Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 48: 0.4ml Tình Yêu



Ngụy Thuần ngồi ở ghế phó lái, lưng ghế chỉnh thấp, thấp đến mức như nằm xuống, anh im lặng nhắm mắt lại, mu bàn tay đặt trên trán.

Trông vừa cô đơn, vừa tĩnh lặng.

Cảm nhận chiếc xe đang lướt đi, ánh đèn đường hắt lên mặt anh, mỗi một giây, anh đều cảm nhận được ánh sáng mờ nhạt, qua mí mắt, chuyển thành màu nâu đỏ trong mắt anh.

Khoảng mười phút sau, Ngụy Thuần rốt cuộc không thể không mở mắt ra, anh tựa gáy vào chỗ tựa lưng, từ từ quay sang, mím môi, yên tĩnh không nói một lời nhìn Khương Điềm đang lái xe.

Một tuần không gặp, Khương Điềm gầy đi không ít, gò má thon gọn khiến đường nét trên khuôn mặt cô càng thanh tú hơn.

Chỉ là, thoạt nhìn Khương Điềm không phải người thường xuyên lái xe, cô ngồi thẳng lưng, hai tay nắm chặt tay lái, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, thậm chí khi đến ngã tư còn y hệt như khi thi bằng lái, trình tự quan sát kĩ hai bên trái phải, chạy xe rất có lề lối.

Mỗi lần phanh lại sẽ có cảm giác hồi hộp như thể sắp đâm vào đuôi xe phía trước.

Ngụy Thuần liếm đôi môi khô khốc, trong miệng tựa như còn sót lại hương vị son môi của Khương Điềm.

Làn mi Khương Điềm vừa dài vừa cong, ánh đèn đường lướt qua đôi mắt màu hổ phách nhạt của cô, để lại một quầng sáng lóe lên.

Như là tinh linh giáng trần.

Ngụy Thuần cứ nghiêng đầu như vậy, tham lam nhìn Khương Điềm không chớp mắt.

Một tuần mất liên lạc cũng đủ để lĩnh hội thứ gì gọi là sống một ngày mà như đã một năm.

Cô trang điểm cầu kỳ, cô gái từng nói mình không biết đỏ mặt đã đánh phấn má hồng, nhìn qua trông rất có sức sống, lớp son trên môi đã nhòe đi, môi dưới hơi sưng, nhắc nhở Ngụy Thuần về chuyện khốn kiếp mà anh đã làm vừa nãy.

Nhớ lại chuyện vừa rồi, Ngụy Thuần rũ mắt, tâm trạng xuống dốc.

Vừa nãy anh hỏi “Sao lại muốn chia tay anh”, lúc đó anh gục đầu xuống xương quai xanh của Khương Điềm, không thấy được vẻ mặt của Khương Điềm trông như thế nào.

Khương Điềm không trả lời câu hỏi của anh, chỉ hỏi anh: “Về nhà chứ?”

Ngụy Thuần trầm mặc hồi lâu, vẫn là buông cánh tay đang ôm lấy eo Khương Điềm ra, yên lặng gật đầu.

Khương Điềm đang lái xe nhưng cô thật ra đang thấy hơi căng thẳng.

Dù sao cô cũng không hay lái xe, lúc đến có Sở Duật ngồi cạnh nói nhảm liên tục đã phân tán sự chú ý của cô nên cô cũng không thấy căng thẳng như vậy.

Hiện giờ Ngụy Thuần không nói lời nào, thậm chí qua khóe mắt, cô còn có thể thấy người này đang nhìn chằm chằm mình, điều này khiến cô căng thẳng hơn cả khi thi bằng lái nhiều, Khương Điềm có thể cảm nhận được rõ ràng lòng bàn tay mình đầm đìa mồ hôi.

Hơn nữa, Khương Điềm hơi khó hiểu, cô không nghĩ Ngụy Thuần sẽ là một người mỏng manh, dễ vỡ.

Sao cô mới lờ anh đi mấy ngày mà anh đã cảm thấy là cô chia tay anh rồi?

Giọng điệu u oán và ấm ức kia của anh là sao vậy?

Nghe như kiểu cô đã cắm sừng Ngụy Thuần vậy.

Khương Điềm cứ nghĩ mãi những chuyện này, lơ đãng phồng má, động tác nhỏ này động chạm đến môi cô, hơi đau.

Thứ đàn ông chó má!

Hôn thì cũng thôi đi, còn cắn cô nữa chứ!

Nghĩ đến hồi nãy Ngụy Thuần ép cô lên cửa hôn cuồng nhiệt, cả người Khương Điềm bỗng thấy hơi mất tự nhiên.

Loại yên tĩnh này dễ khiến người ta suy nghĩ miên man, hiện giờ lái xe cũng không thấy quá căng thẳng, điều khiến cô căng thẳng hơn là khi nghĩ đến cánh tay ôm eo cô và môi anh áp chặt lên môi cô, còn cả khi anh tựa đầu trên xương quai xanh cô thở dốc.

Răng môi quyến luyến, cảm xúc ấm nóng và mềm mại, và cả sự xâm nhập độc đoán.

Không được nghĩ tiếp!

Khương Điềm cắn môi dưới, tìm đại một chủ đề: “À... Ngụy Thuần, chỗ em có một cái mũ lưỡi chai màu xanh lục, khá đẹp, nếu anh muốn thì em tặng anh nhé.”

Vừa nói dứt câu, Khương Điềm rất muốn tự thưởng cho mình một cái tát.

Đầu óc là thứ tốt, tiếc là đầu óc cô đã bị Ngụy Thuần hôn đến bốc hơi mất tiêu rồi.

Nghĩ cái quái gì vậy, vừa nghĩ đến đội nón xanh là nhất định phải nhắc đến nón xanh sao!

Quả nhiên, cô vừa nói xong, khóe mắt liếc thấy Ngụy Thuần đang nhìn cô một cái đầy hàm ý.

Sau đó Khương Điềm không thèm tìm chủ đề nói chuyện nữa, chỉ cảm thấy khí áp người ngồi bên cạnh càng ngày càng thấp, cô coi như không biết, yên yên lặng lặng lái xe.

Xe dừng bên ngoài biệt thự, Khương Điềm tắt máy, quay sang.

Ngụy Thuần vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhắm mắt, mu bàn tay vắt trên trán.

Khương Điềm bỗng thấy hơi tức giận.

Hình như lúc trước người bị lừa là cô mà?

Mỗi ngày cứ treo mấy câu xấu hổ “nam thần đến nam thần đi, thích Ngụy Thuần yêu Ngụy Thuần gả cho Ngụy Thuần” bên miệng, người xấu hổ cũng là cô mà?

Người này là đang làm sao vậy?

Không xin lỗi, không giải thích thì cũng thôi đi.

Cưỡng hôn cô còn tỏ ra đáng thương, ấm ức nữa á?

Khương Điềm nhịn nửa ngày, không nhịn nổi, cho Ngụy Thuần một đấm: “Đứng dậy nhanh, anh định ngủ ở đây à?”

Ngụy Thuần mở mắt ra, khóe mắt hồng hồng, trong mắt đầy tơ máu.

Với cả, hình như anh gầy đi?

Khương Điềm cố gắng kiềm nén cơn giận, những vẫn bừng bừng khí thế: “Ra vẻ người đáng thương bị vứt bỏ gì chứ, em còn chưa tính sổ với anh đâu, hơn nữa câu kia anh hỏi là có ý gì? Muốn chia tay với em?”

Càng nói càng tức giận, Khương Điềm cao giọng: “Anh! Lúc anh tỏ tình không phải đã nói yêu là yêu cả đời sao? Quên rồi à? Nói gì mà dù không thích cũng phải đưa tên khác về ra mắt cho anh xem, nói trong phòng làm việc ở OB đấy, không quá 20 ngày mà đã quên rồi à!”

“Anh không quên.” Ngụy Thuần ngồi thẳng lưng, nhìn cô, khàn giọng nói.

“Không quên thì anh hỏi chia tay với không chia tay cái gì!” Giọng Khương Điềm cao vút lên, thậm chí càng nói càng bừng bừng khí thế, còn xoa eo.

“Anh tưởng,” Trông Ngụy Thuần ngây ngẩn, anh liếm liếm môi dưới, “Anh tưởng em muốn chia tay anh, không phải em còn để lại một tờ giấy, viết “Chia Tay” sao.”

“Làm gì có!” Khương Điềm cũng bất ngờ, bực bội hỏi, “Tờ giấy em để lại không phải bảo anh ăn bữa sáng em làm cho ngon miệng vào sao?”

Mắt Ngụy Thuần lóe sáng, xác nhận lại: “Là Sở Duật tìm được tờ giấy viết “Chia Tay” trên bàn của em.”

Khương Điềm ngẫm nghĩ hồi lâu, không nhớ mình đã viết hai chữ này khi nào.

Lừa người hở?

Sao trên bàn cô lại xuất hiện tờ giấy “Chia Tay” vậy?

Trong đầu cô tua đi tua lại ký ức, như thể đang lướt lại một lượt những cảnh vật, những con người mà cô đã nhìn thấy gần đây, chợt nhớ ra, một ngày nọ cô thật sự đã tức giận và viết lên tờ giấy A4 hai chữ “Chia Tay” rồng bay phượng múa.

Nhưng nguyên nhân mà cô viết ra hai chữ này...

Anna!

Đúng rồi, nước hoa mới của Anna, vĩnh viễn không chia tay!

Lúc ấy cô nghĩ chỉ để đánh dấu.

“Tờ giấy đó không phải viết cho anh xem,” Khương Điềm giải thích, “Đó là ghi chép của em.”

Trông Ngụy Thuần bỗng dưng tỉnh hẳn ra, thậm chí tính khí lưu manh đã trở lại, anh nhướng mày, “Ghi chép? Ghi chữ to vậy? Một tờ mà viết hẳn hai chữ luôn?”

Khương Điềm rất vô tội gật đầu: “Thì là ghi chép mà, anh lục đồ của con gái! Bất lịch sự quá!”

“Là Sở Duật lấy.” Ngụy Thuần thở phào nhẹ nhõm, đuôi mắt giãn ra, vẻ mặt vui mừng, “Thế nên, em không muốn chia tay với anh đúng không?”

Khương Điềm cảm thấy cô không nên trả lời vấn đề này, nếu cô trả lời thì trông như thể cô đã bỏ qua hiềm khích trước đây và tha thứ cho anh.

Nhưng nếu không trả lời, cô sợ lại trông thấy ánh mắt thất vọng trên gương mặt Ngụy Thuần.

Từ trong tòa nhà bước ra, cho đến khi lên xe, ánh mắt anh luôn như vậy.

Tĩnh lặng.

Như pháo hoa nở rộ trên bầu trời, không sao không trăng.

Chỉ có bóng tối cô tịch và trống rỗng.

Khương Điềm khẽ gật đầu, nói rõ ràng: “Em không nghĩ sẽ chia tay với anh.”

Ngụy Thuần cười rộ lên, giọng vẫn khàn khàn, cười tươi như ánh mặt trời, đến mức dọa sợ mấy con chim sẻ đang kiếm ăn dưới ánh đèn đường, cũng dọa của đám ve đang kêu râm ran.

Giọng anh như có thể lan truyền cho người khác, Khương Điềm cũng cười theo anh.

Nhưng cô rất nhanh đã lén lút xụ miệng xuống.

Đến đây nào Ngụy Thuần!

Cô Khương – bạn gái anh muốn đòi nợ!

Những lời tâng bốc đó nghe sướng cái lỗ tai lắm nhỉ!

Vừa rồi ấn em trên cửa hôn tận hứng lắm nhỉ!

Đóng vai người bị vứt bỏ sướng lắm nhỉ!

Không hòa nhau một ván thì không dễ hết giận đâu!

Khương Điềm chợt nắm lấy tay Ngụy Thuần, nghiêng người về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc: “Em không định chia tay với anh.”

Ngụy Thuần cúi xuống hôn lên trán cô, cũng nghiêm túc nhìn cô, nói nhỏ: “Khương Điềm Điềm, sau này đừng bỏ nhà rời đi, mắng anh, đánh anh đều được cả, nhưng phải để anh nhìn thấy em, mấy ngày nay anh điên mất.”

Hở?

Hở hở hở?

Rõ là muốn quyến rũ anh nhưng suýt thì bị anh quyến rũ lại!

Khương Điềm không chịu thua kém, lại nghiêng người về phía trước.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy ren màu đen, cổ áo cũng không quá kín đáo, cô tin chắc cúi người như này có thể để lộ một xíu rãnh ngực thấp thoáng của mình.

“Anh trai à, em nhớ anh lắm.” Khương Điềm nhìn Ngụy Thuần không chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng.

Quả nhiên, ánh mắt Ngụy Thuần sâu hun hút, anh im lặng.

Khương Điềm cảm thấy mình sắp nhìn thấy ánh bình minh của chiến thắng, cô trườn thẳng qua đây, ngồi trên người Ngụy Thuần: “Anh trai ơi, anh nhớ em không?”

Xưng hô “anh trai” này quả nhiên rất có lực sát thương với cánh đàn ông.

Cô ngồi trên đùi Ngụy Thuần, dựa vào phía trước ghế phó lái, đầu ngón tay cách lớp áo, chậm rãi lướt trên ngực anh.

Rõ ràng cả người Ngụy Thuần bắt đầu cứng đờ.

Ngụy Thuần nhướng mày nhìn cô, dường như giọng nói càng khàn hơn so với lúc trước: “Em làm gì đấy?”

Dù sao thì cô cũng là người đã giả làm cặn bã nhiều năm, sao có thể không có tí thủ đoạn được chứ.

Khương Điềm duỗi ngón trỏ thon dài ra, lắc lắc trong không trung, ánh mắt ướt át, giọng nói câu hồn: “Hỏi sai rồi, không phải em muốn làm gì.”

Cô đột nhiên túm lấy cổ áo Ngụy Thuần rồi sáp tới gần, môi lướt nhẹ bên tai anh, nói nhỏ: “Anh trai, anh bây giờ, muốn làm chút chuyện gì không?”

Nói xong, cô còn rất phô trương thổi một hơi vào tai Ngụy Thuần.

Ngụy Thuần quên cả thở, nghiến răng ken két: “Vừa trở về là đùa với lửa? Hết giật rồi sao?”

Anh lén tránh đi.

“Em nào có tức giận đâu anh trai,” Khương Điềm mở to mắt, “Em thấy anh trai là hết giận rồi, nghe được tiếng anh trai nói là chân mềm nhũn, vừa nãy anh trai hôn em... rất thoải mái đó nha.”

May mắn Khương Điềm không biết đỏ mặt, nói những lời này mà mặt không đổi sắc.

Nhưng thực tế trong cô đã sớm là núi lửa phun trào.

Trời đất sụp đổ, hình tượng đồ đểu 20 năm nay, đây chắc chắn là lần cô không biết xấu hổ nhất!

Trong lòng Khương Điềm điên cuồng gào thét: Khương Điềm! Mi lợi hại quá! Hôm nay mi thắng chắc rồi!”

Ngụy Thuần không nói gì, tay khác đẩy cửa xe ra, một tay ôm Khương Điềm bước từ trong xe xuống.

Cửa bị đập cái rầm, xe cũng không thèm khóa.

Khương Điềm bối rối trong giây lát, cô không hiểu sao mình đã bị ôm ra ngoài rồi, vẫn là bị người này ôm bằng một tay, trông như đang ôm trẻ con ấy.

Ngụy Thuần sải những bước dài, vô cùng khí thế.

Khương Điềm tức thì cảm thấy khí thế của mình không bằng người ta, như là “áp trại phu nhân” bị bắt về.

Không thể thua được!

Mình đây là đang đòi nợ đấy!

Khương Điềm ôm cổ Ngụy Thuần, mắt nhắm lại, thuần thục hôn lên môi Ngụy Thuần.

Rõ ràng cô là người chủ động hôn trước, nhưng nụ hôn đã bị đảo khách thành chủ, cô bị hôn đến mức lùi về sau, tuy nhiên cả người vẫn được Ngụy Thuần ôm chặt, không thể trốn được đi đâu, Khương Điềm ngả người về sau, mở to mắt, đột nhiên bị một đồ vật đen sì trong phòng khách dọa cho giật mình.

Đầu óc vừa bị hôn đến mơ mơ màng màng tỉnh táo lại trong nháy mắt, Khương Điềm nhắm chặt mắt lại, dán vào người Ngụy Thuần, hét to: “Quỷ kìa!”

Chỉ khi ở bên Ngụy Thuần, cô mới biến trở lại là dáng vẻ nhát gan sợ quỷ.

Bởi vì biết mình luôn được che chở.

Quả nhiên, Ngụy Thuần đưa tay xoa xoa gáy Khương Điềm, một tay khác mở đèn lên, nói đầy dịu dàng: “Không phải quỷ đâu bé cưng, đừng sợ.”

Khương Điềm miễn cưỡng mở mắt ra, thấy trong phòng khách thế mà lại là một con gấu khổng lồ.

Chính xác hơn thì hẳn là một con gấu được làm từ hoa tươi.

Hoa đã héo thành màu nâu, rũ xuống, bị Lune cào cho tả tơi.

Phải nói sao nhỉ, con gấu này khiến người ta thấy không đáng yêu xíu nào, như một con gấu ác, đen như mực, hoa trên mặt rơi lả tả như thây ma trong phim điện ảnh.

Khương Điềm ngửi thấy nguyên hình của con gấu này dựa trên mùi táo thối thoang thoảng trong không khí, có lẽ là một con gấu hoa hồng vô cùng lãng mạn, nhìn nhan sắc cũng đoán được ra, là hoa hồng đỏ.

Con gấu còn được tạo hình đang cầm một cây đàn guitar, nhìn qua là một cây đàn guitar được đặt làm riêng, còn có một cây guitar điện màu xanh sáng. Cả hai cây đàn này đều được khắc chữ “Thuần” siêu to, như kiểu sợ người khác không biết chủ nhân của chiếc đàn guitar này là ai.

Khương Điềm ngẩn người: “Sao trong nhà lại có thứ này?”

“À, định giải thích về thân phận của anh cho em,” Giọng Ngụy Thuần không mặn không nhạt, nhìn cô, “Kết quả là em chạy mất.”

Khương Điềm không nói gì.

Hóa ra anh không hề có ý giấu cô mãi.

Ngụy Thuần hôn cô, dịu dàng quyến luyến, môi lưỡi mềm mại ấm áp, liếm môi cô, anh hỏi: “Vẫn còn giận sao?”

Đương nhiên là còn giận rồi!

Khương Điềm cô dễ dỗ thế à?

Một con gấu bông như quỷ là dỗ được á?

Hừ!

Trong lòng đậu má nó, trên mặt cười hì hì.

Khương Điềm cười: “Sao có thể chứ, em chẳng tức xíu nào cả.”

Nói xong, cô hôn lại Ngụy Thuần.

Khương Điềm vừa hôn vừa nhảy xuống khỏi người Ngụy Thuần, đầu ngón tay móc lấy thắt lưng anh, rồi đi ngược về hướng phòng ngủ, vừa đi vừa tháo thắt lưng.

“Lạch cạch.”

Âm thanh mời gọi phạm tội.

Ngụy Thuần nắm lấy cổ tay cô, như đang nhịn lại chuyện gì đó: “Bé cưng hôm nay hơi nhiệt tình rồi đấy, em nghĩ kỹ chưa?”

Nghĩ kỹ rồi nha.

Đã sớm nghĩ xong phải chỉnh anh thế nào rồi!

Khương Điềm không trả lời anh, lại hôn anh, cô cảm nhận rõ ràng thấy trên người anh càng ngày càng nóng, chỗ nào đó cũng bắt đầu phồng lên.

Lúc này vừa hay đi đến cửa phòng ngủ Khương Điềm, Khương Điềm liếc nhìn lều bạt nhỏ đang dựng đứng của Ngụy Thuần, ngước mắt lên, cười với Ngụy Thuần, muốn bao nhiêu quyến rũ là có bấy nhiêu quyến rũ: “Anh trai~”

Khí chất độc đoán và kiêu ngạo gì đó đều bay biến, vành tai đỏ bừng, quay đầu đi, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Em...”

Từ “em” này còn chưa kịp vang trong không trung thì Khương Điềm đã bất ngờ lùi về sau, “rầm” một tiếng đóng cửa phòng ngủ lại.

Tốc độ cực nhanh, suýt thì là phẳng sống mũi cao thẳng và nơi nào đó của Ngụy Thuần.

Ngụy Thuần bị nhốt bên ngoài nhìn cánh cửa đang đóng chặt, lại cúi đầu nhìn “người anh em” đang ưỡn ngực ngẩng đầu trong quần jean, vẻ mặt đờ đẫn.

“Tên l/ừ/a đ/ả/o chết tiệt! Lêu lêu lêu!” Khương Điềm cách cánh cửa hét lên: “Quý ngài lều bạt nhỏ! Chúc anh ngủ ngon mơ đẹp nha~”

Ngụy Thuần: “...?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.