Càng sống chung với anh cô có cảm giác máu trong cơ thể thay đổi rồi. Hiện tại, cái gì cũng không nghĩ được.
Cô quay đi đánh trống lảng.
"Vừa rồi, cô gái nào đó đến tìm Cố phu nhân. Chắc hẳn là lầm người nên đi rồi."
Anh chống tay áp cô ngăn cô ở giữa. Tay còn lại nâng cằm cô lên.
"." Dư Nguyệt.
"Cố phu nhân! Em nên chấp nhận quen dần là vừa.
"Đến anh cũng trêu em."
Cô cứ nghĩ rằng anh đang trêu mình. Cô không dám đến gần mấy người có tiền đâu.
Có một đều cô không biết rằng... Từ lúc kí vào giấy đăng ký kết hôn cô đã thuộc tầng lớp danh gia vọng tộc. Đến ngước nhìn cũng không phải đơn giản.
Anh hôn nhẹ lên môi cô.
"Anh họ gì?"
Dư Nguyệt chớp chớp mắt.
"Họ Cổ."
"Em là vợ anh. Họ gọi em như vậy cũng không phải vô lý. Em cứ giả vờ không hiểu lầm gì."
Cô chống tay lên ngực anh đẩy ra khoảng cách.
"Cách gọi của những người giàu có. Em không quen. Thật sự là không quen một chút nào."
"Ngốc!"
Anh gõ lên trán cô một cái chỉ biết cười trừ.
"Chỉ có anh suốt ngày chê em ngốc."
Dư Nguyệt bĩu môi.
Thật sự là anh không muốn tha cho cô một chút nào. Nhưng mà, cô vợ nhỏ này sức khỏe kém quá. Ngày mai sợ cô không dậy nổi.
"Không trêu em nữa."
".." Dư Nguyệt.
Thấy anh lại bước vào trong phòng tắm.
"Anh đi đâu vậy?"
"Đi tắm."
"Anh không phải vừa mới tắm rồi sao."
Dư Nguyệt ngơ ngác hỏi anh.
Cố Thừa Trạch quay lại nhìn cô.
"Em muốn biết không?"
Dư Nguyệt gật gật đầu.
"Đến đây."
Dư Nguyệt thật sự ngoan ngoãn chạy đến.
Anh cúi xuống người xuống. Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn.
Dư Nguyệt cứ như bị xịt keo tại chỗ. Xong lại đỏ mặt.
"Em không biết gì đâu."
Nhìn vẻ mặt vô tội của cô anh thật sự là muốn nuốt vào bụng cho rồi.
Anh buông tay cô ra.
Dư Nguyệt như thở phào.
Nhưng mà cô vui mừng quá sớm rồi.
Bất ngờ, Cố Thừa Trạch nhấc cô lên.
"A..."
Theo bản năng vòng chân qua eo anh. Tay vòng qua cổ như sợ bị ngã.
Anh xoay người cô lại áp vào tường. Tay chắn phía sau để cô không khó chịu.
"Em... Um..."
Anh áp lên môi cô. Đầu lưỡi dễ dàng đi vào trong mút lấy.
Dư Nguyệt thật sự là không chịu được với nụ hôn ướt át của anh. Cả người cô mềm nhũn ra.
Anh bế cô đến giường.
Cơ thể nhỏ nhắn bị áp dưới thân.
"Anh, anh nói đi tắm mà."
Anh nhếch môi.
"Không đi nữa."
"Em, em muốn đi tắm."
Tay anh kéo chiếc khoá xuống thản nhiên trả lời.
"Làm xong rồi tắm."
".." Dư Nguyệt.
Lời muốn nói chỉ có thể nuốt trở về thay vào đó là âm thanh mị hoặc vang lên. Hành động của anh quá nhanh khiến cô không thể nào kịp phản ứng.
Cứ bị anh đưa vào trầm mê không lối thoát.
Khánh thành trung tâm phát triển kinh tế Lam Thiên. Trụ sở của tập đoàn quốc tế SEE.
Không ngoài dự đoán.
Người có tiếng tăm điều tụ họp về. Buổi khánh thành này là cơ hội để họ có thể tiếp cận được SEE nên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Khánh thành tổ chức vào buổi sáng nhưng đột ngột đổi vào xế chiều. Có thể là để mọi người cùng dự tiệc nên mới như vậy.
Vì ở sảnh Lam Thiên sẽ có một buổi tiệc tối dành cho nhà đầu tư.
Phương Tiểu Ngọc diện một chiếc váy cắt xẻ khá bắt mắt con màu đỏ. Mặc dù Như vậy nhưng vẫn tỏ ra là tiểu thư dịu hiền. Bởi vì, cô ta đang dìu Cố Mạc.
Từ lúc, ông xuất viện trở về nhà đến giờ vẫn không hề nhìn thấy đứa con trai nhỏ của mình. Vì vậy, ông cố gắng đến đây. Gọi là người một nhà nhưng số lần gặp nhau một năm chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Xung quanh ai cũng khen ngợi Phương Tiểu Ngọc đoan trang thùy mị. Đúng là tiểu thư hào môn nhưng không kiêu ngạo.
Trước mặt người khác lúc nào cũng khiêm tốn.
Cố Mạc thật sự vô cùng hài lòng với đứa con dâu tương lai này.
Nhân cơ hội hôm nay, ông cũng muốn Cố Thừa Trạch lập gia đình. Và chỉ có Phương Tiểu Ngọc là xứng đáng nhất. Vừa tài giỏi lại xinh đẹp, hiểu chuyện.
Âm thanh máy ảnh cứ vang lên không ngừng.
Đơn giản vì hôm nay toàn xuất hiện nhân vật tiếng tăm. Nhà họ Cố ở Giang Thành đã có mặt chỉ còn chờ nhân vật chính là lễ khánh thành sẽ bắt đầu.
Cao Thái thật sự là không thể nào đứng yên được. Nhìn thời gian thì mồ hôi lại rơi xuống.
Cổ Vĩnh Lân tỏ ra quan tâm.
"Trợ lý Cao! Sao vẫn chưa thấy Cố gia nhà cậu. Không phải lúc nào, trợ lý Cao cũng cận kề sao?"
Cao Thái nuốt nước bọt. Cận kề cái quái gì. Cố gia dạo này không màng đến thế sự, tôi sắp quên luôn chức trợ lý của mình rồi.
Tuy nhiên, anh ta vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn.
"Cố tổng! Cố gia dạo này sức khỏe không tốt lắm sau lần từ khu mỏ trở về. Nên cần nghỉ ngơi nhiều."
Nghe như vậy, ông ta liền cười thầm. Nhưng vẫn tỏ ra lo lắng.
"Vậy... Sao không ai nói cho chúng tôi biết."
"Xin lỗi Cố tổng!"
Chợt âm thanh của người phụ nữ vang lên khiến tất cả sự chú ý đều đổ dồn về phía sân khấu.
"Cố gia! Ngài ra đây cho tôi. Ngài hứa sẽ lo lắng cho mẹ con tôi mà giờ..."
Cô ta nghẹn ngào.
Cao Thái. Dạo gần đây, người chê mạng sống mình quá dài hơi bị nhiều. Cố gia tuy ôn nhu điềm tĩnh thật. Nhưng đã ra tay chắc chỉ có chết đến tàn phế. Đừng nói đến phụ nữ mà ngài ấy bỏ qua.