Hơi thở Diệp Ân tản ra nhàn nhạt, Khương Nhã Tịnh cảm giác vành tai nóng như thiêu đốt.
Nhịp tim đồng thời gia tốc, đè ép trong lồng ngực.
Như không thể khắc chế, đôi má cô đỏ bừng lên như quả cầu lửa, vừa vặn để Diệp Ân trông thấy.
Khoé môi nhanh chóng vươn lên, Diệp Ân cười đầy tinh quái, nói bằng giọng khẳng định: "Nhã Tịnh, cô bị tôi đoán trúng rồi!"
Khương Nhã Tịnh thừa biết những lời này đối với bản thân rất có sức ảnh hưởng.
Dù cô không thừa nhận, nhưng sắc mặt ửng hồng đã vô tình phản chủ, khiến cô trong mắt Diệp Ân lúc này càng đáng yêu hơn bao giờ hết.
Cô giãy nhẹ người, gắng sức đẩy Diệp Ân ra, nhưng sức lực của cô so với người kia hoàn toàn vô lực phản kháng.
Không thể vùng vẫy.
"Diệp Ân. . . em có vẻ rất thích làm càn trong lúc say!" Khương Nhã Tịnh nghiêm mặt, ngữ điệu trách cứ, nhưng tâm tình lại thoáng dao động. Cô cũng không né tránh nữa, trực tiếp đối diện ánh mắt mơ màng như mang theo ngàn tia nắng ấm.
Nội tâm cũng theo đó nhũn đi vài phần.
"Nhã Tịnh. . ." Diệp Ân lại gọi, cô cọ mũi mình lên mũi đối phương, lắng giọng nói: "Tôi rất thích cô."
Ở khoảng cách gần đến mức không thể gần hơn, có thể cảm nhận được hơi thở Diệp Ân nồng đậm men tình, khiến Khương Nhã Tịnh gần như say mềm trong tiềm thức.
Toàn thân bủn rủn, cô cúi thấp mặt, nét buồn vương trên hàng mi không cách nào dịu lại.
"Diệp Ân. . . đừng đợi đến lúc say em mới như vậy với tôi có được không?"
Lấy tay nâng cằm Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân ngắm nghía từng đường nét trên gương mặt nữ nhân kia hồi lâu, sau đó hỏi: "Sao lại không? Không phải chúng ta đều yêu thích nhau sao?"
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Cô rũ mi, nhàn nhạt đáp: "Thì thế nào? Rõ ràng em vẫn chưa thành thật với tôi." "Tôi đã thành thật lắm rồi." Áp sát mặt mình đến, Diệp Ân cười khe khẽ: "Tôi đang tỏ tình với cô đây này."
Hô hấp gần như bị đình trệ, sóng mắt Khương Nhã Tịnh lay động không ngừng.
Cô mím môi, thở dài trong bộ dáng bất lực.
"Đừng làm càn nữa! Nếu ngày mai em vẫn nhớ rõ những lời bản thân vừa nói thì hãy đến gặp tôi."
Hất mạnh Diệp Ân ra khỏi người mình, Khương Nhã Tịnh dứt khoát xoay người.
Nhưng còn chưa kịp bước đi, cánh tay liền bị kéo lại, cả thân thể vô lực ngả vào lòng nữ nhân phía sau.
Tay Diệp Ân vòng qua eo cô, siết mạnh cái ôm như muốn giữ cô thật chặt.
"Diệp. . . Diệp Ân!" Khương Nhã Tịnh nâng cao âm lượng như đang cố nhắc nhở.
"Suỵt." Diệp Ân đưa ngón tay chặn lên môi đối phương, ấm giọng thều thào bên vành tai đang không ngừng ửng đỏ: "Nhỏ tiếng thôi. Để người khác nghe thấy thì phải làm thế nào?" Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Xoay mặt ra sau, Khương Nhã Tịnh vừa mở hé miệng muốn nói gì đó, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã cảm nhận được nhiệt độ mát lạnh áp chặt lên môi, mang theo men rượu tản nhạt trong không khí.
Hành động quá mức bất ngờ khiến Khương Nhã Tịnh không khỏi bàng hoàng.
Cô phản xạ theo bản năng, gắng sức đẩy Diệp Ân ra nhưng không thành, nụ hôn kia càng lúc càng bền chặt, đầy tính kiểm soát.
Diệp Ân hạ người bế thốc Khương Nhã Tịnh lên tay, đặt nữ nhân kia nằm xuống chiếc nệm hơi đã được trải sẵn.
Một tay vòng qua cổ, tay còn lại vuốt ve gương mặt Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân tấn công nhẹ nhàng, ôn nhu đến mức khiến lòng người tan chảy.
Cô nhấm nháp từng chút cánh môi của người kia, mặc kệ đối phương vẫn ra sức giãy giụa.
Khương Nhã Tịnh siết tay thành nắm đấm, vỗ nhẹ lên ngực Diệp Ân. Nhưng chỉ sau đó vài giây, thời điểm người kia thò ra đầu lưỡi chạm đến vành môi cô, động tác cũng theo đó dần dần chậm lại.
Từng đốt tay cuối cùng cũng được thả lỏng. . .
Không phải cô không còn sức chống cự, nhưng cô chân thực đã bị dìm chết bởi sự ngọt ngào mà đối phương mang đến.
Cảnh giới trong lòng bất chợt buông bỏ, hai tay run rẩy choàng qua cổ Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh đáp lại nụ hôn, mặc kệ đối phương tuỳ ý làm càn.
Hai vật nóng ấm vừa chạm đến nhau gây ra một trận tê dại.
Khương Nhã Tịnh nhắm mắt, sa ngã, chìm sâu vào mê chướng.
Đầu lưỡi Diệp Ân cứ thế tiến sâu hơn, khuấy đảo trong khoang miệng.
Một nụ hôn khá vụng về mang theo tâm thế chiếm đoạt, càn quét từng ngóc ngách khiến Khương Nhã Tịnh miên man thần trí. "Ưʍ. . ."
Truyền đến tai Diệp Ân nghe vô cùng mị hoặc, thao túng lòng người.
Cơ thể bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, khiến Diệp Ân không tự chủ di chuyển bàn tay hư hỏng đặt lên ngực đối phương, nắn nót nhẹ nhàng.
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Sửng sốt mở to hai mắt, Khương Nhã Tịnh nghiêng mặt, thở gấp vài hơi hổn hển.
"Hah. . . Diệp. . . Diệp Ân! Dừng lại. . . !" Cô bắt lấy cổ tay người kia, âm cuối phát ra có chút run rẩy.
Nhận thấy sắc mặt Khương Nhã Tịnh chuyển xấu, Diệp Ân trong cơn mơ màng cũng trở về trạng thái thanh tĩnh.
"Xin. . . xin lỗi. Tôi làm cô sợ rồi có phải không?"
"Em. . . tránh ra trước đã." Khương Nhã Tịnh nhíu mày, đẩy vai Diệp Ân, sau đó chống tay ngồi dậy.
Không biết có phải do quá hồi hộp hay không, Diệp Ân lúc này đã tỉnh táo hơn hẳn, cơn say kia gần như bị cuốn trôi theo nụ hôn vừa rồi. Nửa tỉnh nửa say, cô thẹn thùng cuối gằm mặt xuống, hoàn toàn không dám ngẩng lên nhìn nữ nhân bên cạnh.
Hai người yên lặng một lúc lâu, Khương Nhã Tịnh lúc này mới lên tiếng: "Diệp Ân."
Nghe thấy tiếng gọi Diệp Ân liền ngước mắt, dáng vẻ vẫn còn chút e ngại.
"Em có biết mình vừa làm gì không?" Giọng điệu Khương Nhã Tịnh nghiêm túc, như một giáo viên đang răn dạy cô học trò của mình.
Mi mắt Diệp Ân vội chùng xuống, cô đáp: "Tôi biết. . ."
Nghĩ tới nghĩ lui, cô xốc lại tinh thần, tỏ vẻ bình thản: "Nhưng đã sao nào? Không phải cô cũng thích tôi sao?"
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Thở nhạt một hơi, Khương Nhã Tịnh cất giọng nghiêm nghị: "Sáng mai em lại quên hết những lời mình vừa nói cho xem."
"Sẽ không!" Dứt lời, Diệp Ân kéo Khương Nhã Tịnh ôm vào lòng, giọng kiên định không chút bối rối: "Tôi tỉnh rồi, tôi biết mình đang nói gì." "Cũng biết bản thân đang làm gì!"
Mặt nữ nhân nào đó đỏ lên phừng phừng.
Không giấu được thẹn thùng, Khương Nhã Tịnh xoay mặt sang hướng khác.
Giữa mi tâm có thể trông thấy một nếp nhăn vừa phải.
Cô cất giọng oán trách: "Nói dối. Em lúc nào cũng thích gạt người thế này sao?"
Diệp Ân nghiêng đầu cười khẽ: "Tôi có gạt cô sao? Vậy cô nói xem, tôi đã gạt cô những gì nào?"
Khoảng không rơi vào tĩnh lặng.
Sau khi lùng sục từng thứ trong não bộ, Khương Nhã Tịnh hướng mắt nhìn thẳng Diệp Ân.
Lạnh giọng nói ra suy nghĩ của mình: "Thứ nhất, tửu lượng của em vốn không tốt như lời em nói."
Diệp Ân bật cười, cô chỉ lắc đầu mà không phản bác. Nhưng trong vô thức vòng tay kia đã siết chặt hơn.
Cô cảm thấy nữ nhân này đáng yêu vô cùng!
Nằm gọn trong lòng Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh rũ mi, giọng có chút uỷ khuất: "Thứ hai, Chung Giai Kỳ đối với em rõ ràng quan trọng hơn tôi." Diệp Ân: ". . ."
Nụ cười trên môi chợt cứng lại, Diệp Ân chớp chớp mắt tỏ rõ sự khó hiểu.
Khương Nhã Tịnh cười nhạt: "Không nhớ có phải không?"
"Lần trước em say, em đã khẳng định rằng tôi đối với em quan trọng hơn Chung Giai Kỳ."
Nghe đến đây, Diệp Ân không nhịn được liền cười lên thành tiếng.
Rất nhanh liền đáp lại: "Tuy tôi không nhớ. Nhưng nếu tôi đã khẳng định thì nó chính là như vậy. Cô đối với tôi, thật sự quan trọng hơn Chung Giai Kỳ."
Khương Nhã Tịnh híp mắt, cất giọng âm trầm: "Nhưng biểu hiện của em hoàn toàn trái ngược với những lời em nói."
"Tôi có biểu hiện gì sao? Tôi chỉ quan tâm cô ấy như một người nhà. Còn đối với cô. . ."
Diệp Ân cúi mặt, khẽ hôn lên môi người trong lòng, cô nói: "Tôi dành tình cảm rất đặc biệt. Là dạng tình cảm yêu thích, cô không hiểu sao?" Vệt đỏ trên mặt Khương Nhã Tịnh lan xuống đến tận cổ, tâm tư nhảy lên loạn xạ, rất khó để giữ bình tĩnh.
Hai tia mắt chăm chú dán lấy nhau, tràn đầy nhu tình.