Cô Gái Địa Ngục

Chương 233: Nợ tôi một món nợ ân tình



Edit: Frenalis

"Đưa máu của cô lên đây," Vân Kỳ nói, "Để nó nhận chủ trước."

Tôi nhẹ gật đầu, cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu vào linh đang. Linh đang lập tức phát ra ánh kim, hiện lên một tầng phù văn vàng rồi biến mất.

Nhưng tôi có thể cảm nhận được mối liên kết huyết mạch giữa mình và linh đang.

"Linh đang này tên là Hấp Hồn Linh," Vân Kỳ nói, "Nó có thể hấp thụ ma quỷ, sau đó cô có thể tiêu diệt chúng hoặc dùng nó như một vật chứa để siêu độ. Nhưng hiện tại thực lực của cô còn yếu, uy lực của linh đang cũng bị hạn chế, chỉ có thể hấp thu ma quỷ cấp bậc ác quỷ. Khi thực lực của cô tăng lên, uy lực của nó cũng sẽ tăng theo."

Tôi cầm Hấp Hồn Linh nhìn ngắm, thích thú không rời tay nói: "Vân Kỳ tiên sinh, tôi thật sự không biết làm sao để cảm ơn anh. Nếu có gì cần tôi làm, xin cứ nói, chỉ cần trong khả năng và không trái đạo lý, tôi nhất định sẽ báo đáp."

"Hiện tại tôi chưa cần gì," Vân Kỳ nói, "Cô chỉ cần nhớ, cô nợ tôi một ân tình. Ân tình này, sau này tôi nhất định sẽ đòi."

Tôi vội vàng gật đầu: "Bất cứ lúc nào."

Khóe miệng anh ấy hơi nhếch lên, nở một nụ cười. Trước đây nụ cười của anh ấy luôn lạnh lẽo đáng sợ, nhưng nụ cười này lại ấm áp lạ thường.

Nụ cười này, là thật tâm.

Anh ấy bước qua tôi đi đến suối nước nóng. Mẫu Dạ Xoa đã nằm rạp trên mặt đất run rẩy, không dám ngẩng đầu.

Vân Kỳ nhẹ nhàng bóp nát Mẫu Dạ Xoa, không thèm nhìn đống giấy vụn trên đất, chỉ nhìn chằm chằm Long đại sư dưới suối nước nóng: "Không ngờ ở đây lại có một người mang mệnh mèo. Ra đi, tôi biết ông đã sống lại."

Long đại sư run rẩy đứng dậy khỏi mặt nước, cung kính cúi đầu: "Đại Tiên thật tinh mắt, chỉ liếc qua đã nhận ra tôi mang mệnh mèo."

Mèo có chín mạng, người mang mệnh mèo cũng vậy. Người như vậy trong một tỷ người mới có một, có thể chết chín lần rồi hồi sinh nếu không bị giết đủ chín lần.

Trong sách của bà nội nói, người như vậy trăm năm khó gặp một lần, không ngờ Long đại sư lại là một người như vậy. Đúng là tổ tiên phù hộ.

"Ông đã dùng năm mạng rồi," Vân Kỳ nói, "Mà thực lực mới chỉ Nhị Phẩm trung cấp. Nhiều năm trước tôi từng gặp một người mang mệnh mèo. Hôm nay tôi vui nên không giết ông, hãy về quê đi, đừng quay lại Sơn Thành nữa."

Tôi vội nói: "Vân Kỳ tiên sinh, ông ta chưa thể đi. Nếu ông ta đi rồi, ai sẽ phá giải trận pháp ở Học Viện Mỹ Thuật?"

Vân Kỳ gật đầu: "Có lý, vậy giải quyết xong việc rồi hãy đi."

Tôi mừng thầm: "Cảm ơn Vân Kỳ tiên sinh."

Long đại sư cũng mừng rỡ. Vân Kỳ tính tình thất thường, thực lực cao cường, ông ta tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ lại được tha mạng.

"Vâng, vâng, Vân tiên sinh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt mọi việc, không để ngài thất vọng."

Vân Kỳ không nói gì thêm, quay lại bảo tôi: "Khi nào rảnh cùng uống trà." Nói xong, anh ấy biến mất.

Đây mới là phong thái của cao nhân, tôi thầm nghĩ, đến vô ảnh đi vô tung, thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Sương mù xung quanh bắt đầu tan đi, tôi liếc nhìn bức tranh Ukiyo-e, một nam một nữ trên đó đã biến mất, chỉ còn lại phong cảnh.

Long đại sư vội vàng chạy đến nịnh bợ tôi: "Khương tiểu thư, cô có gì dặn dò?"

Tôi mượn uy thế của Vân Kỳ nói: "Không có gì, chỉ cần ông làm tốt mọi việc là được."

"Vâng, vâng, nhất định làm tốt," ông ta cúi đầu trước tôi, hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm như trước.

Tôi phẩy tay: "Mau báo cảnh sát đi."

Cảnh sát nhanh chóng đến, Tư Đồ Lăng cũng có mặt. Tôi kể lại sự việc cho anh ấy, anh ấy rất kinh ngạc.

Chu hiệu trưởng, quản lý, bảo vệ và một số nhân viên đều đã chết, KTV khắp nơi đều là thi thể không toàn vẹn. Mấy cô gái bị quỷ nhập thì sống sót, nhưng bị sốc nặng, có người mắt đờ đẫn, nói năng lộn xộn, có người không ngừng la hét. Họ được đưa đi bệnh viện điều trị.

Đúng lúc bên ngoài quán KTV đang náo loạn, một chiếc Ferrari dừng trước cửa, một người đàn ông mặc đồ đen bước xuống.

Người đàn ông này hơn ba mươi tuổi, dáng người không tệ, nhưng trên người có sát khí rất nặng. Người này chắc chắn từng giết người.

"Cục trưởng Tư Đồ, đã lâu không gặp," người đàn ông chào hỏi. Tư Đồ Lăng nhìn anh ta nói: " Mạnh tiên sinh, tình hình quán của anh lần này rất phức tạp, tốt nhất anh đừng đến gần."

Mạnh tiên sinh đưa ra một hộp thuốc lá ngoại, mời Tư Đồ Lăng một điếu. Tư Đồ Lăng xua tay: "Tôi không hút thuốc."

Mạnh tiên sinh châm thuốc, rít một hơi nói: "Cục trưởng Tư Đồ, ít nhất cậu cũng nên cho tôi biết trong quán karaoke của tôi đã xảy ra chuyện gì."

"Vụ án đang được điều tra, không thể tiết lộ," Tư Đồ Lăng lạnh nhạt nói.

Mạnh tiên sinh cười: "Nếu cậu không nói, tôi biết phối hợp điều tra thế nào?"

Tư Đồ Lăng bước lại gần, thấp giọng nói: "Mạnh tiên sinh, đây không phải vụ án thông thường, sẽ do tổ đặc biệt mới thành lập của chúng tôi điều tra. Tôi khuyên anh nên cân nhắc bán quán KTV này đi."

Mạnh tiên sinh cau mày, quay lại nhìn tôi. Thấy tôi đầy máu, còn Long đại sư đang ghi chép gì đó, ông ta làm ra vẻ cao thâm, ba hoa: "Tôi bước vào đây đã thấy không ổn, âm khí rất nặng, phong thủy bố cục cũng có vấn đề, là đại hung chi địa, sớm muộn gì cũng có chuyện. Cô xem, đêm nay đã xảy ra chuyện, còn chết nhiều người như vậy, haiz..."

Mạnh tiên sinh càng nghe mặt càng khó coi, hỏi: "Người kia là ai?"

Tư Đồ Lăng thản nhiên nói: "Đó là Long đại sư nổi tiếng."

Mạnh tiên sinh suýt đánh rơi điếu thuốc. Long đại sư là nhân vật có tiếng trong giới phong thủy, ông ta nói quán karaoke của mình âm khí nặng, sẽ có chuyện, sau này ai dám đến?

Anh ta vội vàng chạy đến nói chuyện với Long đại sư, thái độ rất khiêm tốn.

Dù có gan to đến đâu, anh ta cũng không dám đắc tội Long đại sư. Dù là hắc đạo hay bạch đạo, cũng không dám động đến thầy phong thủy, nếu không ông ta động vào mộ tổ nhà mình, nhẹ thì mất chức phá sản, nặng thì nhà tan cửa nát.

Tư Đồ Lăng nói với tôi: "Lần này nhờ có cô, nếu không Sơn Thành chúng ta lại gặp đại nạn. Cô yên tâm, tôi sẽ tìm cách thúc giục Long đại sư giải quyết trận pháp ở Học Viện Mỹ Thuật."

Tôi gật đầu. Anh ấy bảo một nữ cảnh sát đưa tôi về nhà nhưng tôi từ chối. Đi được hai bước, tôi chợt nhớ ra điều gì, quay lại hỏi: "Tư Đồ, gần đây anh có liên lạc với Cao Vân Tuyền không?"

Tư Đồ Lăng đáp: "Vài ngày trước tôi có việc tìm anh ta, nhưng không liên lạc được. Hỏi thư ký thì được biết hơn một tháng trước anh ta đã cùng vài chuyên gia địa chất vào rừng Song Vân khảo sát, nghe nói trong rừng phát hiện khoáng sản, chắc trong vòng hai ba tháng sẽ không ra được."

Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, tôi liên lạc không được với anh ấy, còn tưởng anh ấy gặp chuyện."

Chia tay Tư Đồ Lăng, tôi về nhà nghỉ ngơi. Hôm sau vẫn đi học như bình thường. Tống Tống hớt hải chạy đến nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Lâm, tối qua cô không đến quán KTV đó chứ?"

"Có," tôi nói, "Nhưng về sớm rồi. Sao vậy, có chuyện gì à?"

Tống Tống ngạc nhiên nhìn tôi: "Cô không gặp chuyện gì kỳ lạ sao?"

"Có chuyện gì đâu," tôi giả vờ như không biết.

Tống Tống nói: "Tiểu Lâm, tôi nói cho cô biết, Chu hiệu trưởng gặp chuyện rồi. Nghe nói tối qua có một tên biến thái giết người hàng loạt, tâm thần có vấn đề, trả thù xã hội cầm dao xông vào quán KTV, chém chết Chu hiệu trưởng, Lý trưởng hậu cần, và cả thầy Bành chủ nhiệm lớp mình."

Tôi giả vờ kinh ngạc: "Lại có chuyện như vậy sao?"

Tống Tống thở dài, mắt đỏ hoe: "Thầy Bành tốt như vậy, mấy hôm nay còn quan tâm đến chúng ta, không ngờ lại gặp chuyện này."

Nói rồi, cô ấy lại nhìn tôi nghi ngờ: "Cô thật sự không biết?"

Tôi cười khổ: "Nếu tôi gặp chuyện, giờ còn đứng đây nói chuyện với cô được sao?"

Cô ấy nói: "Cô không phải đánh nhau giỏi lắm sao?"

"Tôi đánh nhau giỏi là để đối phó với quỷ, không phải với người."

"Cũng đúng," cô ấy lau nước mắt, "Tiểu Lâm, tối nay lớp mình tổ chức lễ tưởng niệm thầy Bành, cô đi cùng nhé."

Tôi nhíu mày: "Không ổn lắm đâu."

"Vì sao?" Tống Tống hơi giận, "Thầy Bành quan tâm cô như vậy, Tiểu Lâm, không ngờ cô là loại người này."

"Cô nghe tôi nói hết đã," tôi nói, "Tối qua bọn họ đi quán karaoke là dùng công quỹ, bây giờ đang kiểm tra rất nghiêm, không cho phép dùng công quỹ ăn uống, huống hồ còn đi đến chỗ như quán Vương Miện. Chuyện này không thể giấu được, nếu các cô còn tổ chức lễ tưởng niệm, người khác sẽ nghĩ gì về thầy Bành, về lớp chúng ta?"

Tống Tống sững người: "Tôi đúng là chưa nghĩ đến điều đó."

"Theo tôi, không cần làm lễ tưởng niệm công khai, mọi người có lòng thì đến mộ thầy Bành thắp hương là được."

Tống Tống suy nghĩ: "Cũng đúng, tôi đi bàn bạc với mọi người."

Nhìn bóng lưng cô ấy, mặt tôi lạnh hẳn. Nếu họ biết Bành Nam chính là Tô Na Nam, Âm Dương Đại của Âm Dương Liêu Nhật Bản, không biết họ sẽ phản ứng thế nào.

Tôi thở dài, thôi thì cứ để họ giữ lại chút tưởng niệm, nếu không mấy cô gái chưa đến hai mươi tuổi này chắc sẽ mất niềm tin vào tình yêu và cuộc sống.

Chu Nguyên Hạo vẫn không có phản ứng, tôi vẫn hàng ngày truyền linh lực vào ngọc bội, mong anh sớm bình phục và tỉnh lại.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.