"Có điều lần này gặp lại, anh ta có dấu hiệu thức tỉnh lương tri và ký ức, chắc là do sau khi thăng cấp thành Hạn Bạt, thực lực tăng nhanh." Chu Nguyên Hạo nói tiếp, "Anh ta đã từng chiến đấu với giặc Oa ngoài biên ải, hận Âm Dương Liêu thấu xương. Lần này lại đại chiến với Hiên Huyền, đoán chừng cũng là như nước với lửa. Vì vậy, tôi mới đề xuất việc liên minh."
Vương xử trưởng trầm ngâm một lát, nói: "Quỷ Vương Hiên Huyền là mượn cô bé tên Tư Nam này để đầu thai vào nhân gian sao?"
Chu Nguyên Hạo nhíu mày: "Vương xử trưởng, tôi đề nghị ông đừng nên đánh chủ ý vào Tư Nam. Bây giờ chúng ta phải đối mặt với hai kẻ địch mạnh là Hiên Huyền và Âm Dương Liêu, không thể thêm Hạn Bạt vào nữa."
Lúc này, một người đàn ông vạm vỡ bên cạnh hừ lạnh một tiếng. Người đàn ông đó có dáng người cường tráng, đầu trọc, trên trán có chín giới ba, hẳn là người trong Phật môn, chỉ là không mặc áo cà sa.
Ông ta nói lớn: "Vương xử trưởng, chúng ta không thể liên minh với một tên Hạn Bạt. Hắn khát máu đã giết vô số người, tay không biết nhuốm bao nhiêu máu tươi. Loại quái vật này, nên trực tiếp tiêu diệt! Còn liên minh gì nữa!"
Lúc này, một ủy viên nữ đối diện lên tiếng: "Vĩnh Hiền, ông là người xuất gia, sao lại nói ra những lời như vậy? Phật gia các ông không phải chủ trương phổ độ hết thảy chúng sinh sao? Thiên hạ vạn vật, không ai là không thể độ, sao có thể không phân biệt tốt xấu, cứ hô hào đánh giết? Bây giờ kẻ địch lớn nhất của chúng ta là Quỷ Vương Hiên Huyền, chúng ta phải đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết, không thể gây thêm thù chuốc oán."
Vừa dứt lời, một ủy viên cao gầy khác nói: "Giang Viên Viên, tôi biết cô luôn có thái độ đồng cảm với những yêu ma quỷ quái này, nhưng Hạn Bạt là loại tồn tại gì? Hắn thực lực mạnh mẽ, hung ác tàn bạo, ai biết được hắn có thể quay lại đâm chúng ta một nhát vào lúc quan trọng hay không?"
Lúc này, một ông lão lớn tuổi mặc áo Tôn Trung Sơn lên tiếng: "Quý Lương, đừng quên rằng, vào thời Hoàng Đế viễn cổ, Hạn Bạt đã từng giúp Hoàng Đế lão tổ tông của chúng ta đánh bại Xi Vưu."
"Đó là chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi?"
"Vậy chứng tỏ Hạn Bạt vẫn có thể sử dụng được."
"Được rồi." Vương xử trưởng lên tiếng, "Mọi người đừng tranh cãi nữa."
Mọi người lập tức im lặng, Vương xử trưởng nói: "Các vị, thời thế bất thường, phải làm việc bất thường. Nguyên Hạo, các người có chút giao tình với Hạn Bạt, có thể thay mặt chúng tôi đề xuất việc liên minh với hắn được không?"
Vĩnh Hiền và những người khác kinh ngạc kêu lên: "Vương xử trưởng!"
Vương xử trưởng giơ tay ngăn họ nói tiếp: "Tôi đã quyết định, mọi người không cần nói thêm nữa."
Vị Vương xử trưởng này dường như rất có uy tín, ông ta lên tiếng quyết định là mọi người đều im lặng.
Tất cả dường như nằm trong dự liệu của Chu Nguyên Hạo, anh gật đầu: "Vương xử trưởng cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Rất tốt." Vương xử trưởng gật đầu, "Nếu thành công, chúng tôi sẽ hậu tạ."
"Vương xử trưởng nói gì vậy, đây là việc tôi nên làm." Chu Nguyên Hạo nói thêm, "Dù sao thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách, tôi tuy chỉ là một hồn ma, nhưng cũng không thể đứng ngoài cuộc."
Vương xử trưởng khẽ mỉm cười tán thưởng: "Nếu vậy, việc này giao cho cậu."
Ông ta nhìn khắp lượt mọi người, trầm giọng: "Tôi không quan tâm các người nghĩ gì, nhưng hãy nhớ, chúng ta đang lâm nguy. Chỉ cần Hạn Bạt không làm chuyện đại ác, dù không thể kết minh, cũng không nên đối địch với hắn."
Ra khỏi văn phòng, Quý Lương hỏi: "Xử trưởng, ngài thật sự tin Chu Nguyên Hạo? Dù xuất thân danh môn, nhưng cậu ta đã chết, là quỷ hồn, ai biết được lập trường thực sự?"
"Yên tâm, Hiên Huyền đầu thai sẽ có thời gian suy yếu, tạm thời chưa có động tĩnh lớn." Chu Nguyên Hạo cười, "Việc kết minh này, chúng ta không cần sổ ruột. Ngược lại là Ban Điều Tra và các đại môn phái kia, chỉ sợ không có tâm trạng đón năm mới."
Tôi có chút bất đắc dĩ, vì để đối phó Quỷ Vương Hiên Huyền, khẳng định những người kia sẽ truy lùng, bố trí cạm bẫy, bày trận khắp nơi tìm mọi cách trừ khử hắn.
"Đừng lo." Chu Nguyên Hạo nắm tay tôi, cúi đầu khẽ hôn lên ngón giữa tôi một cái, "Ngày mai mồng tám tháng Chạp, anh đưa em đi ăn cháo."
Không hiểu sao, tôi cảm thấy bất an, như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
******
Lúc này, tại biệt thự ở thành phố Thạch, Bắc Hà, Hiên Huyền đã là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo tuấn tú. Hắn ngồi trên ghế sô pha, mình trần, mắt nhắm nghiền. Linh năng trong cơ thể cuộn trào như ngọn lửa thiêu đốt, nóng rực và đau đớn như đang ở địa ngục.
Vân Kỳ mở tủ rượu, lấy ra chai vang đỏ, rót chất lỏng đỏ sẫm vào ly: "Rượu vang đỏ Hant, năm 87. Có vị tươi mát, hương trái cây dễ chịu, vị ngọt ngào như máu xử nữ. Muốn một ly không?"
Vân Kỳ nâng ly Tulip, nhẹ nhàng lắc. Nhìn chất lỏng như máu tươi chuyển động trong ly, nói: "Lắc nhẹ, để rượu chảy đều trên thành ly, rồi dừng lại, sẽ xuất hiện những giọt nước mắt đỏ như máu. Thật đẹp!."
Hiên Huyền hơi nheo mắt: "Anh có mang đồ ăn đến không? Nếu không có, tôi sẽ phải tự mình ra ngoài săn."
Vân Kỳ cười nhạt: "Hiên Huyền đại nhân, tôi đã nói rồi, ở đây anh vĩnh viễn không cần lo lắng không có đồ ăn ngon."
Nói xong, anh ta vỗ tay. Cửa biệt thự mở ra, hai thiếu nữ bước vào.
Cả hai cô gái đều vô cùng xinh đẹp, một người mặc váy dài màu trắng, dáng vẻ ôn nhu ngọt ngào như một đóa sen trắng tinh khôi, người còn lại mặc váy dài màu đỏ rượu, dáng vẻ diễm lệ như một đóa hồng nhung kiêu sa.Cả hai đều chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, thanh xuân phơi phới, tràn đầy sức sống.
Nhưng lúc này, ánh mắt họ đờ đẫn trống rỗng, như thể bị điều khiển trở thành hai con rối xinh đẹp.
Hiên Huyền ánh mắt lóe lên, đứng dậy tiến lại gần hai cô gái. Hắn đi vòng quanh họ, hít hà mùi hương trên cơ thể họ, vẻ mặt mê say.
"Thế nào, Hiên Huyền đại nhân, anh có hài lòng với đồ ăn tôi chuẩn bị không?" Vân Kỳ nâng ly rượu về phía hắn.
"Rất hài lòng." Hắn kéo hai cô gái ngã xuống tấm thảm đỏ sẫm, thô bạo xé rách quần áo của họ, rồi nhào tới.
Tiếng thét đau đớn của các cô gái vang lên trong căn phòng, Vân Kỳ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lạnh như hàn băng.
Khi Hiên Huyền đạt đến thời điểm cực khoái, hắn bỗng há miệng cắn vào ngực các cô gái, máu tươi bắn tung tóe, văng cả lên mặt Vân Kỳ.
Anh ta đưa ngón tay quệt vết máu trên mặt, rồi bỏ vào miệng liếm: "Máu xử nữ, quả nhiên mỹ vị."
Vân Kỳ không còn để ý đến bữa tiệc kinh hoàng kia nữa, quay người bước đến bên cửa sổ. Màn cửa chỉ hé mở một khe hở nhỏ, anh ta nhìn ra ngoài, bầu trời đêm đen kịt treo một vầng trăng lưỡi liềm.
"Thật sự rất nhớ cô ấy." Vân Kỳ nhìn vầng trăng lưỡi liềm, ánh mắt lộ ra mấy phần vui sướng, vừa say mê vừa cưng chiều, "Ta đã chờ đợi hơn một ngàn năm, luôn mong mỏi ngày gặp lại cô ấy. Lần này ta đã đủ mạnh, sẽ không bao giờ buông tay nữa."
Bên ngoài trời đã sáng, tôi nhìn sang Chu Nguyên Hạo đang ngủ bên cạnh. Người chết không cần ngủ, nhưng anh cần tu luyện, nên khi tôi đi ngủ, anh sẽ ngồi thiền.
Tôi không đánh thức anh, nhẹ nhàng xuống giường, khoác thêm áo ngủ. Dù trong phòng có bật máy sưởi, tôi vẫn thấy lạnh.Tôi lại gặp ác mộng, trước đây tôi không nhớ rõ nội dung, nhưng lần này thì nhớ rất rõ ràng. Tất cả đều là những cảnh tượng Địa Ngục, vô số ác quỷ bay lượn kêu gào trong mơ, khiến tôi rùng mình.
Tại sao tôi lại gặp những cơn ác mộng như vậy? Đó có thật là cảnh tượng Địa Ngục không?