Mưa to gió lớn khiến cho Phong thấy toàn thân có cảm giác lạnh toát, bên trong ngôi nhà cũ tối om do đèn điện một năm qua đã cắt hết. Phong không bước chân vào nhà ngay mà nói với đàn em:
Vừa nói xong thì một tia sét xẻ dọc bầu trời ánh lên thứ ánh sáng vàng chóe, đi kèm là tiếng sấm động ngang tai. Tia sét khiến cả một khoảng sân trước ngôi nhà hoang vàng rực lên làm cho Phong giật bắn cả người. Chưa bao giờ Phong nhìn thấy một thứ sấm sét kinh khủng đến như vậy. Quá sợ hãi Phong đi hẳn vào trong nhà, đằng trước là tên đàn em đang soi đèn, tên đàn em hỏi:
- - Lối nào đây đại ca.?
Phong đáp:
- - Rẽ phải, đi một đoạn có một phòng riêng, mở cửa bước vào trong đó.
Ánh đèn pin rọi trong ngôi nhà càng khiến cho những thứ đồ vật vốn dĩ quen thuộc với Phong cách đây một năm nay lại toát lên một thứ gì đó thật đáng sợ. Cứ như những vật vô tri, vô giác phủ đầy bụi kia có linh hồn vậy. Phong cảm thấy tứ phía xung quanh mình dường như đang bị dòmngó, Rõ ràng là có ai đó đang ẩn mình trong bóng tối chăm chú, theo dõi từng bước chân của Phong.
“ Phật….phật….phật…”
Tiếng gió thổi làm tấm rèm che trong nhà bay lên, ngay lập tức tên đàn em soi đèn pin đến chỗ phát ra tiếng động. Một tấm vải trắng đang bị thổi bay phần phật ngay trên xà nhà, tấm vải khá dài nên phần nó bị quấn vào thanh xà, phần thì bị gió thổi tung. Tên đàn em nói:
Lâm đặt ngọn nến xuống ngay phần trán của cái xác bị vặn ngược cổ về sau vừa rồi. Khung cảnh càng lúc càng ma quái, kinh dị. Phong lặng im nuốt nước bọt không dám đưa mắt nhìn xuống cái xác. Lâm lạnh lùng đáp:
- - Tao là ai à.? Tao là ai có lẽ giờ tao cũng không biết nữa. Nhưng tao biết lý do vì sao mày lại ở đây. Mày đã tìm thấy những bức ảnh đó chưa.?