Thấy Diệp Ân chống tay muốn ngồit xe dậy, Khương Nhã Tịnh lập tức ghì chặt hai vai đối phương, khẽ nhíu mày: "Nằm yên xem nào."
Diệp Ân: "..."
Có chút bất lực, Diệp Ân bĩu môi nằm xuống. Chợt nghĩ đến gì đó liền tỏ vẻ phấn khởi: "Nhã Tịnh, hay là thế này đi. Để tôi dạy cho cô trước, sau khi học hỏi——"
"Miễn bàn!" Khương Nhã Tịnh lạnh giọng cắt ngang: "Cho đến khi tôi ăn sạch em, em đừng hòng chạm vào người tôi."
Diệp Ân: ". . ."
Lại giở thói đe doạ người khác rồi. . . !
Dứt lời, Khương Nhã Tịnh trực tiếp cúi xuống ngậm lấy nhuỵ hoa hồng hào khiêu gợi. Cô liếm mút nhẹ nhàng, động tác tuy vụng về nhưng lại rất hăng say, khiến Diệp Ân mới đó đã run giọng rên khẽ.
"Ưm. . . Nhã. . . Nhã Tịnh. . ."
Đây chính là lần đầu tiên cơ thể Diệp Ân xuất hiện loại cảm giác này, đầu nhuỵ có chút tê tái.
Ngẩng mặt lên nhìn Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh trông thấy đôi má kia đã bắt đầu ửng đỏ thì không khỏi hài lòng.
"Sao nào? Có phải thích lắm không?" Cô khẽ cười, nhướn hỏi.
Diệp Ân lắc đầu: "Không."
Khương Nhã Tịnh: ".. ."
Giả tacscvờ mếucqwvd lrjehmáo, Diệp Ân thút thít từng tiếng: "Tôi thích nằm trên a~. . ."
Khương Nhã Tịnh rũ mi, vẻ mặt đầy mất mát: "Nhưng tôi muốn em. Tôi muốn mọi thứ trên người em đều phải thuộc về tôi. . ."
Nếu lúc này không ăn sạch Diệp Ân, ngộ nhỡ. . . ngộ nhỡ tương lai lại có biến cố gì đó xảy ra chia rẽ hai người, thì chẳng phải quá thiệt thòi cho cô rồi sao?
Diệp Ân nghe vậy liền bật cười, cô đã nhận ra từ sớm, rằng hũ giấm này vốn có tính chiếm hữu rất cao! Bất quá, cô lại rất thích điều này, chứng minh Khương Nhã Tịnh thật sự rất yêu cô, muốn độc chiếm để giữ mãi cô bên cạnh.
Vòng tay ôm lấy cổ Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân kéo đối phương xuống hôn một cách nồng nhiệt.
Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở trao nhau tràn đầy mị hoặc. Diệp Ân vô cùng thưởng thức hương thơm trên người Khương Nhã Tịnh, nó khiến cô nửa tỉnh nửa say, bị nhấn chìm bởi dục vọng sôi trào không khắc chế.
Cô tin chắc Khương Nhã Tịnh đối với cô cũng tồn tại những cảm giác này. . . !
Nắm lấy bàn tay Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân di chuyển xuống vùng chân tâm của mình, giúp ngón tay đối phương nhẹ nhàng chà xát.
Khương Nhã Tịnh mở mắt rời khỏi nụ hôn, cô thở vài hơi sau đó di chuyển môi đến hốc tai Diệp Ân, học theo những gì đối phương đã từng làm với mình mà chuyên tâm khuấy đảo.
"Ưm~. . ."
Dời môi xuống cần cổ thon dài, trắng tinh như bông tuyết, Khương Nhã Tịnh rải đầy lên đó từng dấu hôn ngân yêu dị. Ngắm nhìn chiến tích của bản thân, cô cảm thấy vô cùng thích thú.
"Xem ra trước giờ tôi lỗ đậm rồi." Cô cong môi cười đầy hàm ý.
Từng ngón tay Khương Nhã Tịnh vẫn lởn vởn vùng bên dưới, Diệp Ân nghe những lời nói kia liền mở hờ hai mắt, cả gương mặt ửng tràn sắc xuân nhìn chằm chằm dung mạo tuyệt sắc của nữ nhân đang phóng to trước mặt mình.
Chẳng hiểu người này đang nói gì. . . ?
"Còn không phải sao? Nằm trên thích đến vậy kia mà. Em xem, vẻ mặt em như thế này chính là rất phóng đãng. Tôi muốn biết chút nữa nó còn có thể biến hoá khiêu gợi đến mức nào!" Khương Nhã Tịnh chu môi châm chọc.
Diệp Ân: ". . ."
Nhận thấy sắc mặt Diệp Ân càng đỏ hơn, Khương Nhã Tịnh vô vàn phấn khích. Cô ngồi thẳng người dậy, mở rộng hai chân của đối phương, thoả sức nhìn ngắm nơi tư mật.
Lần trước cũng chưa được chứng kiến chỗ này, Khương Nhã Tịnh vốn nghĩ giữa nữ nhân cùng nữ nhân cũng không có gì quá khác biệt. Nhưng hoá ra khi ngắm chỗ kín đáo của người mình yêu lại có tư vị đặc biệt hơn hẳn.
Bên dưới đám cỏ non, hai cánh hoa tản mác sắc hồng. Hạt châu lấp ló dưới lớp da mỏng nhìn thế nào cũng vô cùng gợi cảm, gây cho cô cảm giác rất muốn nếm thử mùi vị của nó.
Đáng nói nhất, không ngờ Diệp Ân lại mẫn cảm đến bực này. Dù chỉ mới trêu đùa bên ngoài mà đã ướt đẫm thành một mảng, càng nhìn càng cảm thấy kích thích không thôi.
Đợi mãi không thấy Khương Nhã Tịnh hành động, Diệp Ân chống nhẹ khuỷu tay, cô nâng người nhìn xuống phía dưới.
Bắt gặp biểu cảm thèm thuồng của đối phương khiến cô không nhịn được cười: "Nhã Tịnh, có muốn soi gương không? Vẻ mặt của cô lúc này trông chẳng khác nào những tên biến thái!"
"Tôi mặc kệ." Khương Nhã Tịnh ngoắc môi: "Ngắm thêm một lúc đã. Nó vẫn tiếp tục rỉ nước đây này, nhìn ngộ lắm, tôi rất thích!"
Diệp Ân: ". . ."
Chết mất thôi. . . !
"Cô Khương của hiện tại có thể thoải mái thốt ra những lời thiếu đứng đắn thế này sao?" Diệp Ân bông đùa.
Khương Nhã Tịnh không thèm đếm xỉa, cô "hứ" nhẹ một tiếng liền tập trung cao độ nghĩ xem tiếp theo cần phải làm gì.
Hít sâu một hơi, cô nhanh chóng áp môi hôn lên hạt châu, miết nhẹ cánh môi lên xuống khiến Diệp Ân run lên khe khẽ.
Nhận rõ phản ứng nhạy cảm của đối phương, Khương Nhã Tịnh liền vươn ra đầu lưỡi, liếm láp vô tội vạ.
Cảm thụ được hơi ấm vây kín hoa hạch của mình, Diệp Ân cắn nhẹ môi dưới, hơi thở theo đó bắt đầu lan toả.
"Ưm~. .. ấm... ấm quá."
Vật nóng ấm tiếp tục nhấp vào khe hẹp, khuấy động liên tục tạo ra những âm thanh róc rách. Sau khi nếm được dịch mật ở nơi đó, Khương Nhã Tịnh lại rà lưỡi đến hạt châu nho nhỏ, dùng tốc độ cực nhanh ma sát điên cuồng.
Đầu óc Diệp Ân thoáng chốc đã trở nên trống rỗng, lý trí cũng dần mơ hồ theo từng động tác kia. Cô vịn tay lên tóc đối phương, mở rộng hai chân nhiệt liệt chào đón.
Tiếng rên nhịp nhàng thoát ra khỏi cổ họng, lắng đọng trong từng hơi thở.
"Ưm. . . ahh~. . . Nhã. . . Nhã Tịnh. . . !"
"Hahh~. . ."
Vì là lần đầu tiên nên rất nhanh cao triều đã kéo đến, Diệp Ân nóng bức cả người, mệt nhoài đặt tay lên trán thở dốc từng hơi.
Cảm giác này. . . quá mức lạ lẫm với cô rồi đi!
Khương Nhã Tịnh rời môi khỏi địa phương tư mật, quan sát dịch lỏng trong suốt tràn ra khỏi cửa hang, trong lòng vô vàn hứng khởi.
Lại nhìn ngắm vẻ mặt gợi dục của Diệp Ân sau khi lên đỉnh, càng yêu thích không thôi.
Khó trách nữ nhân này lại thích nằm trên như vậy. . . !
"Diệp Ân. . ." Khương Nhã Tịnh chồm đến đè lên người Diệp Ân, hôn hôn lên khắp mặt đối phương, cười đắc ý: "Em lên đỉnh nhanh thế này, có phải vì tôi làm tốt lắm không?"
Diệp Ân bất lực thở dài, vừa cười vừa lắc đầu vài cái. Chính cô cũng không ngờ bản thân lại quá mức nhạy cảm. . . !
Diệp Ân chớp chớp mi mắt: "Như thế nào chưa được?"
"Vẫn chưa thể khiến em rên rỉ thoả thích, có nghĩa là tôi vẫn chưa thành công." Vẻ mặt Khương Nhã Tịnh đầy ủ rũ.
Đối với cô, Diệp Ân lúc nào cũng khiến cô phi thường thoải mái. . . rên đến khàn cả giọng. Ấy vậy mà đến lượt cô, nữ nhân này lại chẳng rên la chút nào. . .
Chứng tỏ là bản thân vẫn làm chưa đủ tốt!
Diệp Ân: ". . ."
Thú thật, Diệp Ân đã kiềm nén muốn đến xanh cả mặt luôn rồi!
Thật sự. . . rất thoải mái!
Nhưng có đánh chết cô cũng nhất quyết không thừa nhận!
Bằng không, chắc chắn sau này sẽ bị. . . lật kèo dài dài, cô đương nhiên không muốn điều đó xảy ra. . . !
Dù sao đi nữa, nằm trên vẫn thích hơn rất nhiều. Chí ít đối với cô là như vậy!
"Được rồi." Diệp Ân vuốt ve đỉnh đầu Khương Nhã Tịnh, cười đầy nuông chiều: "Nằm xuống đi. Để tôi. . . dạy cô trước đã."
Khương Nhã Tịnh lập tức chống tay ngồi dậy, kiên quyết phản đối: "Nằm mơ! Tôi vẫn còn chưa bóc tem xong, em đừng hòng!"
Diệp Ân: ". . ."
Nhìn vẻ mặt cam chịu của đối phương, Khương Nhã Tịnh bật cười thích thú. Cô dời bàn tay xuống vị trí cửa huyệt, xoa xoa vùng bên ngoài.
"Diệp Ân, tôi cho tay vào nhé?" Khương Nhã Tịnh mềm giọng, chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc tiếp theo, nội tâm không ngừng dâng lên cảm giác hồi hộp.
Nữ nhân mà cô yêu. . . từ nay sẽ chính thức thuộc về cô. Cô sẽ là người đầu tiên, và cũng mong sẽ là người duy nhất chiếm lấy thể xác lẫn tâm hồn của nữ nhân này!
Diệp Ân gật nhẹ đầu, nâng tay lên vuốt ve chiếc má đào đang đỏ lên vì nôn nóng. Không hiểu sao càng nhìn vẻ mặt ngập tràn ham muốn của đối phương càng khiến cô cảm thấy rất buồn cười.
Cúi xuống ngậm chặt nhuỵ hoa, Khương Nhã Tịnh liếm mút nhẹ nhàng, đồng thời cho ngón tay thâm nhập vào cửa huyệt.
Thời điểm cảm nhận được dị vật len lỏi ở bên trong, Diệp Ân thở nhạt một hơi, cho đến khi vách ngăn mỏng tanh bị ngón tay kia xuyên thủng cô mới khẽ nhíu mày.
"Ưmm. . . !"
Có chút đau, nhưng cũng không đáng kể. Đặc biệt là khi ngón tay mềm mại của Khương Nhã Tịnh bắt đầu cử động, cơn đau kia hầu như đã được xoa dịu hoàn toàn.
"Diệp Ân, bên trong ấm quá. . ." Biết bản thân vừa đánh dấu chủ quyền thành công, lòng Khương Nhã Tịnh dâng trào vui sướng.