Dư Nguyệt sau một lúc mới từ từ ngẩng mặt lên nhìn anh lần nữa.
"Anh, anh là Cố gia thật sao?"
Cô vẫn hy vọng là anh sẽ nói không phải.
Nhưng...
Cố Thừa Trạch gật đầu.
Cú sốc đầu đời này hơi... Trước mắt cô mơ mơ hồ hồ.
Chỉ nghe loáng thoáng giọng anh lo lắng gọi tên mình.
Chính là cô sốc đến mức ngất đi.
[.....]
Bệnh viện quốc tế W.
Dư Nguyệt khẽ mở mắt ra, nền nhà trắng xóa đập vào mắt. Chỉ duy nhất cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay mình.
Cô khẽ nhìn sang.
Anh vẫn cận kề bên cô, tay vẫn nắm chặt không buông dù trông thấy mệt mỏi.
Cố Thừa Trạch nâng mắt vuốt ve má cô
Anh vẫn dịu dàng như vậy. Chắc hẳn là một giấc mơ thôi.
Cô chưa kịp lên tiếng đã có người gõ cửa.
Cô vờ tiếp tục như đang ngủ say.
Anh hôn nhẹ lên trán cô.
"Ngoan đợi anh một chút."
Anh đứng dậy đi về phía cửa.
Lúc này, cô mới mở mắt ra nhìn xem là ai.
Là người đàn ông nói cho thuê để làm cửa hàng. Hèn gì, anh ta nói chuyện với Cố Thừa Trạch cứ e dè, ngập ngừng không dám nhìn thẳng.
"Cố gia! Mọi chuyện tôi đã làm theo lời ngài dặn dò. Còn phu nhân sao rồi?"
.." Dư Nguyệt. Có ai trả lời cho cô rằng đang mơ được không? Sao nghe đến từ "Cố gia" này...
"Tôi không nghĩ cô ấy lại phản ứng lớn đến như vậy."
"Cố gia!" Cao Thái muốn nói lại thôi. Không sốc mới là lạ đó. Nếu là tôi chắc cũng vậy thôi. Vừa ngủ dậy tự dưng trở thành đệ nhất phu nhân Giang Thành. Mà không còn hơn thế nữa chứ.
"Tạm thời cứ để tự nhiên"
"Vậy..."
"Phu nhân quan trọng hơn. Sắp tới trợ lý Cao không còn an nhàn nữa rồi."
" " Cao Thái.
Âm thanh bên ngoài lại vọng vào.
"Cố gia như cậu thì hay quá rồi. Không ngờ lại giấu kĩ đến như vậy. Ngày hôm đó, người tôi gặp không ai khác chính là cậu."
Cố Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính.
"ồn ào. Tôi muốn kết hôn phải chờ ý kiến của cậu."
Lư Kiệt là người lên tiếng còn bên cạnh Tần Nam Thành vẫn im lặng. Đúng là khó tin thật. Từ Giang Thành nhanh chóng sang thành phố B cũng chỉ để xác định. Tuy nhiên, ở buổi họp báo lớn như vậy Cố gia đã thông báo thì giả làm sao được. Nhưng mà cái họ tò mò nhất là cô gái nào lại lợi hại như vậy chứ.
Cố Thừa Trạch khép cửa lại.
".." Cả ba người.
Lư Kiệt là người hứng trọn chiếc cửa vào mũi vừa lấy tay che mũi vừa lẩm bẩm.
"Loại người ích kỷ, chúng ta làm bạn hơi bị lâu rồi. Hỏng chiếc mũi của tôi mất."
Tần Nam Thành cười khuẩy một cái còn không quên chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè.
"A... Tần Nam Thành xấu xa, tôi nay đánh chết cậu."
"..." Cao Thái. Hai người cũng không biết mình đã bao nhiêu tuổi rồi à.
Nhưng chưa ồn ào được bao lâu đã bị bảo vệ mời đi uống trà rồi.
[...]
Cố Thừa Trạch bước đến giường. Anh ngồi xuống bên cạnh. Anh nắm lấy tay cô.
"Mở mắt ra nhìn anh được không?"
Anh biết rằng cô đã tỉnh chỉ là không muốn vạch trần thôi.
"Cố Thừa Trạch chết tiệt sao anh dám lừa em chứ. Cái gì mà công nhân công trường. Tất cả đều lừa đảo."
Vừa nói cô vừa đánh vào người anh.
Cố Thừa Trạch ôm chặt cô vào lòng. Giọng đầy yêu chiều.
"Thân phận gì cũng được chỉ là chồng em. Đừng giận nữa được không?"
Dư Nguyệt thật sự là không có tiền đồ lúc đầu nghĩ sẽ giận dỗi lắm nhưng giờ thì nghe anh nói tất cả biến mất rồi. Lúc đầu còn giãy dụa giờ thì không còn nữa. Cô khẽ ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Em đánh anh có đau không?"
"Không đau."
Anh hôn lên trán cô.
Bên ngoài.
Quần chúng ăn dưa khóe miệng chỉ giật giật.
"Tự dưng đến đây ăn cơm cún free. Không ngờ khi có tình yêu con người ta đều thay đổi. Cái này còn hơn cả sự cưng chiều."
Lư Kiệt nhịn không được lên tiếng.
Tần Nam Thành xoa xoa cằm.
"Chúng ta cũng nên biết rõ Cố phu nhân để sau này còn tránh. Nếu không tưởng em gái nào đó nói lời không hay lại bị Cố gia tiễn một đoạn"
"..." Lư Kiệt.
Cao Thái. Hai người này...
Sau một lúc Lư Kiệt mới ngớ ngẩn hỏi.
"Vậy làm sao để vào đây?"
Tần Nam Thành liếc xéo anh ta một cái cách lỗ tai kéo ra ngoài lần nữa.
"Để Cố phu nhân ra viện đi tên đần"
"A... Đau... Đau... Sao cậu bạo lực như vậy hả. Tôi sẽ kiện cậu tội hành hung."
".." Cao Thái một lần nữa.
Bên ngoài hành lang.
Người phụ nữ cứ ra ra vào vào nhưng lại không bước vào trong. Sau một lúc thì bỏ đi.
Cao Thái cũng nhìn thấy.
[...]
Người phụ nữ ấy không ai khác chính là mẹ của Dư Nguyệt.
Vừa ra khỏi bệnh viện đã nhìn thấy Trần Tiết.
Bà ta xoa xoa tay bước ra.
Ông ta hơi nóng vội kéo tay bà ta.
"Thế nào có gặp được Cố gia không?"
Bà ta lắc đầu.
Gia đình họ Trần này miệng khoa trương nói là khách mời của Lam Thiên chuẩn bị các kiểu. Tuy nhiên, thật sự chỉ là tự mình đến. Còn không được vào trong bữa tiệc. Chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn.
Trần Linh vì bị bảo vệ ngăn ở cửa nên đã tức giận bỏ đi trước nên không nhìn thấy cảnh này.
"Chỉ có bao nhiêu đó cũng làm không xong. Đúng là chẳng có ít gì mà."
Ông ta tức giận leo lên xe rời đi.
Trần Ngọc Mai mím môi nhìn theo, bà ta lại quay sang nhìn vào cổng bệnh viện.