Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 7: Đinh Hương



Đối với chuyện vị chủ nhà cả người đầy bí ẩn kia hóa ra lại là đồng tính nam, Khương Điềm chỉ thoáng kinh ngạc trong khoảnh khắc, đợi đến khi cô cơm nước, rửa bát xong xuôi, chút kinh ngạc đó cũng đã tan biến.

Chỉ là chủ nhà kiêm bạn cùng nhà mà thôi, cũng chẳng phải người quan trọng gì lắm, xu hướng tính dục là nam hay nữ cũng không liên quan đến cô.

Chỉ là, khi Khương Điềm rút hai tờ khăn giấy cẩn thận tỉ mỉ lau những giọt nước còn vương trên tay, trong lòng cảm thấy hơi đáng tiếc.

Đẹp trai thế mà, đáng tiếc ghê.

Cảm giác tiếc nuối này cũng không kéo dài lâu hơn sự kinh ngạc của cô, cô về phòng ngủ, mặc áo blouse trắng, đeo găng tay dùng một lần, lại biến thành cỗ máy điều chế hương liệu không cảm xúc, ngồi xuống trước cái bàn đầy những chai chai lọ lọ.

Nhìn lướt qua trông rất giống như đang nhớ về chuyện cũ, nhưng Khương Điềm biết, từ sau khi cô nhận điện thoại của Khương Dự, trong lòng đã rối như tơ vò, không thì cô cũng không ngốc đến mức đi phân tích xem người yêu cũ của chủ nhà người ta là người như thế nào.

Thổ lộ hết tâm tư cho một người không quen không biết, không phải là rất ngốc sao.

Lại còn tùy tiện nhận xét về người yêu cũ của người ta nữa, người yêu cũ của người ta là người như thế nào người ta còn không biết à.

Khương Điềm thở dài, đôi mắt màu hổ phách nhạt lướt qua khung ảnh phía góc bàn.

Khương Dự nói sắp đến đại thọ 80 của bà cụ, tổ chức ở trong nước, nếu Khương Điềm còn mang họ Khương thì bắt buộc phải có mặt.

Có lẽ bản năng của con người sẽ tự động lãng quên những câu chuyện không mấy vui vẻ, Khương Điềm có thể ghi nhớ chuẩn xác hơn hàng nghìn loại hương liệu thường dùng, cũng có thể nhớ rõ hàng trăm cách phối âm chủ đạo.

Nhưng sinh nhật hằng năm của bà cụ, lần nào cũng là do Khương Dự nhắc cô mới nhớ ra.

Ánh mặt trời mùa hạ ở Đế Đô luôn đẹp như vậy, xuyên qua cửa sổ sưởi ấm những ngón tay lạnh băng của cô.

Nghe nói người tay lạnh sẽ không ai thương?

Khương Điềm nghĩ đến cổ tay đã kéo cô của chủ nhà, bàn tay anh thật sự rất đẹp, sạch sẽ thon dài, không chơi piano đúng là phí phạm.

Chỉ là, đầu ngón tay của anh cũng lạnh ngắt.

Thôi được, ít nhất không chỉ có mình cô là không ai thương, Khương Điềm tự mình vui, nghĩ.

Khung ảnh phía góc bàn là một bức ảnh gia đình, bố mẹ, anh trai trên danh nghĩa của Khương Điềm vây quanh Khương Điềm, nhìn qua trông cô như một cô công chúa nhỏ khiến người ta nâng trên tay sợ vỡ.

Nếu như đó là thật thì tốt rồi, Khương Điềm đã nghĩ như vậy vô số lần.

Người bố trên danh nghĩa của Khương Điềm trông rất bình thường, nước da ngăm đen, chỉ có đôi mắt là có thể coi như có hồn.

Người mẹ trên danh nghĩa của cô không có tí liên quan gì đến chữ “xinh đẹp”, bà mặc một chiếc áo lông cừu sọc đen trắng, nhìn có hơi giống con ngựa vằn mập mạp.

Còn về anh trai Khương Dự, xem như chọn được ưu điểm của bố mẹ, cao ráo, nước da khỏe mạnh, mặt mày tinh thần sáng láng, nhưng đó cũng chính là vẻ ngoài của một người bình thường.

Trong bức ảnh gia đình bốn người chỉ có Khương Điềm là ngũ quan sắc nét, đôi mắt màu hổ phách nhạt, làn da trắng đến phát sáng, mái tóc nâu dài gợn sóng tự nhiên.

Xinh đẹp như nữ minh tinh chụp ảnh lưu niệm với ba người nhà Khương Dự vậy, nhìn thế nào cũng thấy lạc quẻ.

Vốn dĩ đã là lạc quẻ ngay từ đầu rồi, Khương Điềm nghĩ.

Điện thoại “ting” một tiếng, tin nhắn từ Khương Dự:

【Nhớ ăn mặc đứng đắn chút.】

Thế kỷ 21 rồi, nhưng vẫn có người cho rằng mặc váy là khiếm nhã, người nhà họ Khương thật lợi hại, bà lão quấn ba tấc sen vàng* trong xã hội phong kiến khéo tư tưởng còn cởi mở hơn nhà Khương Dự bọn họ nhiều.

*Ba tấc sen vàng: hay còn gọi là “gót sen ba tấc”: tục quấn chân thời xưa.

Thôi bỏ đi, công việc giải ngàn sầu.

Khương Điềm quăng chút phiền muộn này đi, chuyên tâm làm việc, cô ở đây lao đầu vào công việc đến hăng say, còn người đàn ông trên tầng không có động tĩnh gì, mãi cho đến khi mặt trời ngả về Tây, Khương Điềm lại xoa xoa cái cổ đau nhức, đứng dậy, gõ gõ cái chân đã tê cứng của mình, bụng sôi sùng sục.

Cứ làm việc là bỏ cả ăn là thói quen xấu mà Khương Điềm đã học được từ chỗ cô giáo của mình.

Cô giáo của cô là nhà điều chế nước hoa nổi tiếng người Pháp, Khương Điềm từ khi 6 tuổi đã theo bà học điều chế nước hoa, cô chưa từng ghét trường học như các bạn đồng trang lứa khác, nếu có thì chỉ có nỗi sợ mỗi ngày bị bắt đi phân tích nguyên liệu thô.

Có một khoảng thời gian, Khương Điềm thậm chí không muốn ngửi thấy gì nữa.

Rất nhiều người đều nói Khương Điềm là thiên tài, ở bất cứ ngành nghề gì, chưa đến 20 tuổi đã đạt đến vị trí hàng đầu đều được coi là thiên tài, chỉ là trong một tiếng “thiên tài” này, không biết có mấy phần là thật lòng.

Không loại trừ khả năng có người thật sự cảm thấy cô lợi hại, nhưng một tiếng “thiên tài” mà một số cô gái bước ra từ các trường đại học chính quy nổi tiếng cạnh tranh với cô lại có phần mỉa mai hơn vì cô không có trình độ học vấn.

Đối với việc trở thành một nhà điều chế nước hoa, Khương Điềm cố chấp cho rằng do cái miệng hại cái thân.

Ai bảo năm đó khi cô gặp cô giáo đã bô bô nói một câu “trên người cô có mùi của hoa diên vĩ trong rừng táo”, sau đó lập tức bị cô giáo lấy ba thanh socola anh đào lừa đi học điều chế hương.

Năm ngoái, bà đã phải cắt bỏ một nửa dạ dày do ung thư dạ dày, để bảo vệ cái dạ dày của mình, Khương Điềm quyết định đi tìm thứ gì đó để ăn, tiện thể dùng hương thơm của đồ ăn để đánh thức khứu giác đang tê liệt của cô.

Chạng vạng, khuyết điểm duy nhất của căn biệt thự này là không đủ náo nhiệt, Khương Điềm rón rén đi vào trong bếp, buổi sáng lúc ăn xong cô có để lại một đĩa dăm bông thái lát trên bàn ăn, không biết có thể lôi kéo mấy bé dễ thương lông xù xù quay lại không nữa.

Có cô gái nào có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của thứ sinh vật dễ thương như mèo chứ?

Khi Khương Điềm đi đến cửa bếp, cô may mắn thấy được hai bóng mèo nhỏ màu đen đang lởn vởn quanh đĩa, cô ngồi xổm sau bàn bếp, nghe tiếng “nhóp nhép” truyền đến từ bàn ăn.

Nhưng khi cô ngồi đến mức chân tê rần rần, muốn lặng lẽ đến gần thì hai bóng mèo nhỏ vèo một cái biến mắt tăm.

Khương Điềm thở dài, bật đèn trong phòng bếp lên, lấy từ trong cái tủ lạnh nghèo nàn ra hai quả trứng và một hộp sữa để ăn qua bữa tối, lúc cô còn đang cân nhắc xem nên ăn trứng rán hay là trứng luộc thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng “soàn soạt” nho nhỏ.

Khương Điềm ngoảnh đầu, thấy một bé mèo cam đang ngây ngốc ngồi xổm trên bàn ăn mắt đối mắt với cô.

Đây là những gì mà Ngụy Thuần thấy lúc xuống tầng sau khi nhận điện thoại gọi cơm ngoài, Khương Điềm đang ôm một con mèo nhỏ mũm mĩm, cô để mấy miếng dăm bông thái hạt lựu trong lòng bàn tay, khi con mèo nhỏ liếm miếng dăm bông, hình như cô bị thằng nhóc này liếm cho buồn buồn, dựa vào bàn bếp bật cười thành tiếng.

“Ăn chậm thôi Lục Lạp, vẫn còn nhiều lắm, Lục Lạp có muốn uống sữa bò không nào?”

Ồ, cô còn đặt tên cho con mèo hoang này nữa cơ à, tên là “Lục Lạp”?

Đặt tên kiểu gì vậy?

Quá thiếu tôn trọng với mèo rồi, tuy mèo không có chế độ một vợ một chồng, nhưng cả ngày cứ gọi mèo nhỏ nhà người ta “Lục Lạp Lục Lạp” cũng không phải là điềm cát lành gì đúng không?

Thích màu xanh lục vậy sao?

Ngụy Thuần dựa vào lan can nhìn một người một mèo ở tầng dưới một lát, trong đầu hiếm khi xuất hiện vài ý nghĩ trêu ghẹo, sau đó bật cười, cầm điện thoại ra ngoài nhận đồ ăn.

Khương Điềm nghe thấy tiếng chủ nhà cười mới chú ý đến anh, còn không đợi cô nhìn rõ, người này đã cầm điện thoại sải đôi chân dài bước ra ngoài rồi.

Sáng sớm chúng ta còn ngồi ăn cơm tán ngẫu với nhau cơ mà, sao giờ gặp một câu chào hỏi cũng không có thế?

Khương Điềm cảm thấy vị chủ nhà gay này có hơi hơi sáng nắng chiều mưa.

Cô không ngờ lần này mình đã thật sự hiểu lầm con nhà người ta, chưa đầy hai phút sau, Khương Điềm thấy chủ nhà xách một cái túi thật to bước vào, một tay cầm điện thoại đặt bên tai, đáp “muộn chút mới đi”, vừa ngắt điện thoại vừa đặt túi Burger Big Mac lên bàn ăn “soàn soạt” một tiếng.

Mèo và Khương Điềm cùng lúc nhìn anh đầy cảnh giác.

Chủ nhà cất điện thoại, quay đầu, bị nhìn chằm chằm thì không hiểu ra sao cả, vô tội mở miệng: “Cùng ăn tối đi, tôi đặt bừa đấy, đặt hơi nhiều.”

Khương Điềm nhìn chủ nhà lấy từng hộp đồ từ các túi giống y nhau ra, mùi ớt và mùi thì là đặc trưng của các quán đồ nướng tỏa ra từ túi.

Vị huynh đài này không hổ danh là một người cả ngày cứ thích ru rú trong nhà không thèm nói tiếng nào, ngay cả đồ nướng cũng lười đến quán ăn, phải gọi về nhà ăn mới chịu.

Hơn nữa cái túi này, nó quá là siêu to khổng lồ, câu “đặt hơi nhiều” là có phần khiêm tốn rồi, đây là quá nhiều đấy được không hả.

Khương Điềm thuận tay cầm đơn đặt hàng dài dằng dặc trên túi lên xem:

20 xiên thịt dê, 20 xiên thịt bò, 20 xiên bánh vàng*, 20 xiên gân, 20 xiên cánh gà, 20 xiên râu mực, 20 xiên đậu hũ cá...

*Sốp search không ra cụ thể món gì, nhưng đại khái chắc là các món có màu vàng như kiểu váng đậu, xiên vào que.

Gốc nó là như này: 20串板金. Ai thông não giùm tui vớiii.

Lúc ngài gõ số thì điện thoại bị bug sao, 20, 20 lại 20 thế này ai mà ăn hết được?

Cái khác thì thôi cũng kệ đi, nhưng 20 xiên thận này là đặt cho ai đấy.

Khương Điềm nghĩ vậy, nghe thấy chủ nhà “Hớ?” một tiếng đầy nghi ngờ.

“Tôi đặt tận 20 xiên thận cơ à? Tôi nhớ tôi điền 2 mà,” anh cầm cái hộp to trong tay, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ, sau đó lại đặt cái hộp xuống bàn, cười đùa, “Thôi bỏ đi, vừa hay bồi bổ.”

Khương Điềm quanh năm ở Pháp, nhất thời không nhớ ra dân gian trong nước lưu truyền ăn thận nướng là bổ cái gì đó, ngây thơ hỏi: “Bổ gì cơ?”

Hỏi xong, trong đầu mới chậm chạp nhớ lại lần nọ lúc đi ăn khuya với đám bạn hồ bằng cẩu hữu* của mình, không biết là ai đã hét to một câu: “Cho 10 xiên thận lớn để bổ thận.”

*Bạn xấu.

Đã nhớ ra rồi, dường như vấn đề cô hỏi có hơi ngại ngùng đấy.

Chủ nhà hơi nhướng mày: “Ăn gì bổ nấy.”

Khương Điềm liếc nhìn chủ nhà, cảm thấy người này cũng không lưu manh đến vậy, ít nhất người ta cũng không nói thẳng là bổ thận với một cô nương như cô, so với cái đám người kia thì lịch thiệp hơn nhiều.

Chú mèo cam trong lòng vừa ngửi được mùi thịt thơm lừng thì bỏ luôn miếng dăm bông trong tay Khương Điềm, nó nhảy lên bàn ăn, lởn vởn quanh các hộp, chắc là có hơi gấp gáp, nhỏ tiếng kêu: “Meo.”

Chú mèo này hoàn toàn không sợ người, cất tiếng kêu như đang làm nũng, trái tim Khương Điềm đã bị thằng nhóc này moe hóa* rồi.

*Mấy bồ search trên Google nhé, sốp cũng không biết giải thích sao nữa.

“Tiểu Lục đến đây, ăn cơm thôi.” Chủ nhà lấy ra một đống xiên, động tác bỗng dừng lại: “Động vật không ăn được quá mặn đúng không? Ngâm vào nước nóng một lát à?”

Khương Điềm xé thịt vào một cái bát rồi rót nước ấm vào, lúc này mới phản ứng lại, đột nhiên quay đầu: “Anh gọi nó là Tiểu Lục?”

Chủ nhà cười cười nhìn cô: “Tôi đang gọi cô đấy.”

“Gọi tôi?” Khương Điềm kinh ngạc, “Sao tôi lại là Tiểu Lục, tên này xui lắm mà?”

“Tôi thấy cô có vẻ khá thích màu xanh lục, váy của cô cái nào cũng là màu xanh lục cả, cho nên tùy ý gọi vậy thôi.” Chủ nhà dừng một lát, “Có gì mà xui, tên cô đặt cho con mèo không phải cũng lấy chữ “Lục” sao, tên là Lục Lạp còn gì?”

Khương Điềm cảm thấy có lẽ chủ nhà nghe nhầm rồi, nên sửa lại: “Tên bé mèo không phải Lục Lạp, mà là Lune.”

“Chậc.” Chủ nhà nói, “Tên Tây ghê, tên tiếng Pháp à?”

Khương Điềm nhìn chủ nhà đầy kinh ngạc: “Anh từng học tiếng Pháp sao?”

Hai người vừa nói chuyện vừa mở từng hộp đồ ăn, từng lớp giấy bạc, Lune gấp tới độ lượn lòng vòng quanh chân Khương Điềm, chủ nhà lấy đũa gắp miếng thịt ra khỏi nước ấm, ngồi xổm xuống đút cho Lune ăn, cười nhạt nói: “Tôi không học, Mông ấy, em ấy từng học.”

Khương Điềm không đáp lời, cô nhìn ngón tay thon dài của chủ nhà, nghĩ thầm, người anh ta đang nhắc đến chắc là bạn trai cũ của anh ta nhỉ?

Lune như một tay lão luyện trên tình trường, làm nũng, ra vẻ đáng yêu không gì không làm được, ăn được hai miếng thịt của chủ nhà là lập tức nằm ngửa bụng ra đất, kêu “grừ grừ” vui vẻ, chú mèo nhỏ đáng yêu này có lẽ có chút huyết thống của giống Garflied, mặt tròn ơi là tròn, khiến người ta yêu thích không thôi.

Khương Điềm hỏi: “Tôi có thể nuôi thú cưng ở đây không?”

“Nuôi ai? Nó á?” Chủ nhà đặt ngón tay lên đầu Lune, vừa nói vừa nghịch mèo: “Nuôi nó nó cũng không thân với mình hơn đâu, từ sáng đến tối chỉ biết ra ngoài chơi, còn đến nhà người khác ăn chực cơm, gặp người cho nó ăn ngon hơn là không bao giờ quay lại nữa.”

Những lời này của chủ nhà nghe như rất có căn cứ, giống như anh ta đã từng trải qua vậy, Khương Điềm buột miệng hỏi: “Bạn trai cũ của anh từng nuôi sao?”

Tay chủ nhà đang cho mèo ăn dừng lại, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Khương Điềm không chớp mắt, như cười như không, nói: “Gì của tôi cơ?”

Khương Điềm nhớ lại lời anh nói ban sáng, cảm thấy mình nhớ không lầm, vô cùng tự tin đáp: “Thì bạn trai cũ của anh á.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.