Có Lẽ Tớ Ngốc, Nhưng Tớ Biết Cậu Yêu Tớ

Chương 25: Chương 24. Sự Thù Hận





- Cậu làm kiểu gì hay vậy? _ Mạnh Hùng kéo Uyển Khanh ngồi xuống ghế rồi nhanh miệng hỏi.
Cô cười nửa miệng, dáng vẻ ta đây nhìn cậu châm chọc. Rồi ghé sát mặt gần chỗ cậu, cô chậm rãi trả lời:
- Không...nói!
Rồi Khanh lại đắc thắng phất cờ trong bụng. Nghĩ bổn tiểu thư đây là ai chứ? Nói ra mẹo sau khi trình diễn ảo thuật thì còn gì là thú vị nữa! Một lúc lâu vẫn không thấy tiếng động phản hồi, Uyển Khanh quay sang bên cạnh, bắt gặp hình ảnh Hùng đang thư thái ngồi đọc sách. Trán cô bỗng nổi lên gân xanh, hóa ra nãy giờ có mình cô tự vui ư! Tình huống xảy ra thật ngoài mong đợi, cô sịt sịt mũi, đúng là không cam tâm mà.
- Thực ra lúc đầu tớ dán giấy ghi tên lên hàng cột nhân vật, dán vai Romeo & Juliet ở hai hàng đầu. Sau đó chỉ cần nhớ cột mà hai người kia điền vào sau đó yêu cầu lên được bóc giấy ra. Trong khoảng thời gian đó, chỉ cần một chút khéo léo và đa phần nhanh nhẹn là tráo đổi được nhân vật thôi. _ Uyển Khanh thuật lại tất cả âm mưu , chống tay lên bàn rồi ngáp dài chán nản.
Cô cứ nói mà không biết rằng Mạnh Hùng nãy giờ không khỏi ngạc nhiên nhìn cô, đôi mắt đầy sự nghi hoặc. Cô rốt cuộc còn nhanh tới mức nào đây? Vụ cứu đứa bé lần trước và cả việc tráo đổi vừa rồi, tất cả đều diễn ra chỉ trong một khoảnh khắc. Cậu thậm chí còn không thấy bất cứ điều gì lạ. Một tốc độ kinh khủng!
- Tybalt: Nguyệt Băng ; Mercutio: Uyển Khanh ; Tu sĩ Friar Laurence: Mạnh Hùng ; Bá Tước Paris: Thiên Nam ; ..... _ Cô Thu chăm chú đọc bảng phân chia nhân vật cho cả lớp nghe. Những biểu cảm khác nhau theo đó mà xuất hiện trên khuôn mặt mỗi người.
Mạnh Hùng gật gù trước vai diễn của mình. Nhưng rốt cuộc thằng đó là ai vậy? Trong vở kịch Romeo & Juliet ra, ngoài hai nhân vật chính kia cậu thực sự chẳng biết ai nữa.
- Sao cái mặt trông biến sắc thế kia? _ Cậu không khỏi không chú ý đến cái người bên cạnh đang phờ phạc tựa lưng vào ghế, thất thần nhìn phía trên.
Uyển Khanh cúi xuống, khẽ liếc mắt về phía Hùng. Mới đầu cô chỉ cười hờ sau đó liền ngay lập tức vồ đến chỗ cậu mà khóc lóc thảm thiết:
- Tại sao? Tại sao? Tại sao tớ lại là Mercutio trong khi Nguyệt Băng là Tybalt chứ? Như vậy thì khác nào tớ bị sẽ Idol yêu quý của mình giết chết trong vở diễn kia sao!
- Này Uyển Khanh... _ Băng vỗ vào vai cô tính cảm ơn vụ của Nhi và Phong. Nhưng mới chỉ kịp nhìn khuôn mặt ủ rũ của Khanh lúc quay xuống thì cô đã nhanh chóng đứng dậy rồi chạy ra khỏi chỗ ngồi của mình.
- Không! _ Cô hét lên tuyệt vọng, luyến tiếc đưa tay về phía sau rồi cứ thế mất dạng giữa căn phòng 9D1, hiên ngang cúp tiết trong giờ. Cả cô và trò đưa mắt nhìn theo bóng dáng Khanh mà đơ đơ không hiểu gì. Giờ có lẽ kẻ duy nhất hiểu mọi chuyện chỉ có Hùng, cậu lắc đầu rồi chẹp miệng. Cái này người ta gọi là cuồng quá rồi này!
*****
Sau giờ học, cả lớp ở lại muộn hơn một chút để chuẩn bị cho vở kịch. Vì là ngày đầu nên họ chỉ mới bắt đầu chia kịch bản và phân phó trách nhiệm đặt mua quần áo và một nhóm con trai dựng khung cảnh.

- Buồn quá đi thôi! _ Uyển Khanh mất không lấy lại phong độ bình thường sau cú sốc vừa rồi. Cô cứ hết kêu rồi lại thở dài. Hành động của cô lúc này chỉ xoay quanh hai việc đó, kêu rồi thở dài, thở dài rồi lại kêu,...
Thiên Nam thích thú nhìn về phía Nguyệt Băng, đôi môi khẽ tạo thành nụ cười đầy mỉa mai. Tybalt ư? Quả nhiên là rất hợp mà!
- What, draw and talk of peace? I hate the worls. As I hate hell, as Montagues and thee. Have at thee, coward! _ Nam bất giác nói thành lời bằng một dư âm nhẹ.
- Gì cơ? _ Song Nhi nhíu mà, quay xuống hỏi. Cậu ta vừa làm nhảm cái gì vậy chứ? Không lẽ bị tự kỉ sao!
- Một câu nói rất nổi tiếng của Tybalt khi nói với Benvolio - em họ của Romeo. Hắn ta là một nhân vật phản diện, một kẻ nóng tính và tự cao, kẻ luôn khinh thường gia tộc Montagues._ Thiên Nam vẫn điềm đạm trả lời như một phản xạ, mắt không dời. Rồi giọng điệu cũng nhạt dần, cậu nói tiếp: - Thật giống như cô ta vậy - Hoàng Nguyệt Băng!
Trong không khí náo nhiệt của mọi người, phía cuối lớp vang lên một âm thanh của sự giận dữ.
- Chát -
Cái tát đó không khỏi thu hút sự chú ý của tất cả. Mọi hành động bỗng chốc dừng hết lại.
- Chuyện gì vậy? Nhi...đánh Thiên Nam ư?
- Sao cậu ấy lại làm vậy chứ?
Rồi cứ thế, những câu nói rộ lên trong sự khó hiểu. Một số bạn nữ liền tới chỗ họ xem tình hình. Có người trách Song Nhi tại sao lại làm thế với thần tượng của họ và không khỏi xuýt xoa, hỏi han Nam.
- Rút lại lời nói đó ngay! _ Nhi nói, gương mặt kia như muốn thiêu cháy cậu.
- Cậu không được phép nói xấu cô ấy. Nguyệt Băng tuyệt đối không phải là người như vậy!
Thiên Nam còn chưa kịp ứng xử gì thì ngay sau đó đã thấy những hàng nước mắt thi nhau xuất hiện trên khuôn mặt Nhi. Cô liền nhanh òa lên khóc như một đứa trẻ. Điều đó khiến cậu không khỏi bối rối, liên tục đưa tay tay ra trước như muốn cô dịu lại. Sao vừa đánh người khác xong liền lăn ra khóc nhanh vậy chứ! Cái má cậu vẫn còn đang in hằn năm dấu tay đỏ của cô đây này! Cô đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà. Rồi Song Nhi cứ thế chạy ra khỏi lớp, để lại cho cậu một mớ hỗn độn với vô vàn câu hỏi từ mọi người.
- Này! Tôi không biết lí do gì khiến cậu nghĩ về Nguyệt Băng như vậy. Nhưng cho dù là gì đi chăng nữa, thì cậu cũng sai hoàn toàn rồi! _ Nhật Phong lúc này mới cúi đầu lên nói sau một thời gian dài gục mặt xuống bàn. Đôi mắt nhìn thoáng qua có thể vô cảm nhưng sâu trong đó đã len lỏi lên sự bất bình. Kẻ đang ngồi cạnh cậu, rốt cuộc tại sao lại có cái nhìn xấu về Nguyệt Băng vậy chứ?

****
Thiên Nam đi từng bước nặng trĩu vào nhà. Bật công tắc điện lên, cậu đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Bờ môi kia khẽ cười, xem ra ngôi nhà này vẫn không hề thay đổi so vưới trước đây là bao.
- Quả nhiên ở đây vẫn là thoải mái nhất! _ Nam nằm ườn xuống chiếc ghế salon giữa nhà. Cậu hích mũi lên để ngửi mùi hương quen thuộc nơi đây. Từ khi nổi tiếng, cậu và gia đình đã chuyển nhà tới nơi khác nhưng cậu vẫn không thể bỏ ngôi nhà đầy ắp kỉ niệm này được và được nhiên là cả một quả khứ đau. Cậu ngồi dậy, sao cảm thấy người nó cứ nặng nặng vậy chứ! Đưa tay đặt lên trán của mình, xem ra là cảm nắng rồi. Cậu lấy điện thoại ra định gọi cho ai đó nhưng rồi lại thôi. Nếu gọi thế nào Mạnh Cường cũng làm lớn mọi chuyện cho coi. ( Mấy cậu còn nhớ quản lí Mạnh Cường không thế :3 ). Bố mẹ cậu thì đang ở dưới nhà nội nên cậu cũng không muốn gọi điện làm phiền, mắc công họ lo lắng. Dù gì đây cũng không phải lần đầu bị, chỉ cần nghỉ ngơi xíu là hết thôi mà.
Nam đi đến bếp, cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trên bệ rồi lấy nước chắt ra uống. Bỗng câu nói và cả khuôn mặt vừa rồi của Nhi lại ùa về trong tâm trí cậu. Thiên Nam vò đầu, sao cậu lại thấy khó chịu vậy chứ! Và cả câu của Nhật Phong nữa. Cậu đã sai ư? Không thể nào, thật vớ vẩn. Rồi Nam gạt mọi thứ ra khỏi suy nghĩ.
_____
- Song Nhi! Con thử qua bên hàng xóm mượn hộ mẹ cái chổi được không? _ Ánh đứng dưới nhà nói vọng lên phòng trên. Nghe thấy tín hiệu nhờ giúp từ mẹ, cô nhanh chóng đáp lại, bỏ quyển truyện xuống rồi đi xuống.
Chỉnh lại trang phục quần áo cho chỉnh tề, Nhi đi sang nhà bên cạnh. Nhìn thấy bóng điện sáng ở căn nhà số 63, cô không khỏi ngạc nhiên. Từ lúc chuyển tới đây sống, cô lúc nào cũng thấy căn nhà đó đóng cửa bất kể ngày hay đêm. Nhi còn ngỡ đó là nhà hoang chứ, không ngờ là có người sống. Cô thầm nghĩ, có lẽ cũng phải vào hỏi thăm mới được.
Thế rồi, cô bước tới bấm chuông cửa nhà nhưng đợi một lúc vẫn không có người trả lời. Cô tiếp tục bấm nhưng đáp lại cô vẫn chỉ là sự im lặng tịch mịch. Bỗng một tiếng động lớn vang lên. Là từ phía trong căn nhà! Nhi nhất thời không suy nghĩ được nhiều liền tự ý đẩy cửa xông vào. Chuyện gì vậy chứ? Nhìn quanh một lượt, không có gì bất thường. Cô lại tiếp tục chạy lên tầng, phát hiện một người đang nằm úp trên sàn nhà, bên cạnh là chậu nước đã bị đổ vung vãi.
- N...Này...Ai đó ơi! _ Song Nhi không biết phải xưng hô như thế nào mới đúng nên đành phải dùng từ đó. Cô tiến lại gần rồi đỡ người đó lên.
- Cảm...ơn... _ Giọng nói thuề thào không còn sức lực rồi người đó quay sang nhìn cô. Đôi lông mày liền nhíu lại.
- Hả? Sao lại là cậu vậy chứ? _ Thiên Nam chỉ có thể phát âm bé rồi thở dài. Người hiện giờ cậu không muốn gặp nhất thì lại xuất hiện. Đúng là trớ trêu mà!
Song Nhi nhận ra cái giọng nói đầy quen thuộc liền đưa mắt sang bên cạnh, hai mắt liền mở to.
- Úi. Là cậu hả! Chủ nhân ngồi nhà này là cậu ư? Mà sao cậu suốt ngày đóng cửa nhà vậy? À mà không phải, chính xác ra là cậu còn chẳng sống ở đây nữa. Thế cậu ở đâu suốt thời gian qua vậy? Hay đây không phải nhà cậu? Này, xâm phạm nhà người khác hả? Ơ, trả lời đi chứ! Sao cậu im bặt nãy giờ vậy? _ Nhi tuôn một trào các câu hỏi, đã thế còn không ngừng nói thẳng vào tai Nam làm cậu muốn hoa cả mắt. Đang bệnh mà gặp cái tình huống này thì khác gì bị tra tấn chứ? Bộ cô tính giúp hay giết cậu vậy! Trời ơi, làm ơn ai đó bịt miệng cô lại đi!
- Người cậu nóng thế? Sốt rồi sao! _ Đến tận một hồi lâu sau Song Nhi mới nhận ra, khuôn mặt kia liền trở nên lo lắng.
Khóe môi Nam giật lên vì câu nói đó. Cứ tưởng cô phải biết từ lúc mới đầu rồi chứ!

- Thiên Nam, cậu có ổn không?_ Nhi áp trán mình lên trán cậu, nóng quá! Xem ra là bệnh thật rồi! Cô vội chạy vào phòng tắm lấy khăn ướt rồi lau mồ hôi cho cậu.
Thiên Nam, em có ổn không? Để chị lấy túi chườm lạnh giúp em!
Một câu nói trong quá khứ được lập lại. Không hiểu vì sao nhưng cậu liền hất mạnh tay Nhi ra.
- Này! _ Cô bực tức quát. Thái độ đó của cậu là sao đây?
- Đi ra! _ Nam trầm giọng nói.
Song Nhi ngơ người. Cô không nghe nhầm chứ. Tuy là rất bé nhưng chỉ có hai từ thôi. Cậu ta vừa nói với cô là đi ra ư? Vì sao? Và như để chắc rằng những gì mình vừa nghe, Nhi hỏi lại:
- Gì cơ?
- Tôi nói cậu - bạn cùng lớp Trần Song Nhi ĐI RA KHỎI ĐÂY! _ Càng về sau Thiên Nam càng nói to hơn. Cậu trừng mắt nhìn về phía cô, một cái nhìn đáng sợ hơn bao giờ hết.
Nhi mím môi, hai tay siết chặt lại. Sao cậu lại tức giận như vậy chứ, cô đã làm gì sai?
Rồi cũng theo đề nghị của người mệnh danh chủ nhà, cô vẫn đi khỏi đó, tâm trí vẫn không thôi nghĩ ngợi.
Tiếng đóng cửa vang lên, Nam mệt mỏi dựa lưng vào bức tường bên cạnh. Úp lòng bàn tay vào mặt, tại sao cậu lại hành xử như vậy, chính cậu cũng không biết rõ nữa. Chỉ vì một câu nói giống nhau của hai người đó, cậu đã vô tình không kiểm soát được cơn giận trong mình. Cậu ghét bản thân mình như vậy! Trước tới giờ, cậu dường như chưa một lần nào kiểm soát nổi con thú điên trong mình khi nghĩ tới người đó - Vương Diễm Trâm - là chị họ của cậu, đồng thời cũng là người cậu yêu.
Nam cười nhạt, quả là một tình cảm loạn luận nhỉ? Nhưng biết làm sao đây, khi yêu con người ta trở nên mù quáng một cách khó hiểu. Và rồi cậu bất chấp tất cả mọi thứ mà yêu, cố gắng để duy trì mối quan hệ lẽ ra không nên có đó để rồi nhận lại sự giả dối.
. . . . .
- Chị! Hắn ta là ai? _ Nam nhìn người con trai bên cạnh Diễm Trâm, đôi chân loạng choạng không còn đứng vững khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Họ...vừa hôn nhau sao? Và...ở ngay trong chính căn nhà của cậu...
- Chồng sắp cưới! _ Diễm Trâm trả lời một cách ngắn gọn, khuôn mặt không chút biểu cảm. Rồi cô phì cười trước gương mặt đầy đau khổ của đứa bé trước mặt. Bước tới gần Nam, khẽ nâng cằm cậu lên, cô khinh khỉnh nói:
- Sốc gì chứ? Ngay từ đầu chị đâu có yêu em. Em nghĩ xem một thằng nhóc không tiền tài, không địa vị như em lấy gì để mang lại hạnh phúc cho chị. Tỉnh...Mộng...Đi!
Chất giọng dịu dàng luôn làm ấm trái tim cậu giờ trở nên thật mỉa mai. Người con gái Vương Diếm Trâm kia - người chị họ mà cậu yêu bằng tất cả trái tim cớ sao lúc này lại trở nên xa lạ tới vậy? Thiên Nam khẽ lắc đầu. Không! Không thể nào! Đó không phải thiên sứ dịu dàng, ân cần, tuyệt đối không phải. Nhưng...sự thật vốn dĩ không thể thay đổi.
- Chị nói yêu em...đơn giản vì em đang hoạt động trong giới Showbiz. Nhưng mà nghề đó liệu được bao nhiêu tiền đây? _ Diễm Trâm vẫn thao thao nói.

Tình yêu trong phút chốc hoá thù hận. Chẳng có thiên sứ nào tồn tại cả. Đó vốn dĩ chỉ là một vở kịch, vai diễn kia lại quá xuất sắc, hoàn hảo tới nỗi cậu không thể nhận ra! Lột bỏ lớp áo trắng lộ ra làn da đen. Cũng như một con Ác Quỷ sau khi mất vỏ bọc Thiên Thần sẽ hiện nguyên hình dáng vẻ thật của nó. Thật kinh tởm làm sao!
- Biến! _ Giọng nói đã bé đi bởi một nỗi đau đè nặng lên vai nó.
Còn cô ta vẫn tiếp tục buông ra những lời lẽ mỉa mai qua giọng nói nhẹ nhàng đầy ma mị.
- Vương Diễm Trâm, chị biến ra khỏi nhà tôi!
Nam ngẩng mặt lên nói. Giọng nói đó thật khác với những gì cô tưởng tượng, không gào thét cũng không nhu mì, yếu đuối. Nó quá đỗi bình thường, hệt như chưa từng xẩy ra chuyện gì vậy!
Đến lúc này cô mới im lặng. Diễm Trâm mở to mắt ngạc nhiên. Khuôn mặt kia của cậu có đúng là của đứa trẻ 13 tuổi không? Đôi mắt kia không còn sự hoang mang như vừa rồi càng không phải đôi mắt trong sáng, ngây ngô tuổi thơ. Nó trở nên lạnh đến thấu da thịt, đâm xuyên vào bộ phận nằm ở trung tâm lồng ngực. Thật sự là quá vô hồn, không cảm xúc! Nó mang theo cả luồng khí thù hận, lạnh nhạt, băng giá.
Sự phản bội đó là quá lớn với cậu!
Trái tim kia đâu thể chịu nổi mối tình đầu cay đắng đó!
. . . . .
Thiên Nam đấm mạnh xuống nền gạch nhà. Sao cậu lại nhớ lại chuyện đó chứ? Cậu lấy tay đặt lên trán mình. Nóng hơn rồi, hơi thở cũng đang nhọc hơn. Cậu đứng dậy, cố gắng đi tới giường của mình, nằm phịch xuống mệt mỏi.
Tiếng cửa mở nhà vang lên, Nam đưa mắt nhìn ra ngoài. Ai còn tới đây vào lúc muộn thế này chứ? Một bóng dáng xuất hiện rồi càng rõ dần. Là Song Nhi!
- Sao... _ Chỉ vừa kịp nói một từ, cậu đã bị Nhi nhét vào miệng que thử nhiệt.
- Không được nói, nhớ chưa? _ Cô chỉ ngón tay về phái cậu nhắc nhở, Lông mày nhíu lại lo lắng. Nhi cẩn thận ốp miếng dán lạnh lên trán Nam để giúp cậu mau hạ sốt rồi kéo chăn lên đắp cho cậu. Một lúc sau, cô lấy que thử nhiệt ra xem, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
- Biết ngay mà. Sốt cao vậy còn cứ thích ra vẻ! _ Cô giơ que 39,5° ra trước mặt Nam.
Cậu không đáp lại, chỉ huýt một cái. Bỗng Thiên Nam cảm thấy đầu mình nặng lên, tất cả hình ảnh trong tầm mắt cậu trở nên thật mơ hồ. Khuôn mặt cậu nhăn lại đau đớn. Rít lấy hơi dài, Nam cố mở hai mí mắt nặng trĩu ra. Trong phút chốc, hình ảnh người con gái đó lại hiện ra. Vương Diếm Trâm - người mà cậu yêu đồng thời cũng là người cậu hận. Mối tình đầu ngọt ngào và là thỏi socola đắng ngắt. Kẻ đó đang ở ngay trước mắt cậu!
____ Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây khi Nam nhìn Nhi thành " người chị họ đó " . Với trái tim của kẻ đã yêu và đang hận, cậu sẽ làm gì? Làm gì thì để chương sau ta tính nhé. Khửa khửa khửa... ____


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.