- - Còn một cái cuốc tao để ở dưới đất, mày cầm lấy đào còn tao sẽ xúc. Trời mưa tuy đất ngấm nước nặng hơn nhưng lại mềm, dễ đào. Nhanh lên, chuyện này không thể chậm trễ được.
Bột nướt nước bọt rồi cúi xuống nhặt cái cuốc, hai tay Bột run lên cầm cập, nỗi sợ khiến hai hàm răng Bột va vào nhau, toàn thân Bột nổi gai ốc khi nghĩ tới chuyện mình sắp đào một ngôi mộ của người chết. Lâm trấn an Bột:
- - Tao với mày làm điều này là vì thằng Phách, vì cả gia đình nó nữa. Tao cũng sợ lắm, nhưng nếu không làm điều này nhiều khả năng thằng Phách chết rồi mà cả vợ con nó cũng không được sống. Tin tao đi….
Bột gật đầu rồi cũng dùng cuốc cuốc xuống mặt đất nơi chôn cất quan tài của Phách. Lúc đó đã là gần 10h tối, hai gã đàn ông đang ra sức khai quật một ngôi mộ giữa cái âm u lạnh lẽo, mưa gió, sấm chớp vang trời tại cánh đồng vắng vẻ. Tiếng xúc đất, tiếng đào đất bị tiếng mưa, tiếng gió lấn át hết cả.
- - Không…..Phách nó chết rồi….nhưng cái chết của nó không bình thường….Đào tiếp đi…..Một chút nữa thôi cả tao với mày sẽ được nhìn thấy cái thứ chết tiệt đang nằm trong quan tài thằng Phách là thứ gì.
Đến lúc này thì Bột đã hiểu lý do vì sao Lâm lại muốn đào mộ bạn lên. Nhưng cái thứ Lâm đang nói là thứ gì, chẳng lẽ trong đó chỉ có xác của Phách thôi sao….Lúc đưa Phách vào trong áo quan cả Lâm và Bột đều chứng kiến. Hơn nữa ban nãy quá sợ hãi thì Bột mới hỏi một câu ngớ ngẩn là Phách còn sống sao...Nhưng làm gì có ai còn sống sau khi bị vớt xác từ dưới sông lên, rồi hộc máu tươi ra giữa cầu, tiếp đó cái xác chỉ sau có hai ngày đã bắt đầu bốc mùi hôi thối vì bị ngâm nước cơ chứ.
Nhìn Lâm vẫn đang ra sức đào, xúc. Bột cầm cuốc cố đứng dậy nhưng hai chân vẫn run lên từng hồi. Tiếp tục đào cho đến khi Lâm nói lớn: