Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Lữ Dương mà tôi đặt trên ghế đã biến mất không dấu vết.
Dưới ghế có hai dấu chân đen sì, trước đó Lữ Dương đã xuống tầng hầm, sàn nhà tầng hầm rất bẩn.
Dấu chân này...
Tôi bỗng cảm thấy ngực lạnh buốt, cúi đầu nhìn xuống, một con dao găm sắc bén đâm xuyên qua ngực tôi, máu tươi lập tức tuôn ra.
Tôi quay người lại, thấy da mặt Lữ Dương xanh mét, hai mắt đen sì nhìn tôi một cách âm trầm, đôi mắt ánh lên một tầng màu đỏ máu nhàn nhạt.
Trong đầu vang lên giọng nói như từ thời hồng hoang: Yêu cầu nhiệm vụ: "Tìm quỷ", hoàn thành.
"Cậu... chính là thai quỷ đó!" Tôi lùi lại hai bước, ôm ngực nói, "Thai quỷ được thai nghén từ thời dân quốc, sau đó không biết vì sao bị phong ấn. Khi gia đình ba người này đến, đã giải trừ phong ấn, sau khi giải trừ, đứa bé dần dần lớn lên, tính ra, đến bây giờ cũng bằng tuổi cậu..."
Ánh mắt Lữ Dương lạnh lẽo: "Năm đó tên đạo sĩ lang thang kia vọng tưởng biến tôi thành quỷ nô của hắn, hắn không ngờ thật ra tôi đã sớm có linh trí. Tôi thừa dịp hắn một lần thi pháp sơ suất, cưỡng ép phá vỡ cơ thể của tên phú ông sắp chết mà chui ra, ngay lập tức giết chết hắn."
Trong lòng tôi âm thầm kinh ngạc, thai quỷ bình thường không thể nào có thần trí, vậy mà nó còn chưa được nuôi dưỡng đã sinh ra thần trí, đây là thiên phú cỡ nào? Nếu xuống Địa Ngục chịu hết hình phạt, không chết yểu, tương lai thành tựu không thể đo lường được.
Lữ Dương tiếp tục nói: "Tôi giết, giết, giết, giết sạch tất cả mọi người trong trang viên, đáng tiếc, tôi không đủ chín mươi chín quả tim nên năng lượng cạn kiệt, chìm vào giấc ngủ trong trang viên. Tám mươi năm sau, gia đình ba người đó chuyển đến, vô tình đánh thức tôi, tôi lợi dụng lòng tham của họ, để họ tìm thức ăn cho tôi, còn tôi, khiến họ ngày càng giàu có."
Tôi giật mình, đây chẳng phải là nuôi tiểu quỷ sao?
Nghe nói những người nuôi tiểu quỷ đều sẽ chuẩn bị một phòng trẻ em trong nhà mình, còn mua cho tiểu quỷ đủ loại đồ chơi và thức ăn, coi như con trai ruột của mình.
Hèn chi trong nhật ký của cô gái chỉ nói có một người em trai, nhưng chưa bao giờ nhắc đến những chuyện khác của em trai.
Em trai của cô ấy, chính là tiểu quỷ được nuôi trong nhà.
"Nhưng gia đình đó quá ngu xuẩn, bọn họ vậy mà để thức ăn quan trọng nhất của tôi - người thứ tám mươi mốt, nhảy lầu tự sát, loại phế vật này không cần thiết phải giữ lại, vì vậy tôi đã giết tất cả bọn họ."
Tôi nghiến răng: "Cậu còn thiếu một quả tim cuối cùng, cậu muốn dùng của tôi?"
Hắn thản nhiên nói: "Đúng vậy."
Trong nhà bếp rất lạnh, lạnh như giữa mùa đông, tôi nhìn xung quanh, phát hiện tất cả quỷ đều xuất hiện, tất cả đều tụ tập xung quanh tôi, bất kể già trẻ, nam nữ, giàu nghèo, đều nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong số họ, tôi nhìn thấy Nguyễn Tố Tố đã mất tích, Đổng Kim đã chết, còn có Kiều Thu Vũ, Hùng Thần, Hướng Ngũ.
Tôi nên nghĩ đến điều này sớm hơn, đây là thử thách của riêng tôi, căn bản sẽ không có đồng đội.
Trước đó tôi tìm được công pháp, ma phương đã đưa ra gợi ý, nhưng sau đó bọn họ có được pháp bảo, ma phương lại không có bất kỳ phản hồi nào.
Bởi vì, bọn họ căn bản không phải là người tham gia thử thách!
Bọn họ, ngay từ đầu đều là quỷ.
Kiều Thu Vũ chính là cô gái viết nhật ký.
"Đã cậu muốn hồi sinh như vậy, tại sao không dùng gia đình ba người đó để luyện chế thức ăn?" Tôi không cam lòng hỏi.
Lã Dương lạnh nhạt nói: "Tim của họ, bẩn."
Tôi cười lạnh trong lòng, đừng đùa nữa, những người bị tra tấn đến chết trong tầng hầm đó, chẳng lẽ ai cũng có trái tim trong sạch? Cậu đều đã ăn rồi, đến người cuối cùng lại kén chọn?
Giọng nói của Lữ Dương không có chút phập phồng nào: "Người cuối cùng, nhất định phải trong sạch."
Hắn nói với lũ quỷ xung quanh: "Kéo cô ta lên gác mái, dùng tất cả hình cụ để xử lý cô ta."
Tôi đột nhiên cười lớn, hắn nhìn tôi với ánh mắt u ám: "Cô cười cái gì?"
"Tôi cười cậu ngu ngốc." Tôi đột ngột rút ra một lá bùa từ trong túi quần, "Tôi luôn thích để lại một con át chủ bài. Cậu nhất định không ngờ rằng, tôi vậy mà lại đề phòng cả cậu."
Dừng một chút, khóe miệng tôi nhếch lên: "Cậu cũng nhất định không ngờ rằng, cuối cùng cậu lại chết dưới tay tôi."
Dứt lời, tôi kích hoạt lá bùa nổ trong tay.
Lá bùa nổ này là át chủ bài cuối cùng của tôi, nó là lá bùa có uy lực lớn nhất mà người phàm có thể vẽ ra, nhưng chỉ có thể do người thi pháp tự tay kích hoạt. Nói cách khác, đây là một vũ khí tấn công tự sát.
Edit: FB Frenalis
Thiên Đạo chú trọng cân bằng. Một người phàm nhỏ bé muốn bộc phát ra sức mạnh như vậy, đương nhiên phải trả giá bằng sinh mạng.
Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của lũ quỷ, trong lòng tôi hả hê. Cho các ngươi dọa ta, cho các ngươi lừa ta, chọc giận ta, ta sẽ đồng quy vu tận với các ngươi.
Cảm giác siêu thoát này khiến tâm trạng tôi rất vui vẻ, như đang trôi nổi trong vũ trụ đen tối. Cửa ải thăng cấp dường như lại mở ra.
Tôi vội vàng ngồi xếp bằng, bắt đầu vận khí, linh khí vận hành chín chín tám mươi mốt chu thiên, rồi đột ngột xông vào đan điền, tôi như nghe thấy một tiếng loảng xoảng, giống như tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Ngưỡng cửa lục phẩm cao cấp, cuối cùng tôi cũng đã vượt qua.
Thất phẩm còn xa không?
Bên tai tôi lại vang lên giọng nói cổ xưa xa xăm, nhưng mang theo khí thế uy nghiêm: "Chúc mừng người thử thách Khương Lâm vượt qua thử thách thành công, phần thưởng là một chiếc đĩa bạch ngọc."
Tôi mở mắt ra, phát hiện trong tay mình có thêm một chiếc đĩa bạch ngọc.
Chiếc đĩa bạch ngọc đó được làm từ ngọc bích tinh xảo, trên mép đĩa còn được chạm khắc hoa cỏ chim cá, khiến người ta vừa nhìn đã yêu thích không buông tay, cầm trong tay cũng ấm áp, rất thoải mái.
Cũng không biết pháp bảo này có tác dụng gì, sau khi trở về phải nghiên cứu kỹ càng.
Tôi chợt khựng lại, nhớ lại không lâu trước đây, vì muốn tìm lại Chu Nguyên Hạo, tôi không tiếc đích thân tiến vào đường hầm không gian nguy hiểm đến một thế giới khác.
Trong bảo tàng của thế giới đó, tôi đã nhìn thấy một chiếc đĩa đồng, trên chiếc đĩa đồng có đúc khuôn mặt của quỷ đỏ.
Chẳng lẽ, quỷ vật thượng cổ và quỷ đỏ đều đến từ không gian đó sao?
Sau khi bọn chúng rời đi, loài người ở đó mới có thể phát triển. Họ chọn cách quên đi, chôn vùi mãi mãi thời đại bị quỷ đỏ nô dịch trong quá khứ.
Nhưng, trên chiếc đĩa đồng đó, có khắc chữ.
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại những dòng chữ đó. Lúc đó không nhận ra nên không nhìn kỹ, nhưng bây giờ nhớ lại, những chữ đó lại có vẻ rất quen thuộc.
Đáng tiếc, tôi hầu như không nhớ được, chỉ nhớ câu đầu tiên: Quỷ đỏ là nguồn gốc của tà ác.
Trong chiếc đĩa đồng đó, liệu có phương pháp giết chết quỷ đỏ không?
Đột nhiên một trận chóng mặt, tôi lập tức mở mắt ra, phát hiện mình đã trở lại dưới chân tượng Phật lớn, tất cả những người bị đưa đi trước đó đều đã được dịch chuyển ra ngoài, nhưng không ít người ánh mắt trống rỗng, hoặc ngồi hoặc đứng, không nói một lời.
"Tình Nhi, Tình Nhi của mẹ, con sao vậy? Đừng làm mẹ sợ." Một người phụ nữ trung niên lao tới ôm chặt một cô gái trẻ.
Cô gái đó không nhúc nhích, mắt đăm đăm nhìn vào một nơi nào đó trong không trung.
"Bác sĩ, bác sĩ mau đến xem con gái tôi!" Bà ta hét lên.
Các bác sĩ đã chờ sẵn từ lâu xông lên, kiểm tra những người đờ đẫn, còn những người bình an vô sự lại mang vẻ mặt vui mừng, chắc chắn là đã nhận được không ít thứ tốt.
"Tiểu Lâm." Diệp Vũ Lăng chạy tới, tôi hỏi, "Thế nào? Lần thử thách này thu hoạch lớn không?"
Diệp Vũ Lăng: "Haiz, đừng nhắc nữa, tôi suýt chết ở trong đó."
Nội dung trải nghiệm của cô ấy là một ga tàu điện ngầm, nơi một chuyến tàu điện ngầm tốc hành vừa gặp tai nạn nghiêm trọng đang dừng lại. Toàn bộ toa tàu đầy máu, thậm chí còn có những mảnh thịt vụn, có thể thấy mức độ thảm khốc của vụ tai nạn.
Nhiệm vụ của cô ấy là tìm ra sự thật về vụ tai nạn tàu.
Cô ấy đã ở một mình trong ga tàu điện ngầm trống rỗng trong ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân. Hóa ra là người lái tàu điện ngầm, trong nhiều năm đã lái xe trong tình trạng căng thẳng tinh thần cao độ, lại có tính cách cực đoan, nên đã bị tâm thần phân liệt và tự sát trong buồng lái.
Sau khi chết, người lái tàu không chịu yên phận, mỗi khi có người lái tàu khác, hắn lại bắt đầu quấy phá, khiến người lái tàu hoa mắt chóng mặt, trong lúc mơ màng, tàu điện ngầm trật bánh, xe hỏng người chết.
Người lái tàu quỷ đó rất mạnh, Diệp Vũ Lăng đã chiến đấu với hắn một ngày một đêm, cuối cùng cũng giết chết hắn và vượt qua ải.
Trong ma phương, cô ấy bị thương rất nặng, nhưng sau khi ra ngoài, tất cả vết thương đều lành lại, có thể thấy những gì xảy ra bên trong không phải là thật.
"Tôi không quan tâm, con gái tôi vào ma phương lành lặn, các người phải trả lại con bé cho tôi." Vẫn là người phụ nữ trung niên lúc nãy, "Các người, Ban Điều Tra sẽ phải chịu trách nhiệm về việc này."