Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp

Chương 377: Lại không thể ăn chết người



Lâm Yên chỉ có thể hướng ánh mắt về hi vọng cuối cùng, Bùi Nam Nhứ.

Nhận được ánh mắt nhờ giúp đỡ của Lâm Yên, Bùi Nam Nhứ ho nhẹ một tiếng mở miệng, "Khục, đêm nay tôi có một bữa tiệc..."

Dù sao cũng là ngày đầu tiên chị dâu chuyển tới, hắn vốn là cố ý né tránh, để chị dâu cùng đại ca có thể đơn độc ở chung.

Không nghĩ tới vậy mà tránh thoát một kiếp nạn, cũng là thu hoạch ngoài ý liệu.

Lâm Yên: "... Được nha."

Không nghĩ tới, ngay cả idol cũng từ bỏ cô.

Lâm Yên nhìn thoáng qua phía phòng bếp, không nhịn được mở miệng hỏi Bùi Nam Nhứ, "Bùi Ảnh Đế, tôi có một vấn đề, chẳng lẽ... Chẳng lẽ Bùi tiên sinh không biết đồ ăn mình làm vô cùng... Rất khó ăn sao?"

Cô nhớ kỹ ngày đó chính hắn rõ ràng cũng ăn mà?

Bùi Nam Nhứ nghe vậy, sắc mặt liền giật mình, sau đó lắc lắc đầu nói, "Đại ca... Xác thực không biết."

"Làm sao lại không biết chứ? Chính ngài ấy cũng ăn mà!" Lâm Yên khó hiểu.

Bùi Nam Nhứ trầm mặc một hồi, lập tức mở miệng nói, "Bởi vì, anh của tôi từ nhỏ đã không có vị giác."

"Cái gì...?" Lâm Yên nghe vậy, lập tức sững sờ tại chỗ.

Cô làm sao cũng không nghĩ tới, nguyên nhân vậy mà lại là như vậy.

"Anh nói là, Bùi tiên sinh không có vị giác?" Mặt mũi Lâm Yên tràn đầy kinh ngạc.

"Đúng vậy, cho nên, đối với dầu muối tương dấm ngọt bùi cay đắng người bình thường rất dễ dàng cảm nhận được, anh ấy hoàn toàn không biết là cái gì." Bùi Nam Nhứ giải thích.

"Nguyên lai là như vậy à... Chẳng trách..." Lâm Yên lầm bầm mở miệng, "Thế nhưng là, tại sao lại không có vị giác chứ? Là nguyên nhân gì tạo thành? Không có cách nào trị liệu sao?"

"Cái này, tôi cũng không rõ lắm, ngược lại khi tôi lớn lên chỉ biết, đại ca không có vị giác, dường như là trời sinh, đại ca cũng không thích người khác nhắc tới những thứ này. Chỉ là, khục, đại ca của tôi cũng thật sự thích nấu cơm, trước kia liền thường xuyên thích nấu cơm cho bọn tôi ăn..." Bùi Nam Nhứ bất đắc dĩ mở miệng nói.

Thực ra nguyên bản là hắn ta ở chung với đại ca, thế nhưng sau này thực sự có chút không chịu được trù nghệ của đại ca...

Lâm Yên: "Ây..."

Làm sao mà cô lại có chút hoài nghi nguyên nhân chân thực mà Bùi Vũ Đường bỏ nhà ra đi chứ?

Nguyên nhân chân chính, sẽ không phải là bởi vì không ăn nổi cơm của anh cậu ta nấu chứ?

Lúc này, Bùi Nam Nhứ nhận điện thoại, đại khái là người đại diện bên kia đang thúc giục.

Sau khi nhận điện thoại xong, Bùi Nam Nhứ mở miệng, "Lâm tiểu thư, tôi đi trước, anh của tôi liền xin nhờ cô chăm nom một chút."

"Được rồi, không có vấn đề gì, anh yên tâm!"

Sau khi Bùi Nam Nhứ rời đi, Lâm Yên đứng tại chỗ, xoắn xuýt thật lâu.

Nguyên bản còn nghĩ làm sao cũng không thể để Bùi Duật Thành nấu cơm, thế nhưng, vừa rồi nghe xong lời của Bùi Nam Nhứ, Lâm Yên lại do dự.

Chính cô lúc này kích động chạy đi không cho hắn nấu cơm như vậy, chẳng phải là giống như đang ghét bỏ hắn sao...

Dạng này cũng quá hại người!

Thế nhưng, nếu là không ngăn cản, cô lại quá đau đớn a...

Ánh mắt Lâm Yên rơi vào trên thân ảnh cao to trong phòng bếp kia, giờ phút này nam nhân cởi áo khoác trên người ra, tùy ý xắn nửa tay áo, đang rửa rau...

Ai, ngay cả làm cơm mà cũng là cảnh đẹp ý vui như thế?

Được rồi được rồi, chẳng phải một bữa cơm thôi sao! Có gì ghê gớm đâu! Lại không thể ăn chết người!

Rất nhanh, Bùi Duật Thành đều làm xong tất cả đồ ăn.

Nói thật, Bùi Duật Thành làm việc khá nghiêm cẩn, động tác lại rất đẹp mắt, nhất là đôi tay thon dài kia khi làm những chuyện này, khiến cho người ta không dời mắt nổi, chỉ là nhìn quá trình hắn làm đồ ăn, quả thực tựa như là đang hoàn thành một kiện tác phẩm nghệ thuật, để cho người ta rất chờ mong thành phẩm ra lò.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, dưới tình huống lần trước Lâm Yên không có tự mình nếm qua món ăn Bùi Duật Thành làm...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.