ừ, Vỹ nhây quá Vỹ ơi!
- Giỡn mặt hả?
Anh nhíu mày hỏi, Phong Vỹ cười hề hề rồi vọt lẹ ra ngoài kẻo chết vì cơn thịnh nộ. Anh nhếch mép rồi gọi điện cho bộ phận kế toán.
- Trừ lương tháng này của Hắc Phong Vỹ cho tôi.
Ôi! Một cú chơi thật là dễ thương đến mức thâm thúy của anh Doãn Minh Diễn. Chính vì thế, một lát sau Phong Vỹ lại mở cửa xông vào mà than trách anh:
- Ê, mày chơi gì kì cục vậy hả?
Anh cười đắc ý, trả lời:
- Tao thích thế.
Phong Vỹ giãy đành đạch, bảo:
- Rồi tiền đâu tao nuôi vợ, nuôi con?
Anh mở tròn con mắt ra nhìn rồi hỏi với giọng mang tính trêu chọc:
- Mày mà cũng có vợ có con hả?
Cậu chột dạ, ừ, cậu đã có đâu mà nói thế ta? Ôi mắc cười ghê luôn. Cậu bèn giải thích kèm theo lời cà khịa:
- Ờ thì giờ chưa có, nhưng sau này sẽ có. Mày cũng khác gì tao đâu, ế mốc ế meo, 31 tuổi rồi chưa lấy vợ.
". . .", anh nghe xong câm nín, anh rất muốn lấy cuốn sách bên cạnh đập cậu. Mắc gì nói câu chí mạng vậy trời? Anh đành chuyển chủ đề ngay, hỏi lịch trình hôm nay thì nhận được câu trả lời như thế này:
- Ngày hôm nay tùm lum việc, sáng ký duyệt tài liệu, vài bộ hồ sơ và gặp đối tác, chiều gặp đối tác, tối thì đi ăn với đối tác.
Minh Diễn hỏi tiếp:
- Còn gì nữa không? Thế trong kho hàng đã đủ số lượng để đưa cho bên kia chưa?
Phong Vỹ trả lời:
- Đủ rồi.
Anh lạnh lùng nói:
- Nhớ kiểm tra lại lần nữa.
Cậu gật đầu lia lịa rồi nhớ lại chuyện vụ tiền lương mà nài nỉ Minh Diễn quá trời quá đất. Chuyên gia nhây với thằng bạn làm cấp trên của mình, nhây cho lắm vào xong bị trừ lương.
. . .
Chuyển sang buổi chiều nắng cực gắt. An Ngọc đang lướt mạng xã hội cho đỡ chán thì tình cờ thấy một bài viết, trong bài viết đó có kèm theo hình ảnh, cảm thấy nó vui nên đã đưa cho Vy Hân xem cùng. Ai ngờ đâu nhỏ tự khai luôn.
- Nãy trên đường đi ra ngoài đến nhà sách, tao lỡ đụng, làm xước xe họ. Tao hoảng quá nên tao lấy giấy ghi lời nhắn với thêm cả tiền để đền bù cho họ. Lên bài viết cảm ơn đấy bạn.
An Ngọc nhếch môi cười trừ, nói:
- Đọc đoạn cuối.
Vy Hân nghe vậy liền đọc, khi đọc xong thì nhỏ nhìn cô mà cười ngại, giơ tay gãi đầu. Câu đó là gì vậy nhỉ? Là: "Số tiền này vẫn chưa đủ để trả tiền sửa xe, nhưng dù sao vẫn cảm ơn bạn".
". . .", Vy Hân rất ổn, ổn cực kì. Không sao, họ không đòi thêm tiền là được rồi. Một lát sau, An Ngọc lại thấy Vy Hân đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài, ít phút sau lại vào nhà, tay cầm hai ly trà sửa thơm ngon béo ngậy. Vy Hân lại ghế sofa ngồi, đưa cho cô một ly, nhỏ một ly.
- Tháng này uống bao nhiêu ly rồi mày?
". . .", Vy Hân đang nhớ lại và tính toán, xong xuôi thì nhỏ trả lời: