Nhớ lại những lúc bị hắn sỉ nhục, phải quỳ dưới hai chân hắn mà ngậm lấy cái vật gớm ghiết kia, bị hắn túm lấy tóc lạnh lùng khinh miệt từng câu.
Nhớ đến việc phải đi bộ cả ngày lẫn đêm đến điểm buôn bán nô lệ để thoả mãn thú vui của hắn.
Nhớ đến việc hắn cưỡng ép cô lên giường, bắt buộc phục vụ, kể cả khi thân thể đang rất mệt mỏi vẫn phải cắn răng chịu đựng hành động không hề nhẹ nhàng tiếc thương, chỉ một lòng muốn phát tiết.
Giặt đồ đến đêm muộn, lòng bàn tay và ngón tay muốn tróc cả da, rỉ máu. Tối đến không được ngủ mà phải làm ấm giường.
Chuyện gì cô cũng không quên.
Ngay cả việc...
Hắn chăm sóc lúc đầu cô bị thương, ân cần dạy cho cô nói chuyện.
Nhớ đến việc hắn vì cô xoá bỏ chế độ nô lệ, ngay cả vết xăm mà cô không muốn nhìn thấy cũng được hắn xoá mất không còn dấu vết.
Nhớ đến lúc hắn dạy cho cô viết chữ.
Càng nhớ đến vòng tay ấm áp hằng đêm vỗ về khi cô gặp ác mộng, khi cô sợ hãi và buồn bã, những cái ôm ấm áp hơn cả ánh mặt trời và cử chỉ dịu dàng hắn dành cho cô.
Cô nhớ rồi.
Nhớ lại hết tất cả.
Từng ký ức ấy như một dòng chảy len lỏi khắp nơi, cô gái nhỏ ôm chặt lấy đầu, suy sụp ngồi xuống.
Ban đầu thực sự chẳng biết những hình ảnh đang chạy trong đầu là của ai, nhìn thấy gương mặt và ánh mắt tàn bạo khi giết chóc của hắn, cô không thể tin được.
Lưu Ly được dìu vào phòng, ngồi trên giường không thể tiêu hoá được chuyện đang xảy ra, càng nhớ đến, lồng ngực càng cảm thấy ấm áp, lại càng quặn thắt từng cơn, siết lấy trái tim đến không thở được, đau nhói.
..............
Cô gái nhỏ đứng ở một góc, run rẩy, nước mắt tràn ra, chẳng nói gì, điều đó càng khiến cho người đàn ông càng thêm sợ.
" Em nhớ lại rồi... đúng không".
Lưu Ly không đáp lại, ngầm khẳng định điều mà hắn nghi hoặc là chính xác.
Hắn đã dạy cho cô nói, cô im lặng không đáp, như thể đang chối bỏ toàn bộ công sức của hắn.
Cô gái nhỏ hé môi mà hô hấp bằng miệng, hắn càng hỏi thì cô càng rơi nước mắt nhiều hơn, chẳng thể ngừng được.
Ba Lạc Bá Tư nhích một bước muốn thu hẹp khoảng cách của hai người, nhưng cô gái đứng cách đó 3 mét không cho hắn được như ý, lui về sau khi hắn tiến đến.
Chết tiệt, quả nhiên cô đã nhớ hết tất cả mọi chuyện rồi.
Người đàn ông biết việc này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng hắn lại không ngờ lại nhanh thế này.
Bộ dạng lo sợ của em là muốn rời xa ta? Không đời nào ta để việc đó xảy ra, dù có phải trói em lại, giam giữ cả đời thì em cũng phải ở bên cạnh ta. Người đàn ông nhìn chăm chăm vào cô gái nhỏ đứng cách đó không xa rồi thầm nghĩ.
Đời này cô đừng mong rời xa hắn.
Lưu Ly đưa tay lên, lúc này hắn mới nhìn rõ cô đang cầm thứ gì, một thanh đoản kiếm.
Gương mặt của người đàn ông có chút đau khổ khi bị chính người mình yêu chĩa kiếm vào, nhưng ngay lập tức hắn cười, nụ cười chua chát pha theo chút châm chọc:
" Em nghĩ chỉ với thanh kiếm đó có thể làm ta bị thương?".
Đôi tay nhỏ bé ấy siết chặt lấy thanh kiếm, run lên từng cơn. Trước câu nói này của hắn, cô không thấy sợ hãi như trước đó đã từng, mà chỉ cảm thấy vô cùng nực cười.
Đúng thế, một thanh đoản kiếm sao có thể khiến cho công tước cao quý tung hoành ngần ấy năm trên chiến trường bị thương được kia chứ?
Cô quá nhỏ bé, quá yếu ớt và...
... nhu nhược.
Cô yêu hắn, cũng căm hận hắn vô cùng.
Những việc làm mà hắn đối với cô, cô không quên được.
Lưu Ly cười, một nụ cười mỉa mai và đầy đau thương, đôi mắt đen láy ấy ngoài tuyệt vọng thì chỉ có tuyệt vọng mà thôi.
Cô gái nhỏ yếu ớt cười, tầm nhìn đã bị nước mắt cản trở, chẳng thể nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông trông như thế nào nữa, Lưu Ly nhìn thanh kiếm đang nằm trong tay, nụ cười càng thêm đau thương và diễm lệ.
Đúng vậy, sao cô có thể tổn thương hắn được kia chứ? Cô hận hắn, càng yêu hắn, yêu đến tê tâm liệt phế, ngay cả mắng cũng chẳng dám, đánh cũng chẳng đành thì làm sao có thể dùng thanh đoản kiếm này găm vào tim hắn đây?