Mọi người dùng bữa xong cũng ngồi lại để nói chuyện với nhau, nhưng Đàm Châu vì quá mệt nên đã ở lại trên phòng để nghỉ ngơi. Cố Sơ Dụ nhân cơ hội không có mặt của cô liền nhìn Cố Quý Dực, nói:
- Chú út, cháu nghĩ rằng chú nên đưa thím đến bệnh viện để kiểm tra đi, nói không chừng chú lại biến thành kẻ đổ vỏ cho người khác thì nguy lắm.
Cố Quý Dực nhìn hắn ta bằng cặp mắt chán trường không muốn nói nữa, còn Vi Yến Uyển khôn ngoan nên cũng chỉ im miệng và ngồi yên một chỗ. Riêng Cố Trực Dinh thì lại nghe không lọt vào tai, ông ấy tức giận đập bàn một cái, ánh mắt không hề vui vẻ nhìn sang Cố Sơ Dụ, nói:
- Cháu ăn nói cho cẩn thận vào, chuyện của chú thím út không đến lượt cháu lên tiếng.
- Ông nội, tại sao khi Yến Uyển mang thai thì mọi người nghi ngờ cô ấy, đến lượt thím út có dấu hiệu kì lạ thì mọi người lại im lặng như vậy? Lẽ nào mọi người nghĩ rằng thím út trong sạch lắm sao?
Cố Sơ Dụ quả nhiên là não ngắn, không nói thì thôi, mà hễ lần nào mở miệng là sẽ khiến cho Cố Quý Dực tức giận đến mức muốn đánh chết hắn ta ngay lập tức. Nhưng anh nể tình ở đây còn có người lớn nên chỉ nhìn hắn ta, lãnh đạm nói:
- Vợ của chú, không giống với vợ của cháu. Hiểu chứ?
- Vậy là chú út không hiểu rõ thím út bằng cháu rồi. Con người của thím út rất nhu thuận, biết đâu là lỡ thất thân với người khác nên mới leo lên giường của chú, lấy chú đổ vỏ cho cô ta thì sao?
Cố Sơ Dụ vừa nói dứt lời là Cố Quý Dực đã dùng ly trà còn đang uống dang dở mà tạt thẳng vào mặt của hắn ta, gương mặt tối sầm không chút nhân từ, ánh mắt hằn lên tia máu, nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Cố Sơ Dụ, cháu chê cuộc đời này quá dài sao?
Nhưng Cố Sơ Dụ vẫn không biết điều, hắn ta đưa tay lau đi nước trà, rồi lại cười cợt nhả, nói:
- Chú út à, chú có tật giật mình hay sao vậy? Lẽ nào… Chú biết thím út mang thai nên mới cưới về, nói dối ông nội là con cháu Cố gia? Chú út, dù chú lớn đến mấy cũng không nên làm loạn huyết mạch của Cố gia như vậy chứ.
- Cố Sơ Dụ, em nói cái gì vậy hả? Mau xin lỗi chú út đi!
Cố Sơ Mẫn ở bên cạnh cũng nghe không lọt tai được nữa rồi, ngay lập tức liền đứng dậy mắng em trai, nhưng Cố Sơ Dụ từ nhỏ bị nuông chiều đến hư hỏng, khi bị chị gái trách mắng còn hung hăng trừng mắt với Cố Sơ Mẫn, nói:
- Chị im đi, chị có tư cách gì chất vấn tôi? Chị đã gả đi rồi, con gái gả thì cũng giống như bát nước hất đi vậy, làm gì tới lượt chị xen vào chuyện của Cố gia?
- Cố Sơ Dụ, em dám nói như vậy sao?
- Sao lại không dám? Chị tự về mà lo Thái gia nhà chị đi, xen vào chuyện Cố gia làm gì? Ở đây đến lượt chị lên tiếng sao? Chị nên nhớ tôi mới là cháu đích tôn của nhà họ Cố, sau này hương hỏa Cố gia cũng là do tôi thắp nên, chẳng đến lượt người ngoài như chị đâu!
Câu nói của Cố Sơ Dụ vừa dứt thì đã bị Cao Thiên Trang đánh cho một cái, tiếng *CHÁT* vang vọng làm cho Cố Sơ Tây ở một bên cũng sợ hãi mà bật khóc.
Cao Thiên Trang lúc này run rẩy chỉ tay về phía Cố Sơ Dụ, nói:
- Cố Sơ Dụ, con ăn nói với chị gái mình như vậy hả!
- Mẹ đánh con? Mẹ vì loại người ngoài như chị ta mà đánh con?
Cao Thiên Trang tức đến mức thở gấp, bà ấy đúng là nuông chiều đứa con trai này đến hư hỏng rồi. Hiển nhiên Vi Yến Uyển nhận ra tình thế bây giờ đang không tốt, còn muốn kéo tay Cố Sơ Dụ ngồi xuống, nhưng tên đó cứ như bị điên vậy, liên tục hung hăng trừng mắt với người của Cố gia, để bảo vệ bản thân thì Vi Yến Uyển cũng chỉ dám ngồi yên bất động.
Đến lúc này Cố Trực Dinh liền cầm cậy gây trên tay rồi đánh cho Cố Sơ Dụ một cái, ông ấy nhàn nhạt nói:
- Vậy tôi có tư cách đánh cậu không?
- Ông nội…
- Cậu còn biết tôi là ông nội của cậu sao? Vậy mà ở trước mặt tôi cậu đang làm cái quái gì vậy?
Khi này Cố Sơ Dụ mới im lặng và ngồi xuống, nhưng Cố Trực Dinh lại nhìn hắn ta, sau đó thở dài một tiếng, lại nhìn sang Cố Quý Dực, nói:
- Cha xin lỗi hai đứa trước, nhưng cha nghĩ bây giờ không nói thì sẽ thằng bất hiếu đó sẽ không để yên được.
Cố Quý Dực hiểu được ý nói của cha mình, nên anh đã gật đầu, lúc này Đàm Châu cũng từ trên phòng bước xuống. Vừa rồi cô chỉ muốn tìm nước uống thôi nhưng đã vô tình nghe hết những câu từ mà Cố Sơ Dụ đã nói, xem ra thì việc cô mang thai cũng không thể giấu hơn nữa, chính cô cũng không muốn Cố gia vì mình mà xào xáo, nên cô đã xuống nhà.
Vốn dĩ ngay từ đầu khi Cố Sơ Dụ đụng chạm đến chồng cô là Đàm Châu đã muốn ra mặt, nhưng Cố Sơ Mẫn đã lên tiếng nói giúp. Còn nghĩ Cố Sơ Dụ dù có khốn nạn đến đâu cũng sẽ nể tình máu mủ ruột rà như Cố Sơ Mẫn, nhưng hình như cô đã đánh giá Cố Sơ Dụ quá cao rồi.
Cuối cùng Đàm Châu cũng đi về phía của Cố Quý Dực, nhìn thẳng vào Cố Sơ Dụ, nói: