"Cậu đến Giang Thành vậy có nhìn thấy gia đình chồng cậu không?"
Dư Nguyệt lắc đầu.
".." Lý Nhã. Mới kết hôn không bao lâu mà tin tưởng đến mức đó sao. Mà không thể phủ nhận chồng Dư Nguyệt rất, rất, rất soái nha. Nhìn một lần là không thể nào quên được luôn á.
Tuy nhiên, ánh mắt đó quả thật là không dễ đụng vào.
"Cậu về rồi thì giao trả lại cho cậu. Tớ về nhà đây."
"Cám ơn cậu."
"Haha... Tớ nên cám ơn cậu về món quà mới đúng."
Dư Nguyệt mỉm cười, xong lại lắc đầu. Cô đi đến quầy ngồi xuống.
Lúc này, vài cô gái bước vào cửa hàng.
Không ai khác chính là Trần Linh. Cô ta đi cùng vài người bạn của mình.
Mấy hôm trước vừa xem được trên wed nên hôm nay liền đến xem.
Cô ta nhìn một vòng.
Thoáng thấy cô gái hôm đó níu níu kéo kéo mẹ mình liền nhếch môi.
Cô ta đi về phía Dư Nguyệt khoanh tay trước ngực.
"Nghe người ta đồn đại, cửa hàng lưu niệm này có rất nhiều loại được làm bằng thủ công đẹp mắt nên bổn tiểu thư đến xem thực hư thế nào. Nhưng xem ra cũng chỉ là lời đồn."
Du Nguyet no nu cudi tieu chuan.
"Tiều thư, nơi này đã gọi là cửa hàng lưu niệm thì hẳn là không có thứ xa xỉ như tiểu thư mong muốn. Nhưng tiểu thư đã hạ cố đến đây thì có thể dạo một vòng rồi về cũng không muộn."
"Hừ..." Cô ta muốn nói thêm gì đó nhưng ánh mắt lại dừng lại ở trên tay Dư Nguyệt.
"Tôi muốn mua chiếc nhẫn trên tay cô."
Dư Nguyệt khựng lại sau đó nở nụ cười.
"Tiều thư! Đây là nhẫn kỉ niệm. Tuyệt đối không bán."
"Kỉ niệm, tôi muốn có nó."
Cô ta vênh váo như vậy cũng vì gia đình mình rất giàu có. Một người bình thường như Dư Nguyệt thì có cái gì giá trị trên người chứ. Nếu có cũng là hàng giả thôi."
Dư Nguyệt nhíu mày. Rõ ràng là cô gái này đang muốn gây sự.
Mấy người bạn bên cạnh cô ta liền bước đến.
"Nếu các người cứ quấy rẩy tôi sẽ gọi cảnh sát."
Dư Nguyệt lấy điện thoại ra.
Cô ta nhìn thấy xung quanh không có ai tất nhiên sẽ không sợ. Dù cho cô có gọi cảnh sát thật thì sao chỉ cần một ít tiền đều có thể được giải quyết. Thứ cô ta muốn có nhất định sẽ lấy bằng được.
Mấy người bạn bên cạnh cô ta là loại hùa theo. Nói chung đều giống như nhau...
Dư Nguyệt cảm giác không ổn vừa lùi lại đã bị người phía sau chặt giữ tay.
"Các người làm gì vậy. Thả ra."
Dư Nguyệt muốn rút tay lại nhưng không thể.
"Haha... Phải chi nghe lời tự đưa cho tôi thì không bị đau rồi."
Cô ta bước đến.
Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên.
"Lá gan cũng không nhỏ. Tôi cũng rất muốn xem có giống tôi tưởng tượng không."
Cả đám người ngơ ra.
Dư Nguyệt nhân cơ hội đó liền giật mạnh tay ra chạy nhanh về phía anh.
Lúc này, họ mới kịp phản ứng
Trần Linh nhìn đến ngẩn người, ánh mắt thấy Dư Nguyệt ôm lấy anh lại có chút ghen tị.
"Anh đẹp trai, tôi đây có tiền. Theo tôi đi, anh sẽ không phải sống nghèo khổ nữa."
Cố Thừa Trạch nhếch môi.
"Đề nghị cũng không tổi."
Cô ta đắc ý.
Dư Nguyệt cũng ngần ra, tay đang siết chặt gốc áo anh cũng dần nới lỏng.
Cố Thừa Trạch nắm lấy tay cô, bao trọn trong tay mình.
"Muốn học theo câu nói vợ tôi cô chưa đủ trình."
"...' Tran Linh va ca bon ngo ra mot lan nนa.
Dư Nguyệt nghe câu này khế cười. Vậy mà, cô cứ tưởng...
"Anh đừng có thấy mình có chút đẹp trai liền làm giá. Tiểu thư nhà họ Trần ai mà không biết. Ba tôi còn chuẩn bị hợp tác với Lam Thiên của Cố gia ở Giang Thành nữa đó. Sợ rồi chứ gì?"
Cố Thừa Trạch nhàn nhạt lên tiếng.
"Ra vậy."
Cô ta đắc ý.
"Tôi chưa từng nghe qua họ Trần này."
Nhung cau sau tuc muon hoc mau.
"Anh..."
Cố Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính.
"Ching toi chuan bi dong cia. Xin moi."
"Anh... Được đó, hai người chờ mà xem."
Cô ta vừa tức vừa xấu hồ bước ra ngoài.
Anh nhìn cổ tay cô ửng đỏ ánh mắt liền lạnh đi.
"Đau không?"
Dư Nguyệt gật đầu.
"Anh di dau เลิน vay?"
"Gặp người quen nói chuyện vài câu. Xin lỗi em!"
Dư Nguyệt ngẩn mặt lên nhìn anh cong môi.
"Em cũng không nhỏ mọn như vậy."
Anh xoa xoa cổ tay cô.
Dư Nguyệt thật sự không ngờ anh lại để tâm như vậy. Dù sao thì một hai ngày cũng khỏi.
"Em thật sự không sao mà. Trước kia, em còn ngã đến chảy máu. Vài hôm sẽ hết thôi anh đừng như vậy."
Cố Thừa Trạch khẽ cười.
"Ừm!"
Dư Nguyệt thấy anh cười lên thì không sao rồi. Cô níu tay anh.
"Anh noi muon dua em di dau?"
Bởi vậy, cô mới đóng cửa hơi sớm hơn mọi khi.
"Đi sẽ biết ngay thôi."
"Bí bí mật mật."
"Không bí mật."
Dư Nguyệt nghe anh nói như vậy liền bĩu môi.
Cô cười giảo hoạt.
Quay lại giật chiếc gậy trong tay anh lùi lại vài bước.
"Nói em nghe là đi đầu. Nếu không em sẽ không trả lại đầu."
Vừa nói còn quơ quơ chiếc gậy trong tay.
Cố Thừa Trạch bất lực cười.
"Được rồi anh thua em. Đến đây, anh nói em biết."
Dư Nguyệt nhướn mày đắc ý bước về phía anh.
Nhưng vừa lúc nhận ra được ý định thì đã muộn rồi.