Ngay khi đầu ngón tay tôi chạm vào hạt trân châu, trước mắt bỗng hiện lên những hình ảnh như một thước phim.
Tôi đang ngồi trong một khoảnh sân nhỏ, nhà gạch ngói cổ, bên trong bày đồ gỗ mun chạm trổ mạ vàng, trên kệ là những món đồ cổ quý hiếm.
Ngoài sân trồng nhiều cây đào hoa nở rộ. Gió thổi qua làm cánh hoa hồng phấn rơi xuống, xoay tròn trong gió như những cánh bướm. Tôi vui vẻ chạy ra, để cánh hoa rơi trên tay.
"Trân Nương." Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng, tôi quay lại, thấy một người đàn ông cao lớn đang bước về phía tôi.
Người đàn ông đó chính là vị tướng quân không rõ tên trong giấc mơ của tôi.
Anh ta vẫn mặc áo giáp bạc, mày kiếm mắt sáng, bên hông đeo trường kiếm, mái tóc đen dài được búi cao trên đỉnh đầu. Khuôn mặt cương nghị nở nụ cười ôn nhu.
Nụ cười đó như thắp sáng cả khoảng sân.
Tôi nhìn anh ta nở nụ cười rạng rỡ. Anh ta đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, ngẩng đầu nhìn những cánh hoa đào đang bay, khẽ hỏi: "Thích không?"
Tôi gật đầu: "Thích, nhưng tiếc là sắp tháng tư rồi, hoa đào cũng sắp tàn."
"Không sao." Vị tướng quân nói, "Nhà ta rất rộng, trồng được rất nhiều hoa. Đào tàn thì chuyển sang tường vi, tường vi tàn thì đến lựu, hoa sen, mẫu đơn, quế, cúc, phù dung, mai. Hoa nở quanh năm không dứt."
Tôi trầm mặc một lát, nắm chặt tay anh ta, trầm giọng hỏi: "Khi nào chàng đi?"
Vị tướng quân im lặng một chút rồi trả lời: "Ngày mười bảy tháng này."
"Mười bảy." Tôi lẩm bẩm, "Chỉ còn bảy ngày."
Vị tướng quân nhẹ nhàng nói: "Đừng lo, thiên hạ thái bình, ta không phải đi đánh giặc, chỉ là đi tuần tra phía Bắc, không nguy hiểm. Nàng đợi ta ba tháng, khi hoa sen nở, ta sẽ trở về."
Hình ảnh chuyển đổi, tôi đang ngồi trong phòng, xem bói bằng mấy đồng tiền Ngũ Thù. Tôi lắc tiền trong bình rồi đổ ra bàn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đại hung!
Tôi không cam lòng, lắc lại lần nữa, vẫn là đại hung.
Liên tiếp ba lần, đều là đại hung.
"Chàng ấy, lần này sẽ không về được" Lúc đó tôi thầm nghĩ.
Tôi ném tiền xuống chạy ra khỏi phòng, vào thư phòng của anh ta. Một người hầu đang thay áo giáp bạc cho anh ta, thấy tôi, anh ta mỉm cười: "Trân Nương, nàng đến tiễn ta sao?"
Tôi nhào tới ôm anh ta, nói: "Xin chàng, đừng đi."
Anh ta ngạc nhiên, mỉm cười vỗ nhẹ lưng tôi: "Đừng nói gàn, quân lệnh khó trái. Nếu ta không đi sẽ bị xử tội."
"Thiếp... thiếp không nỡ xa chàng." Tôi ôm chặt vị tướng quân không chịu buông tay. Vị tướng quân cười càng dịu dàng, có chút bất đắc dĩ nói: "Trân Nương, nghe lời, mau buông ra, ta sắp muộn rồi."
"Không buông!" Tôi nghiến răng nói. Anh ta xoa đầu tôi, nắm tay tôi đẩy ra: "Nàng quên ta nói gì rồi sao? Ba tháng, chỉ ba tháng, ta sẽ trở về."
Anh ta lấy ra từ trong tay áo một vòng tay, được làm từ những hạt cườm vỡ, trên đó có gắn một viên ngọc trai đen.
Anh ta đeo vòng lên cổ tay tôi, nói: "Trân Nương, viên trân châu này là do Hoàng thượng ban thưởng, ta biết nàng thích trân châu nhất."
Anh ta nhìn tôi, âu yếm nói: "Nàng xem, đẹp lắm."
Tôi nhìn anh ta thật sâu, nắm chặt viên trân châu đen trên cổ tay, nhìn anh ta quay người bước ra cửa, đột nhiên gọi với theo: "Tư Không Thiếu Trạch! Đừng đi! Chàng đi sẽ không về được nữa!"
Tư Không Thiếu Trạch dừng bước, tôi tiếp tục hét: "Tin thiếp đi, là thật đấy, chàng đi sẽ không về được đâu!"
Tư Đồ Thiếu Trạch im lặng hồi lâu, quay đầu lại, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp: "Hoàng mệnh khó trái, dù ta có không về được, ta cũng phải đi."
Anh ta tiếp tục đi thêm hai bước, sau đó dừng lại, cũng không quay đầu mà nói: "Nếu ta không về được, nàng đừng đợi ta nữa."
Chiếc áo choàng đỏ của anh ta bay phần phật trong gió. Tôi ngồi sụp xuống khóc nức nở. Khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã mất anh ta.
"Choang." Vòng tay rơi xuống đất, tôi bừng tỉnh khỏi những ký ức xa xôi, nước mắt đầm đìa trên mặt.
Những ký ức này không phải của tôi, là của Trân Nương.
Tôi nhặt vòng tay lên, đó là vật Trân Nương yêu quý nhất khi còn sống. Vì quá thương nhớ, ký ức của bà đã lưu lại trong viên trân châu.
Tư Không Thiếu Trạch, chính là Phi Cương sao?
Thì ra, anh ta và tổ tiên của tôi có một mối tình sâu đậm như vậy. Vậy thì tại sao Tư Không Thiếu Trạch lại trở thành cương thi?
Trân Nương giết anh ta, là vì trừ ma vệ đạo sao?
Trong lòng tôi bỗng dâng lên sự đồng cảm với Tư Không Thiếu Trạch. Nhưng tôi vội lắc đầu, không được, tôi không thể đồng cảm với anh ta. Anh ta đã giết quá nhiều người.
Hiện tại anh ta không còn là vị tướng quân tuấn tú năm xưa, chỉ là một con quái vật khát máu.
Anh ta bước chân vững chắc tiến đến, rồi bỗng chốc xuất hiện trước mặt tôi, bóp cổ tôi nhấc lên.
Tôi hoảng sợ nhìn anh ta: "Anh... anh muốn làm gì?"
Phi Cương nhìn tôi chằm chằm: "Trân Nương, tại sao ngươi lại giết ta? Chỉ vì ta là cương thi sao?"
Tôi không biết trả lời thế nào. Anh ta nhận nhầm tôi thành Trân Nương, có lẽ vì tôi có cùng huyết thống, dung mạo cũng giống bà. Nếu tôi nói mình không phải Trân Nương, liệu anh ta có giết tôi luôn không?
"Nếu ngươi ghét bỏ ta là cương thi," Phi Cương lạnh lùng nói, "vậy ta sẽ biến ngươi thành cương thi như ta."
Dứt lời, anh ta đè tôi xuống đất, miệng há to. Trong miệng anh ta mọc ra hai chiếc răng nanh như ma cà rồng, cúi xuống định cắn vào cổ tôi.
Tôi sợ hãi đến mức suýt tè cả ra quần, vội vàng hét lớn: "Đừng, Tư Không Thiếu Trạch, đừng cắn tôi."
Anh ta dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn tôi.
Thấy có cơ hội, tôi lấy lại bình tĩnh. Tư Không Thiếu Trạch bị nhốt dưới kính Bát Quái Trấn Thi lâu như vậy, thần trí chưa tỉnh táo hẳn, nói năng cũng không trôi chảy. Tôi không đánh lại anh ta, chỉ còn cách lừa gạt. Dù sao mạng sống cũng là quan trọng nhất.
Tôi hít sâu một hơi, nói: "Thiếu Trạch, thiếp... thiếp không muốn giết chàng. Chàng cũng biết, thiếp là người tu đạo, chàng thành cương thi giết chóc là bản năng. Thiếp là tu sĩ, trừ ma vệ đạo là thiên chức. Thiếp ra tay với chàng là vì không muốn chàng trở thành quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ."
Tôi đưa tay, âu yếm vuốt ve khuôn mặt anh ta: "Thiếu Trạch, thiếp yêu chàng như vậy, sao nỡ giết chàng? Chàng xem, cuối cùng thiếp vẫn không giết chàng, mà phong ấn chàng dưới kính Bát Quái Trấn Thi, là vì mong một ngày nào đó chàng có thể trở lại làm người. Dù không được, cũng để hồn chàng siêu thoát đầu thai làm người..."
Anh ta mặt lạnh như băng nói: "Là nàng biến ta thành cương thi."
Cái gì? Tôi sững sờ.
Là tổ tiên của tôi biến vị đại gia này thành cương thi? Bà ấy sao lại làm vậy? Luyện thi là việc trời không dung, sẽ bị trừng phạt!
Chẳng lẽ Trân Nương yêu anh ta quá sâu đậm, không nỡ để anh ta chết, nên đã phong ấn hồn phách anh ta vào thân xác, luyện thành cương thi để được bên anh ta mãi mãi?
Mẹ nó! Tổ tiên tôi sao lại ra bài không theo lẽ thường như vậy? Luyện ra một cương thi, mẹ nó còn là Phi Cương. Công đức cả đời trừ yêu diệt ma đổ sông đổ biển hết, còn phải gánh thêm nghiệp chướng.
Chắc giờ bà ấy đang chịu khổ dưới địa ngục rồi.
Tôi nhìn Tư Không Thiếu Trạch trước mặt, không biết nói gì nữa.
Tôi đưa tay ra, vuốt những lọn tóc rối trên trán anh ta sang một bên, để lộ ra khuôn mặt anh tuấn.
Dung mạo của anh ta không bằng Chu Nguyên Hạo, nhưng khí khái hào hùng, có nét phong trần của một bậc nam nhi.
Giờ anh ta đã là cương thi, nhưng tu luyện đến Phi Cương thì cũng không khác người sống là mấy.
"Thiếu Trạch, để thiếp nhìn kỹ chàng một chút." Tôi nói với anh ta, "Chàng còn nhớ không? Chàng đã nói muốn cùng thiếp đi dạo khắp hoa viên, ngắm nhìn tất cả các loài hoa."
Tư Không Thiếu Trạch lẳng lặng nhìn tôi, không nói một lời.
Ngay lúc trái tim tôi đập loạn xạ sắp rớt ra ngoài, bỗng có một bóng người xuất hiện ngoài ngôi miếu, bắn ra một tia sáng vàng. Ánh mắt Tư Không Thiếu Trạch lóe lên sát khí, đẩy tôi sang một bên, tia sáng đó đánh vào người anh ta, khiến anh ta khựng lại như một bức tượng thạch cao.
Tôi cả kinh nhìn ra ngoài cửa miếu, là một người đàn ông thấp bé, mặc âu phục giày da, khuôn mặt bình thường, lẫn vào đám đông sẽ không ai nhận ra.
Trong tay anh ta đang cầm một chiếc gương đồng màu xanh lục, tia sáng vàng được bắn ra từ chiếc gương đó.
Một Phi Cương lợi hại như vậy mà không thể động đậy trước tia sáng đó.
Kính Bát Quái Trấn Thi?
Tôi hít một hơi lạnh, nhớ lại lời Lý chưởng môn kể trước đó. Chiếc gương đồng trấn áp Tư Không Thiếu Trạch đã bị lấy đi, khiến "người thủ mộ" lão Trương bị giết, trận pháp trấn thi bị phá, tất cả là do người đàn ông thấp bé này gây ra.
Nhiều yêu ma quỷ quái lợi hại, người tu đạo không giết được chúng, nên sẽ tìm cách trấn áp để chúng không thể làm hại người khác. Những "người thủ mộ" là những người bảo vệ phong ấn trấn quỷ, có người làm theo truyền thống gia đình, có người tình cờ phát hiện phong ấn và tự nguyện canh giữ.
Những người này cả đời vô danh, nhưng mỗi người đều đáng kính trọng.
Người đàn ông thấp bé cầm chiếc gương đồng bước đến. Tôi nhìn rõ hình dạng hắn, không khỏi nhíu mày.
Đây chắc chắn là người Nhật Bản!
Dù người Nhật, Hàn, Trung đều là hậu duệ châu Á, nhưng dung mạo vẫn có chút khác biệt. Là người xem nhiều phim Nhật và Hàn, tôi có thể dễ dàng phân biệt được.
Người đàn ông đó thản nhiên mỉm cười, nói: "Phi Cương, ta có thể giúp ngươi nhanh chóng đột phá thành Hạn Bạt, chỉ cần ngươi làm việc cho ta, thế nào?"