Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!

Chương 35: Công ty của anh xem ra rất nhiều mỹ nữ 2



Đến tầng 99 thang máy mở ra. thư ký Lâm bảo cô đứng đợi sẽ vào báo với Giám Đốc, nhưng cô ngăn lại, muốn có chút bất ngờ, cùng lúc cô thây 1 cô nhân viên cầm 2 ly trà chuẩn bị đi vào phòng làm việc của anh thì cô vội chạy lại.

_ Chị! Chị để em đem vào cho. - cô tươi cười.

_ Sao? Sao được?..... - cô nhân viên hơi ngây người.

_ Hãy đưa cho tiểu thư - đang đứng ngây người thì nghe giọng nói của cấp trên là Thư ký Lâm, cô liên gật đầu, cuối chào rồi quay đi, giao việc bưng trà đến cho giám đốc và cô gái ổng ẹo kia.

Cốc cốc cốc tiếng gõ cửa.

_ Vào đi! - giọng nói anh lạnh đến gợn gai sống. Thì ra anh ở công ty lại lanh như vậy sao.

Cô bước vào, cảnh tượng của đập mạnh vào mắt cô là 1 thân hình rắn đang đặt đôi mông trên bàn của anh, chiếc váy ngắn thiếu tí xíu là thấy hết cả nội y bên trong, đang ngồi dụ dỗ anh. Con anh thì cứ mặt kệ con rắn điên muốn làm gì thì làm. Thấy anh không phản ứng cô ta đi vòng ra sau ghế ôm từ đằng sau lưng anh đến, đôi bàn tay sơn đỏ để dài nhìn khiêu gợi ôm lấy đôi ngực săn chắc của anh, ánh mắt của cô ta kích tình, nhưng anh vẫn như thế mặt kệ cô ta. Cùng đang tính nhấn nút gọi thư ký Lâm vào bắt con rắn ddien này dụt ra ngoài thì nghe cô ả nói.

_ Đem trà rồi thì đi ra, đứng đó làm gì. - thấy cô thư ký cứ đứng đo nhìn, tưởng rằng có người anh không dám động nên vừa ôm anh, mắt nhìn lỗ tai anh mê muội nói vọng về phía cô.

_ Dạ! vậy 2 người cứ tự nhiên - cô mỉm cười, nhẹ nhàng dịu dàng nói.

Đang lo làm tài liệu để con rắn cứ quấn lấy, nhưng khi nghe tiếng nói quen thức quen, mềm thật mềm anh liền giật mình đứng dậy vô thức như bi phát hiện chuyện xấu.

_ Hồng..... Hồng..... Nhi..... em.... em.... em đừng hiểu lầm, cô, cô ta tự quấn lấy anh. - anh mặc lúc này trắng rồi. Phong thái của anh biến mất rồi. Anh sợ cô lắm đó.

_ À! Đừng bận tâm 2 người cứ tiếp tục, tôi không làm phiền. - cô cười rất tươi, cô có cớ rồi phen này phải trừng phạt anh thật nặng mới được.

_ Không! Không phải vậy - anh bỏ ghế chạy lại cô mặc kệ con rắn điên kia té nhào xuống đất.

_ Anh Khang! Sao lại làm người ta té vậy, con bé đó là ai? - Ôn tiểu thư bị xô té không thương tiếc, liền tức giận.

_ CÚT! Anh quay lại lạnh giọng quát to về hướng Ôn tiểu thư đang ăn vạ.

_ Không cần! Mời cô ngồi - Hồng Nhi ngăn Viên Phúc Khang.Lịch sự mời Ôn tiểu thư ngồi xuống ghế.

_ Cô là ai mà dám ra lệnh như chủ nhà - tiểu thư rắn nổi điên.

_ Tôi hiện tại chỉ là hôn thê của Viên Phúc Khang, còn cô là gì? - cô nhỏ nhẹ.

AAnh lúc này động không dám động, nhích không dám nhích Để mọi chuyện cho cô.

_ Cô? Cô là... là - lấp ba lấp bấp.

_ Đúng! Là vị hôn thê hiện tại của anh ấy - cô gật đầu mỉm cười thật tươi.

_ À lúc nãy ở sảnh chính cô nói gì nhỉ? Ồ " đàn ông có vợ lăng nhăng là chuyện thường phải không? "... à thì ra chừng nào đàn ông có vợ, chán cơm thèm phở nên có nhu cầu thì cô sẽ đến và giúp các ông ấy lăng nhăng đúng không? ồ, tôi hiểu, tôi cũng thông cảm cho cô, nhưng mà xin lỗi hiện tại chồng tương lai của tôi đã đối bụng tôi phải lo cơm nước cho anh ấy, vậy mời tiểu thư rời đi và kiếm những người muốn lăng nhăng được không?. - ồ, lâu rồi Hồng Nhi không nổi điên như thế này nhỉ. cô cho 1 lèo làm cho Ôn tiểu thư kia, run lên, tức điên.

_ Cô!.... cô hay lắm.... cô đợi đấy... tôi sẽ không tha cho cô đâu - trước khi rời đi, Ôn tiểu thư hù dọa.

_ Ồ vậy hả? Tôi đợi, còn bây giờ mời cô đi giùm. - nhẹ thôi., ân cần thôi mà như ngàn lưỡi kiếm chặc chém đối phương ra làm trăm mãnh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.