Người đàn ông cưng nựng nhìn cô gái nhỏ trong lòng, xoa xoa đầu cô rồi hỏi:
" Nhớ nhiều không?".
Lưu Ly phụng phịu nhìn hắn rồi gật đầu, Ba Lạc Bá Tư đặt tay bên eo thon của cô nhịp nhịp vài cái:
" Vậy... thử hôn một cái để chứng minh đi\~".
Cô nhìn hắn một hồi, tiếp theo đó liền bò khỏi người hắn rồi nằm xuống giường đắp chăn lại. Người đàn ông chỉ khẽ nhún vai, hắn biết da mặt của cô mỏng, đương nhiên sẽ không chủ động mà hôn hắn, chẳng qua chỉ là thấy thú vị cho nên trêu chọc.
Ba Lạc Bá Tư nằm bên cạnh rồi dỗ dành:
" Ngày mai đưa em ra ngoài đi dạo, chịu không?".
Lưu Ly đắp chăn kín người, không thèm trả lời liền nghe thấy tiếng cười sảng khoái của hắn.
Sáng hôm sau như đã hứa, hắn chuẩn bị xe ngựa đưa cô ra khỏi dinh thự.
Phía dưới có một thị trấn nhỏ, hôm nay đang tổ chức lễ hội mừng mùa màn bội thu, hắn mặc quần áo đơn giản cùng với Lưu Ly đi ra ngoài, đem theo 4 tuỳ tùng để bảo vệ tránh gây sự chú ý.
Cô gái nhỏ lần đầu nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt vui tươi cho nên vô cùng hào hứng. Những gian hàng nhỏ bày trí đồ ăn thức uống ngon miệng, nữ trang lấp lánh, đồ chơi nhỏ dễ thương,... người dân trong trấn vui vẻ cười đùa.
Lưu Ly cũng muốn hoà mình vào dòng người, cùng tận hưởng chung niềm vui với họ. Người đàn ông mua một thanh kẹo táo, cô gái nhỏ nhận lấy khẽ đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ, ánh mắt bừng sáng.
Ba Lạc Bá Tư chăm chú nhìn rồi hỏi:
" Thế nào".
" Ngọt" - Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, gương mặt có chút ngạc nhiên vì mùi vị thơm ngon lần đầu được thưởng thức.
Người đàn ông cúi đầu ngậm lấy môi cô, lưỡi hắn vươn ra liếm vào môi dưới rồi thong thả đứng thẳng, gương mặt hơi hất lên. Bàn tay khẽ đưa lên miệng, chạm vào môi như đang nghiền ngẫm lại hương vị, dáng vẻ vô cùng bất lương.
" Đúng là ngọt thật".
Nhìn người đàn ông vô cùng thích thú mà nói ra câu này, Lưu Ly đỏ mặt, cô nhìn xung quanh liền thấy có vài người đang quan sát họ liền không tránh khỏi ngượng ngùng.
Giữa chốn đông người mà hắn làm cái gì thế?!!!
Cô gái nhỏ cúi đầu rồi nhanh chóng chạy đi, mặc kệ người đàn ông đang đứng ở phía sau cười cười.
Đường phố tấp nập, thỉnh thoảng sẽ có vài cặp đôi yêu nhau làm ra vài cử chỉ thân mật, nhưng mà đâu có ai như hắn?
Cả ngày hôm đó cùng nhau đi chơi, đêm đến pháo hoa bắn lên bầu trời, ánh sáng đẹp mắt. Trong dòng người, người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ của cô gái, đầu ngón tay đan chặt vào nhau.
Sau khi kết thúc màn pháo hoa đó, đám đông cũng thưa dần. Cô gái nhỏ dụi dụi mắt, đi chơi cả ngày nên có hơi buồn ngủ.
Ba Lạc Bá Tư nhìn cô rồi nói:
" Về thôi".
Lưu Ly nhẹ giọng:
" Ừm".
Có vẻ như cô đang rất mệt.
Đứng ở đài phun nước giữa trung tâm thị trấn, xe ngựa chỉ một lúc sau liền đến, hắn mở cửa giúp cô lên xe.
Cô gái nhỏ ổn định chỗ ngồi, đôi mắt muốn dính chặt thì liền nghe thấy âm thanh có chút lớn, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, âm thanh đó phát ra từ trong một con hẻm tối.
" Dám chạy trốn, hôm nay tao phải đánh chết mày!!!".
Một bóng dáng nam hài nhỏ nhắn khoảng chừng bảy tám tuổi đang ngồi sụp trên đất đưa tay ôm lấy đầu, kế bên là một người đàn ông trung niên to mập đang dùng chân đá loạn vào người cậu, miệng không ngừng chửi rủa:
" Nhân lúc lễ hội đông người liền chạy trốn, đúng là không biết thân biết phận. Thứ nô lệ thấp hèn!!!".
Cô gái nhỏ ngồi trong xe, đột nhiên đại não truyền đến cảm giác đau nhói, tiếp đó trong đầu của cô vang lên những âm thanh vô cùng gay gắt cùng với những hình ảnh mờ ảo.
- Dìm nó xuống nước cho ta, thứ thấp kém dám bỏ trốn.
- Nô lệ như ngươi mà lại dám nhìn ta?
Những người cô không thể nhìn rõ gương mặt đang liên tiếp xuất hiện, hành động của họ thô bạo, đáng sợ lắm.
- Quý tộc không thích món hàng có sẹo, không thể dùng lửa than mà đánh dấu, chỉ có thể dùng kim xăm từng đường mực đỏ lên da thịt, làm cho đẹp vào.
- Xăm thế này rất đau, có cần thuốc gây tê...
- Chỉ là nô lệ, tốn kém làm gì. Cứ làm đi, nếu phát ra tiếng thét thì bịt cho chặt miệng, không thì đánh ngất đi.
- Đừng cựa quậy, nếu không thì sẽ lệch kim đấy.
Lưu Ly không ngừng thở dốc, những thứ cô đang thấy là gì thế?