Vũ Phong vẻ ngoài lạnh lùng nay lại có thêm vài phần khẩn trương, vì sợ cô không vui cho nên cậu cứ nấn ná mãi chẳng chịu nói gì và điều đó lại khiến cho Ba Lạc Tinh Nhi nảy sinh bực dọc.
Cô hướng mắt về phía người đối diện, giây tiếp theo lại cười:
" Ta đùa thôi, gió cát biên cương lại thêm khó khăn thiếu thốn, có thời gian cũng nên nghỉ ngơi để giữ gìn sức khoẻ, đâu rãnh rỗi chơi trò tình cảm với một đứa nhóc, như thế thì quá là phí thời gian rồi, ngài anh hùng đây chắc cũng nghĩ như thế cho nên mới cắt đứt toàn bộ liên lạc''.
Gương mặt xinh đẹp của cô gái có chút bi thương, trong lời nói ngoài mỉa mai thì cũng chỉ có mỉa mai.
Cậu sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy bóng dáng cô gái nhỏ bất lực thế nào khi mãi mà chẳng thấy được thư báo bình an của cậu, càng không nhìn thấy cô khóc lóc đến mức hai mắt sưng to, mệt mỏi mà thiếp đi.
Vũ Phong đứng đó một hồi lâu chẳng biết nên nói gì cả, cậu ngượng ngùng cúi đầu thấp xuống hệt như một đứa trẻ to xác làm sai đang bị mẹ trách mắng vậy.
Bên tai vang lên tiếng cười của Ba Lạc Tinh Nhi:
'' Biên giới gió bụi, mỗi ngày đều phải đối mặt với nguy hiểm, có thời gian đương nhiên phải nghỉ ngơi dưỡng sức, viết thư cho một đứa nhóc thì thật sự quá là phiền đối với ngài anh hùng đây rồi''.
Vũ Phong có chút hốt hoảng vội vàng lên tiếng muốn giải thích, cậu thực sự muốn cô không biết rõ tâm tư phức tạp và sự tự ti trong lòng cho nên muốn giấu diếm nhưng càng không muốn bị cô hiểu lầm, biến thành một kẻ tồi tệ trong mắt cô:
'' Tiểu thư, thực sự tôi... ưn...''.
Gì thế này?
Thân hình to lớn của người đàn ông thống lĩnh quân đội dù đứng trước sóng to gió lớn cùng gươm giáo sắc nhọn cũng chưa hề nao núng mà lúc này đột nhiên lại cảm thấy một cơn khó chịu, đại não truyền đến sự nặng nề.
Tại sao lại choáng thế này?
Là vì ngẩng đầu lên quá nhanh? Không thể, dù trường hợp này có xảy ra thì cũng không xảy ra ở trên người cậu lúc mà Vũ Phong sung sức nhất, sao cậu có thể vì ngẩng đầu nhanh mà đầu óc choáng váng được kia chứ?
Tầm mắt bắt đầu mờ dần, Vũ Phong chuếnh choáng lui về sau vài bước rồi đưa tay theo quán tính tựa vào tường cố gắng lắc đầu để nhìn rõ được khoảng không trước mặt, nhưng chẳng ích lợi gì cả, mờ mịt và dần tối tăm.
Trước khi cậu mất hết ý thức có nghe loáng thoáng được người trước mặt dường như đang trò chuyện cùng với ai đó:
'' Cuối cùng thì thuốc cũng phát huy tác dụng, câu giờ cũng khá lâu. Mau, đem người vứt lên giường ta''.
'' Rõ''.
Vũ Phong vẫn cố gắng chống đỡ, cậu nhíu mày, trong giọng điệu mang theo chút kháng cự:
'' Hừ...''.
Tầm mắt khá tối tăm gần như chẳng thể nhìn thấy gì nữa, chỉ có thể gắng gượng mà tập trung nghe. Cằm cương nghị bị nâng lên bởi thứ gì đó mềm mại và nhỏ nhắn, đó là ngón tay của cô.
Ba Lạc Tinh Nhi lạnh lùng nhìn người đang mất hết sức lực trước mặt được ba người nam hộ vệ của mình giữ lấy để không lăn ra sàn, bàn tay của cô mát lạnh khe khẽ chạm vào cằm, ngón cái nhẹ lướt trên môi dưới của cậu, giọng nói của cô mang chút tư thù:
'' Lặn cũng lâu đấy, nhưng lại đánh giá ta quá thấp, ngươi nghĩ rằng sau việc đó thì ta sẽ để yên hay sao?''.
Không xong rồi, ý thức...
Vũ Phong chẳng còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa, cậu ngất đi.
………….
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, khi tỉnh lại thì trần nhà trơn nhẵn đã hiện ra trước mặt, người đàn ông nhíu mày muốn ngồi dậy thì cơn đau đầu lại lần nữa ập đến, cổ tay truyền đến cảm giác khó chịu, không phải là đau chỉ là chẳng thể làm theo ý mình, cùng lúc đó thì bên tai vang lên tiếng leng keng thâm thuý của kim loại.
Không cần suy luận cũng có thể đoán ra cậu đang bị xích lại bởi một cái còng bằng sắt.
Vũ Phong nằm trên giường khó chịu nhíu mày, cổ tay đều bị trói vào đầu giường, ngực trần vạm vỡ lộ rõ.
Cậu đảo mắt nhìn xung quanh chẳng biết là đang tìm kiếm sự giúp đỡ hay đang tìm kẻ khiến cho bản thân thành ra nông nỗi này.
Lúc này phía xa truyền đến một giọng nói vô cùng dễ nghe:
'' Tỉnh rồi à?'',
Người đàn ông nhíu chặt mày vẫn cố gắng mà vùng vẫy, yết hầu khẽ chuyển động, môi mỏng mấp máy: