Văn Diên Ương liếc mắt nhìn tôi, dường như không hề tức giận vì tôi đã thô lỗ cắt ngang lời cô ta: "Nguyên Hạo từ nhỏ đã có bệnh, cô biết không?"
Lòng tôi hơi chùng xuống. Anh có bệnh gì?
Văn Diên Ương mỉm cười: "Xem ra cô cũng không biết. Tôi đã nói, cô không hiểu rõ anh ấy. Anh ấy từ nhỏ đã mắc bệnh tim, mỗi lần lên cơn đều đau đớn như bị dao cắt. Hôm đó đúng lúc anh ấy phát bệnh, đau đến suýt chết, tôi chỉ còn vài miếng băng mầm bên mình, liền lấy một miếng nhét vào miệng anh ấy. Không ngờ cơn đau của anh ấy thuyên giảm hẳn. Từ đó về sau, Văn gia đều đặn tặng Chu gia nửa lượng băng mầm mỗi năm. Nếu không có Văn gia, Nguyên Hạo có lẽ đã không còn trên cõi đời này."
Nghe lời này, tôi cảm thấy có chút hợm hĩnh.
Tôi cười nói: "Vậy ra, Văn tiểu thư có ơn với nhà tôi. Ơn lớn như vậy, tôi nên báo đáp thế nào cho xứng? Để tôi suy nghĩ xem..." Tôi xoa xoa cằm, "Nhưng mà, thật khó để báo đáp một cách thỏa đáng. Nếu ở thời cổ đại, tôi có thể đề nghị Văn tiểu thư về nhà tôi chung sống, hai chúng ta sẽ là chị em. Nhưng tiếc là đây đã là thế kỷ 21, không thể áp dụng cách đó được."
Lời nói của tôi rõ ràng như ban ngày. Cô đối với Chu Nguyên Hạo có ơn thì sao chứ? Đây là thời đại nào rồi, còn nói chuyện báo đáp bằng thân xác ư?
Văn Diên Ương càng thêm khó chịu, lạnh lùng nói: "Ông nội Chu đã từng bàn bạc chuyện hôn sự của chúng tôi với ông nội tôi."
"Nguyên Hạo đã bàn bạc với cô ư?" Tôi hỏi.
Văn Diên Ương lạnh lùng nhìn tôi, không nói gì.
Tôi nói: "Chuyện này đúng là khó xử. Đã đọc "Luật hôn nhân" chưa? Điều đầu tiên quy định: Hôn nhân tự do. Tỉnh táo đi, Đại Thanh đã sụp đổ, đây là thế kỷ 21 rồi."
Văn Diên Ương rốt cuộc không kiềm được, cười lạnh một tiếng:"Vậy thì chúng ta hãy chờ xem."
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi: "Tôi chạy trước được không?"
Diệp Vũ Lăng lại bị tôi chọc cười, vỗ nhẹ vai tôi: "Tiểu Lâm, không ngờ cô lại có khiếu hài hước như vậy."
Văn Diên Ương hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Đột nhiên tôi cảm giác có gì đó, quay đầu lại: "Có người!"
Diệp Vũ Lăng giật mình, những sợi tơ màu đỏ mỏng manh bắt đầu quấn quanh cổ tay cô ấy.
Từ bức tường đối diện mọc ra mấy nhánh rễ cây, lao vun vút về phía chúng tôi.
Diệp Vũ Lăng vung tay, những sợi tơ màu đỏ bay ra, quấn lấy một nhánh cây xé toạc nó ra. Tôi lùi lại vài bước, rút đoản kiếm ra, vung tay chém ngang dọc, không ngừng chém đứt những nhánh cây.
Nhưng dần dần, tôi bị dồn vào góc tường.
Ngay lúc vừa chém đứt một nhánh cây, tôi cảm thấy có thứ gì đó ở sau lưng ôm lấy tôi. Hai cánh tay từ phía sau bức tường thò ra, siết chặt lấy eo tôi.
Tôi chưa kịp kêu lên, đã bị hai cánh tay đó kéo vào trong bức tường.
"Tiểu Lâm!" Tôi nghe được tiếng kêu của Diệp Vũ Lăng, rồi sau đó không còn nghe thấy gì nữa. Cảm giác như bị kéo vào một khối bê tông khổng lồ, ngũ quan bị phong bế, cả thế giới chìm trong bóng tối.
Cũng không biết qua bao lâu, tôi choàng tỉnh, nhận ra mình đang nằm trên mặt đất, bị trói chặt bởi những nhánh cây.
Tôi cố vùng vẫy nhưng không tài nào thoát ra.
"Đừng phí sức, cô không thể thoát được đâu."
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Chu Nguyên Chính đang ngồi trên một cái ghế gần đó. Tay hắn cầm một cái lồng được làm từ cành cây, bên trong là Kim Giáp Tướng Quân.
"Kim Giáp Tướng Quân!" Tôi thốt lên kinh ngạc.
"Đây là côn trùng của cô à?" Chu Nguyên Chính đặt cái lồng lên bàn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt. "Thú cưng cũng tệ hại không kém chủ nhân. Đáng tiếc là nó quá yếu ớt, nhánh cây này chính là khắc tinh của nó."
Tôi nhìn xung quanh. Đây là một cửa hàng đồ cổ, cửa đóng then cài. Trên đầu có một chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng mờ ảo, khiến bóng hai chúng tôi kéo dài trên sàn nhà.
"Anh bắt tôi đến đây ư?" Tôi cau mày hỏi.
Chu Nguyên Chính đắc ý nói: "Ngạc nhiên chưa? Cô không phải luôn tự hào rằng Chu Nguyên Hạo sẽ luôn chiến thắng tôi sao? Nhưng mà chỉ cần chớp mắt, tôi đã có thể bắt cô đi ngay trước mặt anh ta."
Một luồng khí lạnh như rắn bò dọc sống lưng khiến tôi rùng mình. Chu Nguyên Chính mạnh hơn tôi tưởng rất nhiều!
Trước đây tôi đã đánh giá thấp hắn. Hắn là một cao thủ Tam Phẩm trung cấp, cho nên dễ dàng áp đảo tôi. Hắn còn sở hữu những kỹ năng kỳ lạ: điều khiển cây cối và di chuyển xuyên tường. Thật là một kẻ thâm sâu khó lường!
Tôi cố gắng vận dụng linh khí trong cơ thể để thi triển Sư Tử Hống, hòng đánh choáng hắn. Nhưng kinh mạch của tôi đã bị phong bế bởi một hạt giống mà Chu Nguyên Chính gieo vào người, khiến tôi không thể sử dụng linh khí.
"Đừng phí sức," Chu Nguyên Chính nói. "Tôi đã gieo một hạt giống vào người cô. Hạt giống đó mọc ra nhánh cây, phong bế kinh mạch của cô, khiến cô không thể sử dụng linh khí."
Tôi tức giận đến run rẩy, hừ lạnh một tiếng: "Lúc đó Chu Nguyên Hạo không ở bên cạnh tôi, anh thắng cũng không có ý nghĩa gì."
Chu Nguyên Chính đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt tôi, ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi: "Nỗi hận của tôi chưa được trả hết. Cô đừng nóng vội."
Hắn từ từ đứng dậy, chậm rãi xoay quanh tôi một vòng, cất tiếng nói : "Từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn có thể sở hữu những thứ tốt nhất, bất kể là bí kíp pháp thuật hay linh đan diệu dược. Anh ta luôn được ưu tiên lựa chọn bởi vì là thiên tài hiếm có ngàn năm mới xuất hiện, được ông nội hết mực cưng chiều và đáp ứng mọi mong muốn. Khi ấy, tôi đã quyết tâm rằng trong tương lai, tôi nhất định sẽ đoạt lấy tất cả những gì thuộc về anh ta."
Hắn giang rộng hai tay, hất cao cằm, tuyên bố: "Pháp khí của anh ta, danh tiếng của anh ta, quyền thừa kế của anh ta, thậm chí cả người con gái anh ta yêu thương, tất cả đều sẽ thuộc về tôi."
Tôi nghiến răng thốt lên: "Anh đúng là một tên điên!"
"Tên điên?" Chu Nguyên Chính cười nói, " nói hay lắm, tôi đích xác là tên điên."
Hắn vươn tay, từ dưới làn da của hắn bò ra mấy nhánh rễ cây, quấn ở trên người tôi, treo tôi lên.
Hắn đi đến trước mặt tôi, tôi hơi cúi đầu xuống, đúng lúc cùng hắn mặt đối mặt.
Đôi mắt của hắn cực giống Chu Nguyên Hạo, toát ra mấy phần điên cuồng. Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ lên gò má tôi, mang theo nhánh cây mỏng trên ngón tay xẹt qua da thịt tôi, khiến tôi run rẩy một trận, trên người nổi lên một tầng lít nha lít nhít da gà.
"Thật xinh đẹp, đời này tôi thấy qua không ít người đẹp, nhưng xưa nay chưa thấy qua ai xinh đẹp giống như cô vậy." Chu Nguyên Chính nói, "Trên người của cô, có một lực hấp dẫn mạnh mẽ, chỉ cần là đàn ông, không, hoặc là nói, chỉ cần là đàn ông tu đạo, đều sẽ bị cô hấp dẫn."
Trong lòng tôi chấn động, hắn sẽ không nhìn ra thân thể Cửu Âm của tôi chứ?
"Anh hai quả nhiên có ánh mắt." Chu Nguyên Chính lộ ra thần sắc có mấy phần mê say, "Phụ nữ cực phẩm giống như cô, mười phần khó có được."
Nói xong, hắn đưa tay luồn vào phía dưới váy, sờ vào bắp đùi tôi, chậm rãi hướng lên trên.
Toàn thân tôi chấn động, run rẩy từng hồi.
"Dừng, dừng tay." Tôi cắn răng nói, trong lòng sinh ra một loại cảm giác xấu hổ, mặc dù gương mặt này cực kỳ giống Chu Nguyên Hạo, nhưng dù sao cũng không phải anh, thời điểm Chu Nguyên Hạo chạm vào tôi, tôi rất vui vẻ, nhưng bây giờ Chu Nguyên Chính chạm vào, tôi chỉ thấy khuất nhục.
"Dừng tay? Cô thật sự muốn tôi dừng tay sao?" Chu Nguyên Chính tiến đến bên tai tôi, nhẹ nhàng thổi hơi, "Thân thể của cô cũng không phải nói như vậy."
Nói xong, hắn lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm lỗ tai tôi, tôi run lên một cái, vậy mà có cảm giác, mặt tôi lập tức đỏ ửng mà bụng dưới thì dâng lên một tia lửa nóng.
Đáng ghét, tên này là một tên khốn kiếp ăn chơi già đời!
"Nhìn đi, thân thể của cô rất thích, nó đang khát vọng tôi." Chu Nguyên Chính ở bên tai tôi nói nhỏ.
"Khốn kiếp! Cút đi!" Tôi gầm thét.
Chu Nguyên Chính cười nhẹ một tiếng: "Cô nói xem, nếu như anh hai đến đây, nhìn thấy cô đã thành người của tôi thì sẽ như thế nào? Có thể tức giận đến mức chết thêm một lần nữa không?"
Tôi cắn răng quật cường nói: "Vậy thì thế nào? Tôi chỉ xem là bị chó cắn thôi."
"Thật sao?" Chu Nguyên Chính nở nụ cười, "Cô có thể thử xem, nói không chừng thử qua rồi, sau này lại không cần anh hai tôi nữa mà tự nguyện nhào vào lòng tôi đấy chứ."
Vừa nói hắn vừa đem hai chân tôi tách ra, ôm lên.
Tôi cắn chặt răng, ở trong lòng liều mạng rống to: "Nguyên Hạo, mau tới cứu em!"
****** Lúc này Chu Nguyên Hạo đang ôm cái đầu quỷ trong tay, sắc mặt âm trầm đáng sợ, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống vài độ, mọi người đều cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Diệp Vũ Lăng cúi đầu tự trách: "Xin lỗi Chu Nguyên Hạo, tất cả là lỗi của tôi. Nếu như tôi có thể cảnh giác hơn..."
Trương Hoành Thái cau mày nói: "Chu đại thiếu, anh đừng lo lắng, chúng ta cùng nhau ra ngoài tìm người."
Chu Nguyên Hạo trầm giọng hỏi: "Cô nói là rễ cây tấn công cô? Lâm Lâm cũng bị kéo vào tường?"