Mới sáng sớm, Khương Điềm đã bị chính cái điện thoại đểu cáng của mình đánh thức, mò mẫm một hồi cuối cùng cũng sờ thấy cái điện thoại ở khe ghế sofa, miễn cưỡng nheo mắt ấn trả lời cuộc gọi, đặt ở bên tai, mắt chịu hết nổi nhắm tịt lại.
“Chào buổi sáng, Khương.”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông trung niên vang lên, Khương Điềm bừng tỉnh, vỗ vỗ mặt, đáp: “Chào buổi sáng, Louis.”
Người đàn ông gọi đến là sếp của Khương Điềm, tên Louis, người Pháp.
Nếu chỉ nhìn qua thì ông trông như một lão già tóc vàng mắt xanh bình thường, đầu hơi hói, nói năng chậm rãi ung dung, khá thạo tiếng Trung, trên mặt luôn treo nụ cười gió xuân ấm áp.
Nhưng thật ra, ông chủ này đích thực là một máy bay chiến đấu khi gặp thế bí.
Chính ông, người đã ba lần đánh giá nước hoa chủ đề tình yêu mà cô tạo ra trước đây không đáng một đồng, nhóm nước hoa thông qua tất cả các loại thử nghiệm, đến tay ông đều không được lạc quan cho lắm.
Lần đầu tiên, Khương Điềm sử dụng hoa anh đào màu hồng phấn, Louis khuấy tách cà phê, chậm rãi nói: “Ôi, Khương thân yêu à, cái mùi này giống mùi thuốc tẩy bồn cầu mà bà nhà tôi mua ghê, có một thành ngữ, gọi là, khác công thức nhưng kết quả giống nhau y hệt.”
Lần thứ hai, Khương Điềm dùng hoa hồng Bulgaria, Louis quăng giấy thử mùi đi, vẻ mặt hòa ái, khích lệ cô: “Ừm, tốt hơn một chút so với lần trước, chắc là đã đạt đến trình độ nước rửa chén rồi đấy, tiến bộ rất lớn, cố lên, lến cô.”
Lần thứ ba, Khương Điềm đã mất hết kiên nhẫn, thẳng tay pha loãng nước hoa kém chất lượng với một chút nước cất rồi thêm hoa hồng với hoa anh đào vào, gửi cho Louis xong, cô lên đường về nước, lúc ở sân bay cô nhận được tin nhắn thế này của Louis:
【Đã gửi cho công ty vệ sinh làm thuốc tẩy bồn cầu, cười mỉm.】
Louis vô cùng thân thiết hỏi liền ba câu đánh thẳng vào tâm can người khác: “Chuyện nước hoa thế nào rồi? Có ý tưởng gì mới chưa? Về nước đã thể nghiệm được vị ngọt của tình yêu chưa?!”
Tình yêu ngọt ngào là ba cái thứ quảng cáo bất hợp pháp tràn lan đầy đường kia à? Nói gặp là gặp được chắc?
“Louis, tôi cảm thấy chủ đề này không phù hợp với tôi, ông biết mà, tôi vốn chẳng hiểu thế nào là yêu.” Giọng Khương Điềm nhàn nhạt, rũ mắt ngồi dậy.
Chiếc chăn mỏng mùa hè màu xám đậm xém chút trượt xuống đất, Khương Điềm tóm lấy nó, cô sửng sốt nhìn chiếc chăn trong tay.
Hôm qua cô ngủ trên sofa à? Còn đắp cả chăn nữa?
Quay đầu nhìn lại, cô thấy trên ghế sofa rộng rãi có nhiều hơn một bộ chăn gối màu xám đậm, không khó để ngửi thấy mùi nước xả vải trên đó.
“Khương à, cô còn đang nghe tôi nói không đấy?” Louis nói.
Khương Điềm ôm gối vào lòng: “Xin lỗi nhé Louis, tôi hơi thất thần.”
Louis độc mồm độc miệng hiếm có khi hiền hòa thế này, nhắc đi nhắc lại một chuyện: “Khương à, cô mới 20 tuổi thôi mà đã lên được đến vị trí này thì có khen cô một câu có thiên phú cũng không phải là quá, nhưng cô không thể không thừa nhận những mặt hạn chế của mình, phong cách sở trường của cô không phải là xu hướng chính hiện nay, nếu đột phá được nó, cô sẽ càng trở nên tốt hơn, tôi cũng có thể đổi một nhà điều chế nước hoa khác làm ra loại nước hoa này, nhưng tôi càng hy vọng cô sẽ hoàn thành nó hơn.”
Con người luôn có chút không cưỡng lại được lời tán dương, lúc Louis mỉa mai châm chọc, cô chỉ muốn vặt hết mớ lông vàng không được nhiều lắm trên đầu của ông.
Nhưng ông tự dưng lại hiền dịu như này làm Khương Điềm chịu không nổi, thiếu chút nữa thừa nhận người lúc trước pha giấm vào cà phê của ông chính là mình.
Còn chuyện nào hạnh phúc hơn chuyện đi làm có một ông chủ tốt tin tưởng bạn, thấu hiểu bạn chứ!
Khương Điềm chỉ có thể khịt mũi, nói vô cùng chân thành tha thiết: “Cảm ơn ông, ông Louis, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Ok, tạm biệt nhé, cô Khương, tôi tin cô.” Louis nói.
Cô còn chưa cúp điện thoại, nghe thấy đầu bên kia “cạch” một tiếng như tiếng điện thoại bị ném lên bàn, sau đó là giọng Louis lầm bà lầm bầm: “Tôi tin cô ta cái quỷ í, cuối năm mà không xong là tôi phơi khô cô ta ngoài ban công làm lạp xưởng luôn.”
Khương Điềm: “...”
Lúc đó sao cô chỉ đổ giấm vào cà phê của Louis vậy, cho mù tạt vào tốt hơn bao nhiêu.
Cúp điện thoại, Khương Điềm nhìn chằm chằm gối và chăn xám trên người mình trong chốc lát.
Rèm cửa trong phòng khách được kéo vào một nửa, vừa đủ che đi ánh nắng chói chang bên ngoài, điều hòa để gió nhẹ dễ ngủ, mấy tờ giấy dán trên cửa tầng hầm cũng đã được gỡ xuống, đặt ngay ngắn trên bàn trà.
Vẻ mặt Khương Điềm cổ quái quan sát mọi thứ một lượt, sau đó rời tầm mắt về phía cầu thang dẫn lên tầng hai.
Vị trên tầng kia thật sự quay lại vì tin nhắn của cô? Thậm chí còn lấy gối, lấy chăn cho cô nữa?
Khương Điềm ngủ không quá sâu giấc, động tĩnh lớn chắc chắn sẽ đánh thức cô, thật sự rất khó để tưởng tượng ra cái cảnh anh chàng trên lầu kia dịu dàng đỡ lấy đầu cô, rồi lại nhẹ nhàng khe khẽ đặt một cái gối vào.
Khác với bữa sáng tự dưng biến mất ngày hôm qua, có lẽ là có quỷ, nhưng lấy gối cho cô chắc chắn không phải là thứ đó.
Nghĩ đến quỷ, Khương Điềm rùng mình nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, dứt khoát kéo nốt nửa bức rèm ra, có cuộc điện thoại kích thích con người đó của Louis, cô cũng chẳng quá sợ mấy thứ quỷ với chả không quỷ đấy nữa, chỉ rất bực bội muốn làm một điếu thôi.
Khương Điềm có hút thuốc, chẳng qua là từ lúc chuyển đến đây cô chưa gặp chủ nhà lần nào nên cảm thấy hút thuốc trong phòng có hơi bất lịch sự, bây giờ cô muốn làm một điếu mà chả tìm thấy cái bật lửa nào cả.
Không hút được thuốc, Khương Điềm vừa cởi đồ vừa đi về phòng ngủ của mình, trần trùng trục bước vào nhà tắm.
Nước nóng hun đỏ làn da Khương Điềm, hơi nước mờ mịt trong nhà tắm mang theo mùi cỏ hương thảo của sữa tắm và dầu gội.
Có rất nhiều cô gái trưởng thành thích mùi hương của hoa và những cô gái đáng yêu thích mùi hương của quả, ngoài ra còn có một số mùi hương trung tính cũng rất được ưa chuộng, thường thấy là loại hương thảo mộc phối với vị cam quýt, nhất là phải kể đến hương cỏ chanh roi ngựa rất chi là được yêu thích.
Trong tất cả các loại hương liệu, Khương Điềm thích cỏ hương thảo nhất, từ trước đến nay cô chưa từng dùng nước hoa bao giờ, khi ra ngoài chỉ cần nhỏ hai giọt tinh dầu cỏ hương thảo lên vị trí mạch đập ở cổ tay là được.
Cứ coi như là một fan cuồng của cỏ hương thảo đi.
Ngay cả dầu gội và sữa tắm của cô cũng do chính tay cô làm ra từ tinh dầu hương thảo nguyên chất.
Tắm xong, cả người Khương Điềm được bao bọc trong mùi hương thảo tươi mát khiến tâm trạng cô cũng tốt lên không ít, cô gấp chiếc chăn mỏng màu xám đậm lại rồi vào bếp làm sandwich cho mình và vị trên tầng kia.
Khó mà hiểu được chủ nhà kiêm bạn cùng nhà của cô là người như thế nào, nhưng ít nhất cũng phải cảm ơn con nhà người ta vì cái chăn cái gối.
Sandwich sau khi làm xong vẫn được đặt trên bàn, Khương Điềm ôm bộ chăn gối màu xám đậm đi lên tầng, hôm kia lúc cô lên, trời cũng đã tối muộn, cô không để ý trên tay vịn cầu thang bằng gỗ còn có hoa văn chạm khắc, bây giờ nhìn thấy cũng rất bất ngờ.
Hầu hết mọi người chỉ có hai phản ứng khi trông thấy loại họa tiết hoa lá cành này: Hoặc là cảm thấy hoa văn trông rất sắc nét, rất đẹp; hoặc là cảm thấy rất khó lau chùi những những hoa văn chạm khắc tinh tế như thế này.
Khương Điềm thả chậm bước chân, lẩm nhẩm tên các loài hoa khắc trên đó: “Hoa cam, bạc hà, oải hương, phong lữ,... còn có cả hương thảo nữa?”
Hoa văn trên mỗi cột gỗ không giống nhau, loại họa tiết phức tạp như vậy chắc chắn không phải do bất kỳ nhà thiết kế nào sản xuất hàng loạt, quá nửa là do chủ nhà yêu cầu thiết kế riêng.
Lại nhớ đến nụ hồng vàng cô độc, lẻ loi ở trong sân kia.
Quá thơ mộng, không phải là thứ mà chủ nhà kia của cô sẽ thích.
Trong ấn tượng của Khương Điềm, người thích chạm khắc hoa lên nội thất trong nhà hẳn phải là một người dịu dàng, tinh tế.
Còn ngài chủ nhà nhà cô, là một vị thích dùng chăn gối độc một màu xám, lúc ra ngoài mặc cả cây đen phối với quần jeans, chìa khóa xe thì trống huơ trống hoắc không có nổi một cái móc khóa, đến cái điện thoại cũng lười dán kính cường lực.
Rất đàn ông, rất man, không hề liên quan gì đến dịu dàng, tinh tế.
...Cũng không hẳn, ít nhiều gì thì ảnh đại diện của anh là hình con mèo với cái nơ màu hồng phấn, tên trên mạng đặt là Nguyệt Nguyệt.
Anh ấy chắc chắn không bị tâm thần phân liệt sao!
Khương Điềm nghi ngờ bản thân có ma lực kỳ quái nào đó, idol cô đu là một nhân vật rất bí ẩn, nói rút khỏi giới giải trí là rút, hộp đêm cô thường lui tới cũng là một hộp đêm bí ẩn với người chủ bí ẩn và cái tên bí ẩn, giờ ngay cả chủ nhà cũng là một người bí ẩn đầy mâu thuẫn.
Nhưng không thể phủ nhận một điều là, vì Ngụy Thuần, loại cảm giác thần bí như có như không của chủ nhà rất hợp khẩu vị cô.
Bước lên bậc thang cuối cùng, Khương Điềm ôm chăn, thăm dò: “Halo! Anh có đó không?”
Mỗi lần lên đây đều có cảm giác chột dạ vì đã xâm phạm không gian riêng tư của người khác.
Phòng phía bên trái vọng đến một vài tiếng động, Khương Điềm theo phản xạ quay đầu lại nhìn, nhận ra bản thân mình lại đến không đúng lúc.
Lần này chủ nhà không còn cô đơn, lẻ loi tựa người bên khung cửa sổ ngây ngốc nữa nhưng nửa người trên vẫn để trần như cũ.
Hơi nước trong phòng tắm còn chưa tản đi hết, nhìn dáng vẻ của người này xem ra cũng vừa mới tắm xong giống cô, eo quấn một chiếc khăn tắm, trông lỏng là lỏng lẻo, như sắp rớt xuống vậy.
Lần trước trời tối quá nên cô không thấy gì hết, nhưng hôm nay trời quang mây tạnh, cô thấy rõ mồn một từ cơ tay đến cơ bụng, đến cả đường nhân ngư nữa.
Khương Điềm há hốc miệng, cố gắng dời ánh mắt qua chỗ khác, nhìn chằm chằm vào cây xô thơm khắc trên tay vịn, cô yên lặng một lát rồi quay lại, thờ ơ nói: “À, chăn với gối là anh cho tôi mượn sao? Cảm ơn nhiều.”
Người đàn ông đứng trước gương trong phòng tắm, một tay chống lên bồn rửa tay hoa văn đá cẩm thạch, một tay cầm dao cạo cạo đi lớp bọt cạo râu cuối cùng trên mặt, sau đó mới chầm chậm quay đầu lại, khẽ cười một tiếng, trêu ghẹo nói: “Không gọi anh trai nữa à?”
Khương Điềm bỗng nhớ tới tin nhắn cô gửi tối qua.
Tối qua quả thật cô sợ đến nỗi thần kinh có hơi chập mạch, ngay cả bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ cũng giống như cô hồn dã quỷ đang giương nanh múa vuốt, khi cô gửi tin nhắn cho vị bạn cùng nhà này cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đi cầu cạnh người ta thì nên có thái độ của đi cầu cạnh người ta, cho nên mới tiện tay gõ dòng “anh trai chủ nhà”.
Khương Điềm bị thẹo có hơi hơi xấu hổ, quơ quơ chăn trong tay, lại cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.” Chủ nhà đáp, mở vòi nước, khom lưng hắt nước rửa mặt hai lần.
Anh động đậy, chiếc khăn tắm quấn quanh eo cũng di chuyển theo, nhìn trông càng lỏng lẻo hơn.
Khương Điềm sợ anh động đậy thêm một hai lần nữa nó sẽ rơi thẳng xuống luôn, đầu óc cô ngưng trệ, buột miệng thốt ra một câu: “Anh đẹp trai, anh sắp lộ hàng rồi kìa.”
Tay chủ nhà khựng lại, nghiêng đầu, trên gương mặt tuấn mỹ kia còn đọng lại vài giọt nước, trông rất gợi cảm, anh cụp mắt, đưa tay đóng cửa phòng tắm lại.
Khương Điềm ném cái chăn trong tay lên ghế sofa, chỉ muốn đập mình một trận.
Có lẽ do phong thủy tầng hai không tốt, mỗi lần cô lên đây đều y như một nữ lưu manh thèm muốn nhan sắc con nhà người ta, thậm chí còn nhìn cơ thể bán khỏa thân của người ta những hai lần.
Chỉ là, hôm nay cô lên đây là để cảm ơn, cô có lí do chính đáng mà.
Nghĩ đến đây, Khương Điềm lại có dũng khí, cách cửa phòng tắm hét lớn: “Êi, tôi có làm sandwich, vẫn là bơ cá ngừ, anh có muốn xuống ăn với tôi không?”
Vừa dứt lời, cửa phòng tắm đã bị kéo ra, chủ nhà mặc quần jeans phối với áo ngắn tay màu trắng bước ra.
Mặc quần áo cũng khá nhanh đấy.
“Mời tôi ăn sáng sao? Vậy đi thôi.” Ông anh này vừa nói xong liền bước xuống cầu thang trước.
Khương Điềm đi theo sau anh, ngón tay vuốt những hoa văn, tò mò hỏi một câu: “Hoa văn trên tay vịn là ý tưởng của anh phải không?”
Người đàn ông trước mặt có hơi mất tập trung, chỉ nghe thấy anh “ừ” một tiếng như đáp lại.
Khương Điềm không biết nên nói gì với chủ nhà nữa, dù sao thì đến tận bây giờ người ta cũng không có ý muốn nói cho cô biết tên mình, cô chỉ có thể nhìn hình chạm khắc lẩm bà lẩm bẩm: “Phong lữ, oải hương và bạc hà, sự kết hợp này cũng thú vị đấy.”
“Gì cơ?” Người phía trước đứng khựng lại, đột nhiên hỏi.
Anh vừa hỏi vừa xoay người lại, Khương Điềm vẫn chưa dừng bước, hai người suýt nữa va vào nhau.
Độ cao hai bậc thang liền kề vừa hay bù lại cho chênh lệch chiều cao của họ, khoảng cách giữa hai người chưa đầy hai ngón tay, bốn mắt nhìn nhau.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Thuần, cậu bị sao thía, sao lại không mặc quần áo, hé, héhéhé.
Nhạc chuông điện thoại của em gái Điềm là một đoạn tiếng trung trong bài “She’s my romantic boy”.
Rồi sau đó mọi người hãy đoán thân phận của Giang Việt đi, nhắc nhở hữu nghị:
- Bổn truyện là truyện ngọt sủng, không có mấy cái tình tiết linh tinh bạn trai cũ, bạn gái cũ đâu.
- Trong truyện không có tình tiết liên quan đến tình yêu đồng giới, nếu trí tưởng tượng của bạn quá phong phú, xin đừng suy đoán quá nhiều.
- Mấy bồ đoán thân phận của Giang Việt là gì? Không nói cho mấy bồ đâu! Hahaha!