Cô Gái Địa Ngục

Chương 8: Đừng bán tôi



Edit: Frenalis

"Nó đang nói chuyện". Tôi cắn răng, nắm chặt nấm đấm để cho mình không bị hôn mê". Nó nói: "Đừng bán tôi'".

Đại Lâm bỗng nhiên nhảy dựng lên, sắc mặt tái nhợt, túm lấy cổ áo tôi hét lên: "Nói bậy! Mày nói hươu nói vượn! Đứa bé kia là nghiệt chủng. Tao bán nó cho người khác, cũng là cho nó một con đường sống, tao đang làm việc thiện."

"Nhưng nó đã chết, chết rất thảm." Tôi tiếp tục nói: "Nó sẽ không tha thứ cho anh, nó đến để trả thù anh. Gần đây anh không thấy cổ mình nặng trĩu sao?"

Đại Lâm sờ sờ cổ vẻ mặt hắn kinh hãi. "Thật vớ vẩn!". Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, bóp lấy cổ tôi.

Gần đây có vẻ như tôi thường xuyên bị bóp cổ hơi nhiều..

Tôi cắn chặt môi, máu chảy ra, oán linh trên cổ Đại Lâm bỗng trèo qua vai hắn, trườn tới trước mặt tôi, thè cái lưỡi nhỏ ra liếm vết máu trên môi tôi. Tôi rõ ràng cảm giác được lệ khí của nó càng nặng, lực lượng cũng càng ngày càng mạnh. Nó xoay người, đi vào đầu Đại Lâm. Vẻ mặt Đại Lâm cứng đờ, ánh mắt trống rỗng, như thây ma đi về phía bệ cửa sổ rồi nhảy xuống.

Tôi lảo đảo đi qua, nhìn thấy Đại Lâm nằm dưới lầu, cổ bị vặn vẹo khủng khiếp, đã chết đến mức không thể chết thêm.

Lý thẩm sợ hãi hét lên, oán linh lại bò ra khỏi đầu Đại Lâm chui vào đầu Lý thẩm, Lý thẩm vẫn giữ nguyên vẻ mặt gào thét, quay người bỏ chạy về phía đường cái. Một chiếc xe tải chạy ngang qua tông hất bà ấy, lúc rơi xuống đất đã thành một bãi thịt nhão.

Oán linh lại bò ra khỏi cơ thể Lý thẩm, nở nụ cười nham hiểm, da đầu tôi tê dại một lúc, nó giết chết kẻ thù của mình nhưng oán hận vẫn chưa biến mất, nó sẽ tiếp tục giết người.

Lúc đầu oán linh này thực lực rất thấp, ngay cả kẻ địch cũng không thể giết chết, chỉ có thể từ từ hấp thu tinh khí, nhưng không hiểu sao, sức mạnh của nó đột nhiên tăng lên rất nhiều, liên tiếp giết chết hai người.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis

Tôi chạm vào môi mình, có phải vì nó đã ăn máu của tôi không?

Ngay lúc đứa bé đang bực bội bò qua đường, chuẩn bị tiến vào một cửa hàng đối diện thì một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện.

Chu Nguyên Hạo?

Lúc này Chu Nguyên Hạo mặc áo khoác kaki dài, tóc mái hơi gợn sóng trong gió chiều, đứng trước mặt oán linh, dáng vẻ như núi.

Oán linh hung tợn rống một tiếng, lao về phía anh, trong tay anh cầm một lọ thủy tinh nhỏ, hướng phía oán linh phủ xuống.

Một giây tiếp theo, Chu Nguyên Hạo đã đứng trước mặt tôi, vẻ mặt không vui nhìn tôi: "Tôi mới đi có mấy ngày, em khắp nơi gây chuyện rồi". Truyện Cổ Đại

Tôi không phản bác được. Anh thô bạo nắm lấy cánh tay tôi: "Đi, theo tôi về nhà."

"Nhưng hai người chết đó..."

"Trịnh thúc sẽ xủ lý." Chu Nguyên Hạo nhàn nhạt nói rồi kéo tôi trở lại tiệm vòng hoa, ném tôi lên giường, im lặng nhìn tôi.

Tôi cảm thấy có chút chột dạ nói: "Anh không phải bảy ngày sau mới trở về sao? Lúc này mới qua năm ngày."

"Nếu tôi không quay lại, em sẽ bị bắt đi."

Tôi lơ ngơ, anh dường như cũng không muốn nhiều lời, đưa tay lau vết máu trên môi tôi rồi nói: "Em có thể chất đặc biệt. Ban đêm giờ Tý, máu của em đặc biệt đại bổ đối với quỷ vật, tốt nhất em nên tránh xa những thứ đó ra."



Tôi rùng mình, sao tôi lại có mùi thịt Đường Tăng nhỉ?

"Anh cho rằng tôi không nghĩ đến chuyện đó à?", tôi thấp giọng lẩm bẩm, "Rõ ràng là những thứ bẩn thỉu đó tự mình gây ra chuyện."

Anh tiến đến trước mặt tôi: "Cái thứ bẩn thỉu mà em đang nói đến có bao gồm cả tôi không?"

Tôi rùng mình một cái, nhanh chóng lắc đầu, nhất định không thể thừa nhận điều này.

"Oán linh kia đâu rồi?" Tôi đổi chủ đề.

Anh lấy ra cái chai thủy tinh, bên trong là một xác ướp đen nhánh của đứa bé.

"Nó là đứa bé do một cô gái trẻ vô tình mang thai. Người đàn ông tên Đại Lâm ép mẹ nó sinh ra rồi bán cho một kẻ buôn người. Kẻ buôn người cho nó vào vali, giấu dưới gầm giường khách sạn, ra ngoài tìm người mua, kết quả bị bắt. Để giảm nhẹ hình phạt, kẻ buôn người không báo cảnh sát về đứa bé đó, nó bị chết đói trong vali".

Thật là khốn nạn, chẳng trách lệ khí nặng như vậy.

Anh đem chai thuỷ tinh cất kỹ, nói: "yên tâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp nhờ người độ cho nó."

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis

Trong nháy mắt đó, tôi nhìn thấy một tia ôn nhu trên mặt anh.

Một con ma mà cũng có biểu lộ ôn nhu, điều này khiến tôi có chút khó tin.

"Chuyện oán linh chỉ là chuyện nhỏ thôi." Anh mặt lạnh nói: "Em gặp rắc rối rồi."

"Có chuyện gì vậy?" Tôi hơi lo lắng.

"Em đã gây chuyện với người nuôi tiểu quỷ."

Lúc này tôi mới nhớ ra, cô bé bị tôi đốt nhất định là do người khác nuôi dưỡng, nếu giết tiểu quỷ, người nuôi nhất định sẽ bị phản phệ, đây chính là kết xuống thù hận, hắn khẳng định sẽ tìm đến tôi báo thù.

Tôi lấy lại bình tĩnh nói: "Truy Hồn Cốt là một loại bùa chú rất âm độc, gây thương thiên hại lý, phản phệ cũng rất mạnh, lần này cho dù hắn không chết, cũng sẽ mất đi nửa cái mạng. tạm thời không có sức lực đi tìm tôi trả thù."

"Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc!" Anh trầm mặt nói: "Nếu đợi hắn khôi phục, em sẽ gặp nguy hiểm."

Tôi nghĩ nghĩ, là đạo lý này: "Tôi làm sao bây giờ?"

"Thừa lúc hắn bị thương, lấy mạng hắn." Anh leo lên giường, tôi nhanh chóng dịch sang một bên, anh tựa hồ có chút không vui, ôm lấy tôi thật chặt: "Trước tiên chúng ta nghỉ ngơi vài giờ đi, đợi đến trưa mai xử lý hắn."

Tôi giãy giụa một hồi nhưng không thoát ra được, đành phải để anh ôm mình: "Không phải anh bảo tôi tránh xa những thứ đó sao?"

"Thời điểm vào buổi trưa, máu của em có tác dụng khắc chế ma quỷ." Anh nói.

Trong lòng tôi vui mừng, nói như vậy, chẳng phải là cũng có thể khắc chế anh sao?

"Đừng nghĩ lung tung, máu của em đối với tôi không có tác dụng gì." Anh đưa tay vào ngực tôi, nhẹ nhàng xoa nắn hai cái, "Ngủ đi."

Có lẽ quá mệt mỏi, tôi ngủ một giấc đến mười giờ sáng mới thức dậy, Chu Nguyên Hạo đưa cho tôi một tấm biển Đào Mộc có ghi tên anh, ban ngày anh không thể ở ngoài nắng quá lâu, nếu đi ra ngoài nhất định phải nương vào tấm biển này.



Sau đó tôi nhận được điện thoại của Trịnh thúc, là người đàn ông trung niên lái chiếc Maserati, nói với tôi rằng đã tìm được người nuôi tiểu quỷ tên Chung Tường, đang ẩn náu trong một khách sạn năm sao để dưỡng thương.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis

Tôi cầm một cái thẻ kim cương từ tay Trịnh thúc, nghe nói chỉ có lãnh đạo cấp cao của khách sạn hoặc người có địa vị cao mới có thể xin loại thẻ này.

Tôi trực tiếp đến khách sạn đưa thẻ kim cương cho lễ tân, nhân viên lễ tân lập tức nở nụ cười nịnh nọt: "Thưa cô, cô cần dịch vụ gì ạ?"

Tôi lấy tấm ảnh ra: "Người này ở phòng nào?"

Trong ảnh là một người đàn ông trung niên thấp bé, dáng vẻ có phần khốn khổ, mặc một bộ Đường trang màu xanh lá cây, người phục vụ liếc nhìn đã nhận ra ông ta, nhỏ giọng nói: "Phòng 1124, đây là thẻ chìa khóa."

Người lễ tân này rất thức thời, tôi tán thưởng vỗ nhẹ bờ vai cô ấy: "làm tốt lắm, tiền đồ rộng mở.".

Người phục vụ sắc mặt kích động đỏ bừng, mấy lần nói cảm ơn, tôi ai oán trong lòng, quả nhiên có tiền có quyền rất tốt.

Tôi bước vào thang máy, móc tấm biển gỗ trong túi ra: "Đợi lát nữa tôi

gặp người nuôi quỷ Chung Tường, tôi phải làm cái gì?"

"Em không cần làm gì cả, chỉ cần cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu lên mặt hắn, việc còn lại giao cho tôi."

Tôi có chút không yên lòng: "Hắn có lai lịch gì không? Nếu tôi diệt trừ hắn, tất cả các cô chú của hắn đều đến gây rắc rối cho tôi thì sao?"

"Yên tâm đi, những người nuôi tiểu yêu hầu hết đều sống một mình. Chuyện này làm tổn hại đến âm đức, kết xuống thù hận rất nhiều, có rất nhiều người muốn giết họ, đến lúc đó tôi sẽ an bài người xử lý sạch sẽ."

Trước tiên tôi thay quần áo phục vụ, sau đó đẩy xe đồ ăn đến cửa phòng 1124. Thời điểm gõ cửa tay tôi có chút run, khẩn trương đến mức lưng áo ướt đẫm.

"Ai?" Một giọng nói yếu ớt vang lên trong phòng, tôi bình tĩnh một chút, mở miệng nói: "Thưa ngài, bữa trưa ngài yêu cầu đã được giao tới."

"Vào đi."

Tôi khẽ cau mày, cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Chung Tường này đã có nhiều kẻ thù, nhất định sẽ hết sức cảnh giác, sao có thể để tôi vào dễ dàng như vậy?

Chẳng lẽ hắn bố trí cạm bẫy?

"Đừng sợ." Chu Nguyên Hạo nói: "Vào đi."

Tôi hít một hơi thật sâu rồi mở cửa.

Trong phòng nồng nặc mùi thuốc Đông y, đẩy xe ăn vào thì thấy Chung Tường đang ngồi trên sofa, sắc mặt vàng như tờ giấy, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

"Thưa ngài, đây là bữa ăn ngài đã gọi." Tôi bưng mấy đĩa đồ ăn đã được chuẩn bị đẹp mắt lên bàn, khi đến gần bàn ăn, chân tôi chợt lạnh, tôi hít một hơi khí lạnh, cúi đầu nhìn xuống, một đôi tay nhỏ đang bắt lấy mắt cá chân tôi.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.