Bài hát đầu tiên là do Tưởng Doanh trình bày, cô nhóc tóc vàng xem vậy mà hát khá hay, khiến Diệp Ân không thể không bất ngờ.
Sau khi kết thúc, Diệp Ân giơ lên ngón tay cái, tấm tắc khen ngợi: "Hay lắm! Đúng là. . . nhìn vậy mà không phải vậy!"
Tưởng Doanh "xì" nhạt, không biết người này là đang khen hay đang chê cô nữa!
"Sư phụ, hát một bài đi! Tôi không tin cô cái gì cũng giỏi!" Tưởng Doanh hất cằm khiêu khích.
Diệp Ân: ". . ."
Chưa thấy ai làm đệ tử mà xấc xược như con nhóc này!
Cô nhếch môi, bộ dáng không thèm để ý.
Bất ngờ cùng lúc, Khương Nhã Tịnh ngồi gần đó lại lên tiếng: "Phải đó. Diệp Ân, tôi cũng muốn nghe em hát."
Lời nói nghe rất chân thành, đáng tiếc là Diệp Ân không muốn thể hiện.
Cô thờ ơ nói: "Em. . . chưa muốn hát."
Cả lớp xôn xao, tiếng to tiếng nhỏ như đang nài nỉ cô. Khương Nhã Tịnh cười nhạt: "Em đừng ngại. Hát đi, chính em là người đề nghị đến đây không phải sao?"
Diệp Ân cầm lon bia trên tay nốc xuống "ừng ực", sau đó nói: "Em chỉ muốn mọi người vui vẻ thôi, không phải muốn đến đây để hát a!"
Nói chính xác thì cô muốn đến đây để uống bia, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Bất quá. . . nếu vừa say vừa được nhìn ngắm Khương Nhã Tịnh, nghĩ đến thôi cũng muốn nổi gai ốc!
Cảm giác chắc chắn rất tuyệt vời!
Nghĩ rồi lại bất giác rùng mình, Diệp Ân muốn tự vả bản thân một phát, không biết có phải mới đó đã say rồi hay không. . . ?
Cô đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?!!!
Khương Nhã Tịnh nhìn đám học trò của mình, cô hỏi: "Các em có muốn nghe Diệp Ân hát hay không?"
Mọi người đồng loạt lên tiếng: "Có! Rất muốn!"
Lại nhìn sang Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh nhướn mắt, nhẹ giương ý cười: "Các bạn quý em như vậy, không lý nào em lại làm mọi người mất nhã hứng?" Diệp Ân: ". . ."
Đúng là. . . ỷ đông hϊếp yếu!
Cô Khương, là mọi người mất nhã hứng, hay cô mới là người mất nhã hứng đây hả???
Diệp Ân ngoắc môi đưa ra điều kiện: "Muốn nghe em hát cũng được. Nhưng cô hát trước đi đã, cô hát xong sẽ đến lượt em hát!"
Ý cười trên môi càng đậm hơn, Khương Nhã Tịnh đưa mắt ra hiệu cho Tưởng Doanh, cô lớp trưởng chạy lon ton đến, trao micro trên tay cho cô chủ nhiệm.
Tiếng nhạc vừa cất lên, âm điệu du dương khiến cả lớp ngóng mắt quan sát màn hình.
Ca khúc [Tự tình].
Không ai biết bài này. . .
Riêng Diệp Ân thì biết rất rõ. Vì bài này đã thịnh từ hơn 10 năm trước, một bản nhạc khá buồn.
Rất kén người nghe.
Vừa nốc cạn lon bia thứ ba, cô dừng mắt nhìn lên màn hình, chăm chú theo dõi.
Không ngoài mong đợi, thanh âm trong trẻo vừa ngân lên, khiến cô cảm tưởng bản thân như lạc vào tiên cảnh. Chất giọng thánh thót, mềm mại uyển chuyển, luyến láy rất điêu luyện.
Cứ như một ca sĩ thực thụ đang toả sáng trên sân khấu.
Cô xoay người lại, nhìn vào khuôn miệng đang cử động nhẹ nhàng, ánh mắt người kia muôn phần thương cảm, dường như đang đặt hồn thả trôi theo bài hát.
Mang đến một cảm xúc lâng lâng, nồng nàn từng câu chữ. . .
Rất hay, rất êm tai. . . !
Cô muốn ca khúc này đừng bao giờ dừng lại.
Bất chợt ánh mắt kia lại nhìn về phía cô, dịu dàng êm ái.
Thúc đẩy nhịp tim gia tốc nhanh hơn, ngột ngạt không sao thở được.
Đôi bên trao nhau tia mắt tràn đầy nhu hoà, ẩn chứa đâu đó có một sự lưu luyến, không cách nào gỡ bỏ.
Đám học trò nghe đến thất thần, ngẩn người say đắm.
Không ngờ cô giáo Khương lại hát hay đến như vậy!
Âm cuối của ca khúc được kéo dài, sau đó dừng lại hẳn. Vừa kết thúc, Khương Nhã Tịnh hạ xuống micro, từng tiếng vỗ tai vang lên rầm rộ.
"Hay lắm! Hay quá đi mất!"
"Về nhà bọn em phải nghe thử bài này mới được!"
Đầy rẫy những lời tán dương ca tụng.
Khương Nhã Tịnh đánh mắt nhìn sang Diệp Ân, chỉ thấy cô học trò vẫn ngồi đó bần thần.
Tuy không nói ra, nhưng ẩn sâu trong đáy mắt kia là muôn vàn tán thưởng.
Khương Nhã Tịnh nhoẻn môi cười, cô giơ mic lên, nhướn mi tỏ rõ hàm ý.
Diệp Ân: ". . ."
Hết cách, cô đành phải tiến đến, nhưng không ngờ vừa đứng lên lại có chút lảo đảo, đột nhiên vấp trúng gì đó lại ngã nhào về phía trước. . .
Tưởng Doanh cùng cả lớp: "!!!"
. . . . .
Không gian im bặt, chỉ còn nghe thấy tiếng máy lạnh phà phà thả ra khắp phòng.
Trước mắt đám học trò, Diệp Ân đang ngã đè lên người Khương Nhã Tịnh. Hai nữ nhân, một cô một trò thẳng tắp đối mặt nhau, dường như chỉ gần trong gang tấc.
Hai mắt Khương Nhã Tịnh mở to không chớp, cô ngỡ ngàng mất một lúc lâu. . .
Diệp Ân cũng vậy.
Hương trà thanh khiết xen lẫn với hương men nhàn nhạt.
Có chút hương lúa mạch, tuy khá nồng nhưng Khương Nhã Tịnh không hề chán ghét.
Trái lại còn thổn thức không thôi.
Hai khoả mềm mại áp chặt vào nhau, trao đổi nhịp tim nảy lên loạn xạ.
Không cách nào kiềm hãm. . .
"Thình thịch. . . !"
Gương mặt cả hai đỏ hơn quả gấc, ngây ngốc đắm chìm trong đôi mắt của đối phương.
Cũng may là Diệp Ân khôi phục được lý trí, cô vội vã chống tay ngồi bật dậy, luôn miệng nói xin lỗi: "Cô. . . cô Khương. . . em không cố ý. . . !"
Khương Nhã Tịnh cũng ngồi dậy ngay sau đó, giọng trầm đáp khẽ: "Không sao. . . em say rồi." Mi tâm Khương Nhã Tịnh chợt nhíu lại, Diệp Ân trông thấy liền ảm đạm thất sắc.
Có phải cô thất thố rồi không?
Có phải đã khiến nữ nhân này chán ghét rồi không?
Bình thường kiềm nén tốt bao nhiêu, đến khi say Diệp Ân lại nghĩ lung tung nhiều thứ, cô cắn nhẹ vành môi, rầu rĩ nói: "Em xin lỗi. Em thật sự không cố ý. . ."
"Được rồi." Nét mặt Khương Nhã Tịnh không co không giãn, lạnh giọng đáp: "Em ổn chứ? Có muốn về sớm không?"
Cả lớp xị mặt, có chút buồn vì chơi vẫn chưa đủ.
Diệp Ân vội lắc đầu: "Em không. Lúc nãy. . . vì đứng lên bất ngờ nên chỉ hơi choáng váng. . ."
Cô đưa tay vuốt má Diệp Ân, thở dài nói: "Mặt em đỏ hết rồi kia kìa."
Nghĩ cũng không nghĩ, Diệp Ân cười ranh mãnh đáp lại: "Mặt cô cũng còn đỏ đó thôi, chẳng lẽ cũng vì say nên mới đỏ hay sao?" Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Mím nhẹ cánh môi, cô phát lên trán Diệp Ân một cú, mềm giọng trách cứ: "Em còn dám nói? Tại ai. . . mà tôi như vậy hửm?"
Tim đập vang như hồi trống, Diệp Ân cúi thấp đầu mỉm cười.
May quá. . . bản thân vẫn chưa bị nữ nhân này chán ghét!
Lấy tay xoa xoa cái trán nhỏ, cô chu môi nói: "Em thật sự chưa say. Đã nói là ngàn chén không say rồi mà, cô không tin em sao?"
Đưa lên ánh mắt thăm dò, Khương Nhã Tịnh nghiêm mặt nói: "Được rồi. Nếu không say thì hát cho tôi xem."
Cả lớp reo hò: "Phải đó! Hát đi!"
Diệp Ân: ". . ."
Chạy trời không khỏi nắng!
Cô cầm lấy micro trong tay Khương Nhã Tịnh, ngồi xuống bên cạnh, sau khi chọn bài xong liền quay sang nháy mắt một cái.
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Cô bật cười, khẽ lắc đầu hướng mắt lên màn hình.
Ca khúc [Yêu].
Bài này thì hầu hết đám học trò đều biết, vì nó đang rất thịnh hành. Ai nấy đều hăm hăm hở hở, chờ đợi Diệp Ân thể hiện. Không ngờ giọng hát vừa cất lên, cả bọn liền cười đến ngã nghiêng ngã ngửa.
Dở thậm tệ!
Giọng trầm khàn rất đặc trưng, đáng tiếc là Diệp Ân lại hát vô cùng tệ hại.
Tông nhạc bị hạ thấp tựa như đang truyền xuống tầng 18 của âm phủ, nhịp không ra nhịp, lời không ra lời biến bài hát trở thành thảm hoạ!
Cả bọn đưa tay đỡ trán.
Đúng là. . . ông trời không cho ai tất cả!
Riêng Khương Nhã Tịnh lại rất chăm chú lắng nghe, cô nhìn sườn mặt người bên cạnh, thẹn thùng nở ra nụ cười.
Không thể không nói, dù hát rất tệ, nhưng người này vẫn hát rất tập trung.
Không chút lay động bởi những lời chê bai dè bĩu.
Giống như tính cách của cô vậy. . .
Rất kiên cường.
Rất bản lĩnh!
-----------------//---------
P/s: Đến chương 23 rồi mới xuất hiện cụm từ "khoả mềm mại". Truyện này chậm nhiệt gớm 🤣🤣🤣🤣🤣 Thân gửi cô Khương, một lần bị đè là cả đời bị đè nha cô!