- - Mua được rẻ còn kêu à…? Chẳng qua nhà tôi không ở đây, hơn nữa đất này là của chị tôi, cả nhà chị ấy mất rồi nên còn mỗi tôi là được hưởng. Tôi cũng không dùng đến, mà để như các anh thấy đấy, toàn ăn mày,ăn xin chui vào đây ở. Sáng nay các anh cũng nhìn thấy còn gì, hai ông bà ăn mày không biết lấy đâu ra mà lắm giẻ rách trải đầy trong nhà nằm với nhau ở đấy. Báo hại tôi lần trước đi về đây còn tưởng là có ma. Ma nào, có mà ma người thì có. Thôi, bán nhanh bán tháo đi cho nhẹ nợ.
Thì ra là em gái của bà Tám, bà ấy gọi người đến để bán mảnh đất mà bà Tám để lại. Lâm thoáng buồn vì dù sao nơi này cũng là đất hương hỏa của bà Tám, chồng bà Tám đi bộ đội rồi tử trận nơi chiến trường, bà Tám một mình nuôi hai người con khôn lớn. Nhưng chưa nuôi được mẹ ngày nào cả hai đều bị tai nạn chết cùng một ngày. Người thân của bà Tám không ai rõ, chỉ biết sau khi hai đứa con chết cả một mình bà Tám sống trong ngôi nhà này từ đó cho đến khi bệnh nặng không qua khỏi rồi cũng mất.
Vậy mà giờ đây mảnh đất của bà cũng lại bị người em gái ở xa bao năm không thăm nom chăm sóc chị giờ chỉ nhăm bán đất cho người khác. Lâm giật mình khi nghe thấy tiếng bố ở đằng sau:
- - Vầng, dù sao bà ấy cũng là hàng xóm với nhà mình bao năm qua. À mà chắc mấy cái bóng mọi người nhìn thấy bên nhà bà Tám không phải ma quỷ gì đâu bố. Chỉ là một cặp vợ chồng ăn mày không có chỗ ở tá túc tạm ở bên này thôi. Mà một hai hôm nữa họ xây hàng rào, kéo sập nhà làm móng rồi bố ạ. Mà không biết mộ bà Tám chôn ở đâu bố nhỉ..?
Ông Quý nói:
- - Ở bên ngoài khu nghĩa trang, chôn cùng chỗ với mộ hai con bà ấy. Đúng là bất hạnh, đám ma bà Tám may mắn cũng được cấp trên người ta lo cho vì chồng có công với cách mạng. Chết rồi cũng chẳng còn lại gì khi cả gia đình đều không còn ai. Mẹ con thi thoảng cũng ra đó thắp hương cho nhà bà Tám. Đời người nó ngắn lắm con ạ, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh là nỗi đau lớn nhất.
- - Dạ, hai vị có phải là bà Hòa và cậu Lâm không ạ..?
Lâm tròn mắt ngạc nhiên vì ban đầu không hiểu sao thằng bé lại biết tên hai mẹ con, nhưng sau Lâm đoán chắc mẹ Lâm đã nói qua về tên, tuổi tác của mình cho cô Ba biết nên thằng nhỏ được phân công ra tiếp khách. Bà Hòa kính cẩn gật đầu rồi hai mẹ con theo chân thằng bé bước vào gian chính diện nơi cô Ba đang nhóp nhép nhai trầu ngồi đợi sẵn.
Chưa kịp tháo dép Lâm đã giật mình khi cô Ba ngồi ở trong nói lớn:
- - Người sống bước vào, người chết không được phép. Đứng yên đấy..
Lâm nhìn mẹ ngơ ngác, không biết làm sao. Cô Ba nạt:
- - Chỉ hai người được bước vào, còn người kia đứng yên. Có nghe không..?
Tự nhiên Lâm thấy lạnh sống lưng khi xung quanh lúc này chỉ có hai mẹ con Lâm, thằng bé dẫn mẹ con Lâm đến trước cửa xong thì đã chạy đi đâu mất. Vậy mà sao cô Ba cứ một mực nói chỉ hai người được bước vào. Chẳng lẽ xung quanh đây còn ai nữa sao..?
Bà Hòa đội lễ đi vào trong rồi giục con:
- - Nhanh lên, bước vào lạy cô đi.
Lâm vội vàng tháo giày rồi bước vào theo mẹ quỳ xuống hai tấm đệm ngồi đã được trải sẵn từ trước. Cô Ba mắt chỉ có lòng trắng hướng mặt về phía Lâm rồi nói:
- - Đừng sợ, cô ấy theo cậu không phải để hại cậu mà là vì cậu và cô ấy còn một mối duyện nợ chưa thể dứt. Nhưng con người và ma quỷ không thể sống chung, nếu muốn cô ấy siêu thoát đầu thai thì cậu phải hoàn thành tâm nguyện của cô ấy. Cậu chắc cũng đã biết điều này…
Những lời của cô Ba khiến cho Lâm thấy vô cùng hoảng sợ, đây là lần đầu tiên Lâm gặp cô Ba nhưng dường như cô Ba nhìn thấu được tâm tư, suy nghĩ của Lâm khiến Lâm bối rối đến bàng hoàng. Đúng như mẹ Lâm nói khi không bấu víu được vào đâu thì nên tìm đến nơi cửa thầy, cửa cô. Lâm chắp tay lạy rồi nói: