Ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Lục Thành Nghiễm, da Hứa Kiêu Bạch có chút tê dại. Cậu có một loại ảo giác, nếu như mình không nói cần bổ túc bài tập về nhà, một giây sau hắn có thể từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn, biểu diễn một màn cầu hôn tại chỗ.
Hứa Kiêu Bạch lập tức vỗ vỗ đầu nói: "À à, bài tập về nhà thì không cần, chỉ là... Có một số câu hỏi trong chương trình học vẫn chưa hiểu rõ. Chú không phải là một nhà đầu tư sao? Cháu muốn hỏi ý kiến của chú nữa."
Vệ Trạch An lẩm bẩm một câu: "Có câu hỏi gì không thể hỏi thúc sao?"
Hiện tại Hứa Tuấn Lân phát hiện, dục vọng chiếm hữu của Vệ Trạch An không chỉ giới hạn ở mình, ngay cả Tiểu Bạch cũng không buông tha.
Y bất lực nói: "Họ thảo luận về công việc, anh không nên đi theo làm phiền, đi vào rửa chén với em đi."
Không còn cách nào khác, Vệ Trạch An tuy rằng có thể mạnh mẽ can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Hứa Tuấn Lân, nhưng không thể ngay cả con trai người ta cũng can thiệp được. Vì thế hắn không tình nguyện đứng dậy thu dọn bát đũa, cũng đem những thứ thừa ở trên bàn cũng thu dọn một chút.
Lần đầu tiên thấy Vệ Trạch An làm việc nhà, Lục Thành Nghiễm còn rất mới lạ.
Về điểm này, Lục Thành Nghiễm thật ra rất ghen tị với hắn, loại người như mình không xứng có được cảm giác hạnh phúc gia đình.
Hứa Kiêu Bạch dẫn Lục Thành Nghiễm đi vào phòng, Hứa Tuấn Lân thì mang theo Vệ Trạch An vào phòng bếp.
Vệ Trạch An vừa rửa chén vừa nói: "Hôm nay hắn tới làm gì? Sao tôi cảm thấy hắn có chút ân cần với Tiểu Bạch vậy? Em nói xem hắn lại mưu tính gì nữa?"
Hứa Tuấn Lân không nói gì: "Tôi thấy là anh lại tái phát bệnh cũ, Tiểu Bạch hiện tại đang làm khách mời trong chuyên mục mạng do Tiểu Nghiễm đầu tư, giữa bọn họ có vấn đề về công việc cần thảo luận không phải là chuyện bình thường sao? Đừng lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ. Tôi... Tôi đã kết hôn với anh, anh còn lo lắng cái gì nữa?"
Nghĩ tới đây, Vệ Trạch An có thể trộm lên tiếng vui vẻ, hắn tiến lên ôm lấy Hứa Tuấn Lân hôn một cái nói: "Vậy cũng không lo, chỉ là nhìn thấy hắn ở trước mặt em đi lại lung tung trong lòng lại khó chịu. Nhưng cũng không sao cả, cứ để cho hắn thấy em đi theo tôi có bao nhiêu hạnh phúc, trong lòng có đau khổ cũng vô dụng."
Nhìn thần sắc dương dương đắc ý của Vệ Trạch An, Hứa Tuấn Lân không nói gì thở dài nói: "Anh ngược lại có thể tiếp xúc với Tiểu Bạch nhiều hơn một chút làm gia tăng tình cảm phụ tử đi, đợi đến khi... Vậy nên sau đám cưới, em bảo nó đổi cách xưng hô gọi anh là cha nhé."
Hứa Tuấn Lân nói: "Đương nhiên là được rồi."
Dù sao thì anh chính là một người cha khác của thằng bé mà.
Sau khi nghe được tin tức này, Vệ Trạch An rốt cục không so đo chuyện Lục Thành Nghiễm hôm nay không mời mà đến nữa. Hắn cảm thấy mình thân là người đứng đầu một nhà, làm người lớn hẳn là nên rộng lượng. Dù sao hắn và Lục Thành Nghiễm đánh nhau nhiều năm như vậy, cũng từ trên người đối phương vớt được không ít chỗ tốt, công lao khổ lao cũng không nhỏ.
Hứa Kiêu Bạch vừa đóng cửa lại, Lục Thành Nghiễm liền tiến lên ôm lấy cậu, ở bên tai cậu nói: "Em thật sự phải đi một tuần sao?"
Hứa Kiêu Bạch biết hắn nói về chuyện mình phải đi Châu Phi một tuần thăm bọn nhỏ ở đó.
Cậu gật đầu nói: "Ừm! Tuần này còn phải đi rất nhiều nơi, sẽ rất mệt." Không biết thể lực của mình có thể chống đỡ được hay không, hy vọng nhãi con không được gây rối cho cậu.
Vùi đầu vào hốc vai Hứa Kiêu Bạch hít một hơi, Lục Thành Nghiễm không chút khách khí ngồi xuống giường Tiểu Bạch nói: "Mượn giường của em ngủ một giấc."
Hứa Kiêu Bạch: "..."
"Này, giường là thứ riêng tư như vậy, chú nói ngủ liền ngủ?"
Lục Thành Nghiễm nghẹn cười nói: "Lần trước tôi không phải cũng ngủ rồi sao? Dù sao một lần cũng là ngủ, hai lần cũng là ngủ, ngủ cũng đã quen.."
Hứa Kiêu Bạch tiện tay lật quyển truyện tranh "Thám tử lừng danh Conan" đặt trên bàn làm việc của mình hỏi: "Ồ, chú nói ngủ là lần nào vậy?"
Lục Thành Nghiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, xoay người ngồi dậy kéo cậu vào trong ngực, sau đó nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Em cảm thấy là lần nào?"
Hứa Kiêu Bạch có chút thiên toàn địa chuyển, nhưng cũng không cảm giác được khó chịu bao nhiêu. Ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn tới gần, Hứa Kiêu Bạch có chút khó xử quay mặt hỏi: "Chú Lục, chú biết trêu chọc như vậy, năm đó sao lại không trêu chọc nam thần của chú?"
Lục Thành Nghiễm nói: "Đại khái do vấn đề tuổi tác đi, mà vấn đề lớn nhất mà tôi phải đối mặt hiện tại lại vẫn là vấn đề tuổi tác nữa."
Hứa Kiêu Bạch hít sâu một hơi nói: "Trâu già gặm cỏ non không thích sao?"
Lục Thành Nghiễm nói: "Thích chứ, rất thích là đằng khác." Đáng tiếc chỉ là mãi không ăn được cỏ, còn phải dùng đến uy hiếp hù dọa mới ôm được một cái.
Hứa Kiêu Bạch bị đè đến có chút không thở nổi, đẩy hắn ra ngồi dậy nói: "Tại sao tôi lại cảm thấy hai chúng ta giống như vụng trộm ấy?"
Lục Thành Nghiễm nói: "Quả thật..."
Kịch bản đùa giỡn của Hứa Kiêu Bạch lại lên, cậu cười meo meo nói: "Lão Lục đang ở bên cạnh, anh mau một chút, chồng em sắp trở về rồi."
Lục Thành Nghiễm còn có thể nói cái gì được đây? Chỉ có thể phối hợp với biểu diễn của cậu, trực tiếp ôm cậu vào trong ngực hôn lên.
Nửa ngày sau, Hứa Kiêu Bạch mới phản ứng lại, ánh mắt hơi mang theo nước nói: "Lục Thành Nghiễm, hiện tại chúng ta tính là quan hệ gì? Tôi vẫn chưa đồng ý sẽ là bạn trai chú đi?"
Lục Thành Nghiễm nghiêm túc nhìn Hứa Kiêu Bạch nói: "Em không gọi tôi là chú Lục sao?"
Hứa Kiêu Bạch nhịn không được cười nói: "Chú đam mê LL đấy à?"
Lục Thành Nghiễm không nghe hiểu hỏi: "Cái gì?"
Hứa Kiêu Bạch thấp giọng nói bên tai hắn: "Loạn luân đó!"
Lục Thành Nghiễm: "..."
"Mấy đứa nhỏ các em suốt ngày học từ chỗ nào những thứ loạn thất bát tao này đấy?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Không giống như người lớn các chú, người lớn các chú chỉ biết làm, lại phê phán những tiểu hài tử tùy tùy tiện mở miệng tiện nói như chúng tôi."
Suy nghĩ cẩn thận, đúng thựaajt là như vậy. Lục Thành Nghiễm có chút chột dạ, mãi mới nói một câu: "Tiểu Bạch, rất xin lỗi."
Hứa Kiêu Bạch nói: "Đừng nói xin lỗi, tôi biết rõ đó là quán bar tùy thời tùy chỗ đều có thể cùng người không rõ thân phận phát sinh quan hệ, tôi còn uống thành như vậy, cũng không thể trách chú được."
"Không phải..."
Lục Thành Nghiễm nói: "Tôi và em phát sinh quan hệ đơn giản là bởi vì trong lòng có một tia không cam lòng. Những năm gần đây tôi đối nghịch với Vệ Trạch An khắp nơi, ngoại trừ một chút tình cảm hâm mộ đối với học trưởng, phần lớn đều không cam lòng từ đáy lòng. Tôi tự hỏi liệu nếu tôi lớn hơn vài tuổi, đàn anh sẽ nghĩ tới tôi đi. Bây giờ tôi mới hiểu rằng ngay cả khi tôi lớn hơn anh ấy hơn mười tuổi anh ấy cũng sẽ không thích tôi. Sau tất cả, điểm khởi đầu của tôi đã sai. Không có tình yêu, theo đuổi có mục đích, không được ban phước. Mà tôi không cam lòng, lại ở thời điểm nhìn thấy khuôn mặt kia của em nên đã đạt tới đỉnh điểm. Cho nên Tiểu Bạch, tôi muốn nói với em một câu xin lỗi."
Những lời này Hứa Kiêu Bạch không thể nghe rõ lắm, cậu sờ sờ đầu nói: "Tình cảm của người lớn các chú thật phức tạp, ở chỗ tiểu hài tử chúng tôi, chỉ cần thích là có thể theo đuổi. Một đống tuổi như chú sao có thể không có lịch sử tình trường được? Ngay cả Vệ thúc sau khi chia tay với ba tôi cũng có một Kim Trạch đã từng nghĩ đến việc kết hôn, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, không có ai có lỗi với ai cả."
Điểm này, Lục Thành Nghiễm ngược lại còn không có nhìn ra bằng Hứa Kiêu Bạch được.
Nhìn Hứa Kiêu Bạch lấy kịch bản cùng với cây bút đặt lên bàn từ trong túi sách, Lục Thành Nghiễm không hiểu nói: "Thật sự muốn bổ túc học hành sao?"
Hứa Kiêu Bạch nói: "Chú không hiểu đâu, lát nữa nam thần của chú sẽ tới kiểm tra phòng đó."
Quả nhiên một lát sau Hứa Tuấn Lân liền nhẹ nhàng gõ gõ cửa Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, Tiểu Nghiễm, ba có gọt chút hoa quả đưa vào cho hai người này."
Hứa Kiêu Bạch nhíu mày với Lục Thành Nghiễm nói: "Vâng"
Vì thế Hứa Tuấn Lân trực tiếp đẩy cửa đi vào, đem đĩa trái cây đặt ở trên bàn của cậu. Cúi đầu kiểm tra bàn học của cậu một cái, thấy bọn họ quả nhiên đang đọc kịch bản, liền cười cười với bọn họ: "Đừng quấn lấy chú Lục con lâu, ngày mai người ta còn có việc phải làm."
Hứa Kiêu Bạch nhu thuận nói: "Con biết rồi ba."
Sau đó cậu nhíu mày về phía Lục Thành Nghiễm, chú nhìn xem, nam thần của chú ra lệnh tiễn khách rồi kìa.
Lục Thành Nghiễm cũng là một người rất thông minh, hắn lập tức nói: "Tôi cũng nên trở về rồi, Tiểu Bạch cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, hôm khác chúng ta lại thảo luận chi tiết lại một chút."
Hứa Kiêu Bạch đùa giỡn cười cười, thầm nghĩ chi tiết về phương diện nào?
Nói xong Lục Thành Nghiễm liền chuẩn bị cáo từ, Hứa Tuấn Lân nói: "Tiểu Bạch, con tiễn chú Lục đi."
"Vâng." Hứa Kiêu Bạch cũng đứng dậy theo ra ngoài cửa.
Sắc trời cũng không còn sớm, đã hơn mười giờ. Hứa gia không có phòng khách dư thừa, Lục Thành Nghiễm cũng không thể ở lại. Hơn nữa nếu ở lại, Vệ Trạch An phỏng chừng có thể trực tiếp đá Lục Thành Nghiễm ra ngoài.
Hai người cùng nhau xuống thang máy, Lục Thành Nghiễm hỏi: "Khi nào em đi?"
Hứa Kiêu Bạch đáp: "Tối mai bay, ngày mai tôi ở nhà thu dọn hành lý sau trực tiếp bay tới nam Phi."
Lục Thành Nghiễm hỏi: "Có cần tôi đưa em đi không?"
Hứa Kiêu Bạch trả lời dứt khoát: "Không cần đâu! Sẽ có một máy bay đặc biệt đến đón, tất cả mình trình chuyến đi đã được sắp xếp." Còn có thể nhìn thấy người khởi xướng Tinh Mang từ thiện Kim Trạch nữa. Trở về nhà một tuần sau đó, Kim Trạch cũng sẽ sắp xếp một bữa ăn tối từ thiện cho cậu.
Hứa Kiêu Bạch cảm thấy đây sẽ là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình.
Ngẫm lại đều cảm thấy rất hưng phấn, sau này có phải là có thể đánh Trần Trình hay không? Phải biết rằng, đạo diễn quen biết trong bữa tiệc tối nay là ảnh hậu ảnh đế hạng nhất quốc tế, đều hiểu được quy tắc trong đó. Mọi người nhìn mặt mũi của Kim Trạch, sẽ rất vui vẻ giới thiệu tài nguyên cho Tiểu Bạch. Đương nhiên, những tài nguyên này là cùng có lợi, trong tay Kim Trạch càng có lợi thế để cho mọi người đối đẳng.
Nhưng không biết vì cái gì, trong lòng cậu lại có loáng thoáng mất mát, nhưng lại không biết mất mát này là như thế nào.
Cậu xoay người đi về phía chỗ đậu xe, hướng về phía hắn hô: "Này, Lục Thành Nghiễm, chú thật sự thích tôi như vậy sao?"
Lục Thành Nghiễm trở lại, cười cười với cậu nói: "Thật sự thích em."
Lục Thành Nghiễm không biết nên trả lời như thế nào, càng không biết nên hình dung như thế nào, suy nghĩ nửa ngày sau mới bất đắc dĩ cười nói: "Nếu như tôi hứa hẹn cả đời một đời vĩnh viễn đối tốt với em, em có tin không?"
Hứa Kiêu Bạch nhìn ánh mắt hắn, chậm rãi gật đầu nói: "Được! Tôi tin chú."
Lục Thành Nghiễm không đi, cứ như vậy nhìn cậu hỏi: "Sau đó thì sao?" Hắn theo bản năng nắm chặt nắm tay, có chút khẩn trương.
Hứa Kiêu Bạch vẫy vẫy tay với hắn nói: "Vậy chú lại đây, tôi sẽ tặng chú một món quà."
Lục Thành Nghiễm đi về phía Hứa Kiêu Bạch, hắn cho rằng Tiểu Bạch sẽ hôn mình, sau đó đồng ý làm bạn trai mình. Nhưng Tiểu Bạch lại nắm lấy tay hắn, đem tay hắn đặt lên bụng mình, sau đó nói: "Chúc mừng chú đã trúng thưởng, tôi có thai rồi."
Lục Thành Nghiễm đột nhiên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Hứa Kiêu Bạch, hỏi: "Em... Em đùa tôi đúng không?" Đúng lúc hắn vừa hỏi ra miệng lại bị nhóc con trong bụng Tiểu Bạch đá liên hoàn tới.