Kể từ hôm ở lại dinh thự đến nay cũng được ba ngày, trong những ngày này cô phải giúp hắn thay băng gạc, nhìn vào vết thương của hắn Lưu Ly không tránh khỏi rùng mình, con dao đâm vào tuy không quá sâu nhưng vết thương thế này thì chắc phải hơn một tháng mới có thể bình phục.
Ba Lạc Bá Tư vô cùng hợp tác, mỗi lần cô băng bó hắn đều ngồi yên, xoay đầu đi nơi khác tránh làm cô mất tập trung, ngoài những lần như thế thì hầu như cô rất hiếm khi gặp hắn.
Người đàn ông ở trong phòng buồn chán đến mức sắp bị khờ đến nơi, chỉ mong có thể đi ra ngoài nhưng lại bị phụ tá cản lại. Hắn đương nhiên tặng cho anh một cái lườm, Hào Kiện bất lực mà nói:
" Lúc ngài bị đâm, tôi và Hải Quỳ đã nói vết thương này rất nghiêm trọng, bây giờ chỉ mới ba ngày đã đi lại được thì sẽ khiến người khác nghi ngờ mất".
Lưu Ly ngồi ở trong phòng, Tiểu Hắc lúc này đã tỉnh lại nhưng chưa thể nào dậy được, chỉ nằm ở trên giường, thiếu niên mười bốn tuổi vì cô và con gái mà chẳng tiếc hy sinh, thực sự chẳng cần phải làm đến mức này.
" Chị... em không sao đâu, chị nên chăm sóc công tước, vết thương của ngài ấy không nhẹ".
" Em ngủ đi".
" Mum mum\~" - Tinh Nhi ngồi ở dưới sàn, chung quanh bé con có kê vài cái đệm vô cùng êm ái, nhóc tỳ cầm lấy khối gỗ rồi ném đi, khúc khích cười. Con bé chỉ mới bảy tháng tuổi, ngồi chưa vững mà hiếu động không ai bằng.
Lưu Ly không muốn đến gặp hắn, cô đã băng bó vết thương rồi, cũng xem như hoàn thành xong nhiệm vụ, tuy có hơi vô tình nhưng hắn cũng chẳng yêu cầu gì nhiều, cô không làm.
Trước kia hắn hành hạ cô đủ đường, giờ chỉ ăn một dao thôi mà...
Cô gái nhỏ có chút lúng túng nghĩ ngợi.
Hải Quỳ đi vào, thấy cô ngồi ở đó liền nói:
" Tiểu Hắc bị thương nặng nên cần nghỉ ngơi, cô đâu nhất thiết phải ở đây trông chừng mãi? Đưa cục cưng đi dạo đi, kẻo nó buồn chán lại gào thét không yên".
Nữ bác sĩ xoay sang nhìn cậu thiếu niên đang nằm trên giường, mỉm cười:
" Công tước đã sắp xếp cho em được đi học, sau khi vết thương lành thì có thể đến trường, tương lai sẽ giúp ích được rất nhiều đấy".
Tiểu Hắc nghe thấy, trong mắt hiện ra tia sáng lấp lánh, khuôn miệng cong lên, thích thú hỏi lại:
" Tôi bế Tinh Nhi sang phòng bên cạnh nhé, có người muốn gặp mặt, dù sao thì gần một năm rưỡi xa cách, chắc cô không hẹp hòi mà chia rẽ tình cảm cha con người ta đâu nhỉ?".
Cô nhìn bác sĩ, đôi mắt chớp chớp nhẹ nhàng, có chút nghĩ ngợi:
" Từ khi đến đây, tôi chưa hề nói con bé là con của hắn, hắn cũng chưa hề hỏi... tựa như đã biết được việc này từ lâu".
Đôi mắt thăm dò của Lưu Ly bắn thẳng về phía Hải Quỳ, cô ấy cũng có chút chột dạ đấy, nhưng do đã lường trước được tình huống này cho nên rất tự nhiên mà đáp:
" Con gái giống cha, hơn nữa nhìn sơ qua cũng thấy quỷ nhỏ này với hắn ta có vài điểm giống nhau... nếu so sánh thời gian ra đời thì bây giờ con bé đã bảy tháng rồi, nếu không phải con hắn thì còn có thể là ai? Hỏi làm gì khi đã biết câu trả lời cơ chứ?".
"...........".
Điều mà Hải Quỳ nói không phải là không có lý, nhưng Lưu Ly vẫn cảm thấy có gì đó rất khả nghi. Liệu việc này có giống như việc chiếc khăn choàng kia... Hải Quỳ đã thông đồng với hắn từ trước?
Nữ bác sĩ muốn kết thúc chủ đề này, nhanh chóng lên tiếng:
" Em trai của công tước nghe nói hắn bị thương không tiện đi lại, vừa đưa đến một chiếc xe lăn. Ngài công tước muốn đi dạo, xe lăn cũng đã có, nhưng thiếu một người đẩy xe, cô nghĩ thế nào?".
" Hào Kiện có thể làm".
" Lưu Ly, làm người nên có trách nhiệm. Sau khi hắn ta bình phục cô cũng không bị bắt bẻ".
"............".
___________
Hoa viên mát mẻ, dưới tán cây liễu bên bờ hồ có một cô gái nhỏ đang rất không tình nguyện đẩy xe lăn, người đàn ông ngồi yên bất động, gương mặt có chút lúng túng.
Hắn biết cô không muốn gặp hắn, càng không muốn ở cùng hắn. Cái đám Hào Kiện với Hải Quỳ đúng là lắm trò.
" Em mệt thì nghỉ ngơi đi, anh hóng gió một chút, lát sau sẽ nhờ người đưa lên phòng".
Cô không trả lời, kệ đi, đợi hắn khỏi hẳn cũng không mang tiếng vô trách nhiệm.