Cô Gái Địa Ngục

Chương 185: Đại Cực Trấn Tà Phù



Edit: Frenalis

Cơ mặt tôi giật giật hai lần, nói: "Ông à, hiện tại đã gần bảy giờ rồi."

Lão già tức giận nói: "Lão già tôi muốn ngủ bao lâu thì ngủ bao lâu, cô quản được sao?"

Trên trán tôi rủ xuống vài vệt đen, cẩn thận từng li từng tí nói: "Không biết ông hiện tại có thời gian hay không, con có một món đồ muốn gửi bán trong buổi đấu giá tối nay."

Lão già hờ hững lạnh lùng nói: "Nói đi, thứ gì?" Dừng một chút, lại vội vàng bổ sung: "Tôi nhắc nhở trước, tốt nhất là đồ thật, bằng không lão già tôi tính tình cũng không tốt, đến lúc đó đừng trách tôi trực tiếp ném cô ra ngoài."

Tôi thầm nghĩ lão già này cũng quá bất lịch sự rồi, nhưng bây giờ dù sao cũng có việc cần người ta, chỉ có thể ăn nói khép nép: "Là một tấm Phù Lục, ông xem một chút."

Nói xong, tôi đưa một tấm Phù Lục tới, ông ấy cầm lấy nhìn sơ qua, lập tức nổi giận: "Nhóc con, cô trêu tôi à, một tấm bùa trừ tà bình thường cũng đáng để lão già tôi xem sao?"

Tôi hoảng hốt, vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, ông đừng nóng giận, là con lấy nhầm, tấm này mới đúng."

Tôi lại đưa một tấm khác cho ông ấy, nhưng lão già căn bản không muốn nhìn, khoát tay nói: "Không nhìn, không nhìn, ngay cả Phù Lục cũng có thể lấy nhầm, trong tay cô có thể có thứ gì tốt? Nhóc con, tôi nhìn cô cũng là tu vi Tam phẩm, không biết cô tu luyện Tam phẩm này như thế nào, nếu trong lúc chiến đấu với yêu quái mà cũng lấy nhầm Phù Lục, mạng cô coi như xong đời."

Tôi tiếp tục xin lỗi: "Thật sự rất xin lỗi, trong túi xách của con quá bừa bộn, có rất nhiều Phù Lục, vài trăm tấm gì đó, con lại kẹp tấm này vào giữa những bùa trừ tà kia, nên mới lấy nhầm, ông nếu không tin thì hãy xem thử."

"Không nhìn, không nhìn." Lão già khoát tay nói, "Cất đi, cất đi."

Tôi cũng cáu kỉnh: "Không nhìn được thì thôi, con vẫn giữ lại để dùng." Tôi bỏ Phù Lục vào túi, đang định đi ra ngoài, bỗng nhiên bên ngoài có một lão già khác đi vào, mặc bộ quần áo vải xanh cổ xưa, tay bưng một cái chén sứ tráng men.

Ông cười ha hả nói: "Cô gái nhỏ, tôi ở bên ngoài cũng nghe được, cô có Phù Lục gì, đưa cho tôi xem thử."

Tôi nhìn ông với vẻ kỳ lạ: "Ông là ai?"

"Tôi cũng là giám định sư." Lão già mặc áo vải xanh cười nói, "Tôi họ Trâu, lão Hàn kia không biết nhìn hàng, tôi biết nhìn hàng, lấy ra, lấy ra, tôi giúp cô xem."

Lão Hàn đập bàn một cái, đứng dậy tức giận nói: "Lão Trâu, ông cố ý muốn chống đối tôi à?"

Lão Trâu cười ha hả hai tiếng: "Tôi chính là muốn chống đối ông, sao chứ? Người ta là một cô gái nhỏ đáng yêu như vậy, ông đối xử với người ta tệ bạc như vậy, quả thực là già mà không kính."

Lão Hàn tức giận đến mức râu ria đều run rinh: "Hừ! Ông già này tốt bụng thế ư? Rõ ràng là vì tối qua tôi thắng cờ, trong lòng ông không cam tâm, nên mới tìm cách gây khó dễ cho tôi!"

Tôi im lặng nhìn hai người đấu khẩu, thấy thời gian không còn nhiều nên nhịn không được lên tiếng: "Hai ông ơi, rốt cuộc là có xem Phù Lục này hay không?"

"Xem chứ, sao lại không xem?" Lão Trâu đưa tay ra, "Lấy ra đây."

Tôi đưa Phù Lục cho ông. Đó là một mảnh giấy vàng mỏng nhẹ, cầm trong tay rất nhẹ. Lão Trâu vốn không nghĩ rằng tôi có thứ gì tốt, nên chỉ hờ hững cầm lấy nhìn sơ qua. Bỗng nhiên hai mắt ông sáng rực lên, lấy kính lão từ trong túi áo ra, cẩn thận nhìn ngắm. Sau đó, ông đưa Phù Lục đến gần mặt và thổi vào một tia Linh Khí.

Phù Lục bỗng sáng lên một tầng kim quang nhàn nhạt, tia sáng chầm chậm lưu động, tỏa ra ánh sáng lung linh, rực rỡ. Ngay cả lão Hàn cũng không thể ngồi yên, ông ấy vội vàng nhảy dựng lên chạy đến. Lão Trâu lập tức giấu Phù Lục ra sau: "Làm gì vậy, làm gì vậy? Đây là thứ ông không muốn, giờ lại muốn cướp à?"

Lão Hàn trừng mắt: "Ai muốn cướp với ông? Tôi chỉ muốn xem thôi, xem cũng không được à?"

Lão Trâu hừ một tiếng không nói gì. Lão Hàn đành phải nhượng bộ: "Được rồi, tối nay đánh cờ tôi nhường cho ông một nước."

Lão Trâu càng thêm tức giận: "Hừ! Kỳ nghệ tôi cao siêu như vậy, cần ông nhường à?"

Cuối cùng tôi cũng không thể nhịn được nữa, lên tiếng nói: "Ông ơi, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi..."

Mặt hai người đều đỏ bừng, ho vội hai tiếng. Lão Trâu nói: "Cô gái nhỏ, đây là Đại Cực Trấn Tà Phù à?"

Tôi gật đầu: "Ông quả có con mắt tinh tường."

Lão Trâu cười nói: "Đừng nịnh hót tôi, nếu tôi không biết được Đại Cực Trấn Tà Phù thì còn làm chuyên gia giám định làm gì. Loại bùa chú này vô cùng mạnh mẽ, có thể tiêu diệt Lệ Quỷ chỉ với một chiêu và có tác dụng kiềm chế Nhiếp Thanh Quỷ trong thời gian nhất định. Theo tôi biết, trên toàn Hoa Hạ chỉ đếm được trên đầu ngón tay số lượng bùa chú này. Ở Thiểm Tây, chỉ có Mao Sơn Lý thiên sư mới có thể vẽ. Tôi đã từng thấy nhiều bùa chú của Lý thiên sư, nhưng nét vẽ của bùa chú này không giống với ông ấy. Vậy do ai vẽ?"

Tôi cười cười, nói: "Trâu tiên sinh, cái này... có lẽ không nên hỏi."

Lão Trâu sững sờ một chút rồi gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi không nên hỏi, tôi chỉ là tò mò nhất thời." Ông thở dài nhẹ nhõm: "Hoa Hạ của chúng ta quả là ngoạ hổ tàng long, tôi vẫn còn quá non nớt. Cô gái nhỏ, chúng tôi sẽ nhận tấm bùa này và đưa vào buổi đấu giá tối nay. Cô dự định bán với giá bao nhiêu?"

Tôi mỉm cười: "Vậy xin Trâu tiên sinh định giá cho. Con tin tưởng vào danh tiếng của Lưu gia và Trâu tiên sinh, chắc chắn sẽ không để con thiệt thòi."

Câu nói này khiến lão Trâu rất hài lòng, ông vuốt râu trắng, nói: "Tốt, vì cô tin tưởng tôi, tôi cũng sẽ không để cô thất vọng."

Ông gọi một người phục vụ đến, trải qua một loạt thủ tục, giao cho tôi một tấm thẻ. Tôi có thể dùng tấm thẻ này để nhận tiền sau khi đấu giá thành công.

Lưu gia ăn hoa hồng hai phần, giá này vô cùng cao, nhưng uy tín của Lưu gia đã được khẳng định, rất nhiều người sẵn sàng trả số tiền hoa hồng này.

Tôi cầm thẻ quay trở lại, Diệp Vũ Lăng vẫn đang chờ ở đó. Nhìn thấy tấm thẻ trong tay tôi, cô ấy hơi kinh ngạc, mắt cũng sáng lên.

Nhưng cô ấy không hỏi nhiều, mà dẫn tôi vào bên trong trang viên. Hội đấu giá được tổ chức tại một đại điện, trông giống hệt điện triều đình của Hoàng đế nhà Hán trong phim truyền hình. Không gian bên trong rất rộng rãi, nơi vốn dành cho Hoàng đế ngồi hiện là một bục cao, phía dưới bày trí rất nhiều nệm êm ái theo hàng lối. Đã có rất nhiều người đến, tất cả đều quỳ gối trên nệm, trông giống như triều đình nhà Hán. Nếu như những người này không mặc trang phục hiện đại, tôi có thể tưởng tượng mình đã xuyên không.

Phía sau màn rủ còn có những căn phòng riêng, được ngăn cách bởi những cột gỗ chạm khắc hoa văn, thả rèm sa màu đen rủ xuống. Có thể lờ mờ nhìn thấy người ở trong phòng, nhưng không rõ hình dạng.

Tôi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, đó là Chu Vân Mộc, cha của Chu Nguyên Hạo. Ông ta lạnh lùng liếc nhìn tôi rồi đi thẳng vào phòng số 3.

Tôi liếc mắt nhìn xung quanh, đang định tìm một chỗ ngồi bừa bãi thì bị Diệp Vũ Lăng ngăn lại. Cô ấy nháy mắt với tôi, cười nói: "Tiểu Lâm, nếu đi theo tôi, chúng ta có thể ngồi cùng nhau, đỡ phải chen lấn với người khác."

Sau đó, cô ấy không nói lời nào đã kéo tôi đến phòng số 7.

Đây là phòng Diệp gia, bên trong đã có vài người ngồi, trên bàn trà còn có trái cây và bánh ngọt. Trong số những người đó, có một người đàn ông trung niên mặc áo dài trắng, trông rất hào hoa phong nhã. Diệp Vũ Lăng gật đầu nhẹ với ông ta: "Chú Hai."

Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua tôi, cau mày hỏi: "Vũ Lăng, đây là chuyện gì vậy?"

Hai người khác trong phòng là nam và nữ thanh niên. Họ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt chế giễu. Cô gái kia có vài phần giống Diệp Vũ Lăng về ngoại hình, nhưng trông lại rất cay nghiệt.

Cô gái kia nói: "Chị Vũ Lăng, người này là Khương Lâm đúng không, người đã cướp đi viên oán khí của chị. Chị vậy mà còn thân thiết với cô ta như vậy, thật là độ lượng."

Diệp Vũ Lăng cười lạnh một tiếng: "Diệp Vũ Kỳ, tôi chỉ là nhìn Tiểu Lâm thuận mắt, viên oán khí là tôi tự nguyện cho cô ấy, cô quản được sao?"

Diệp Vũ Kỳ biến sắc, cắn răng nói: "Vũ Lăng, tôi chỉ muốn tốt cho chị thôi, để chị khỏi bị lừa gạt."

Diệp Vũ Lăng tiếp tục cười lạnh: "Cảm ơn sự quan tâm của cô, cô lo cho bản thân mình đi. Tôi biết cô cũng muốn viên oán khí của tôi, nhưng tôi khuyên cô nên thực tế một chút, đừng liều lĩnh. Với thực lực Nhất phẩm cao cấp hiện tại của cô, nếu cưỡng ép hấp thu viên oán khí, mười phần chín tám là tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết."

Diệp Vũ Kỳ không phục: "Theo lý thuyết, những người dưới Tam phẩm luyện hóa viên oán khí đều có chín phần khả năng tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết. Chị cũng chưa đến Tam phẩm. Hơn nữa, ai muốn viên oán khí của chị chứ? Ông nội nói, lần sau có đồ tốt, tự nhiên sẽ có phần của tôi, tôi mới không thèm tranh giành với chị đâu." 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.