Mặc dù chuyện Đàm Châu mang thai là chuyện tốt, nhưng cả hai người vẫn luôn cẩn thận trong việc này, nên Cố Quý Dực và Đàm Châu đều thống nhất chỉ cho người lớn nhất của hai nhà biết thôi. Đó chính là mẹ cô và cha của anh.
Lúc Liêu Bình Hương và Cố Trực Dinh biết được tin Đàm Châu mang thai thì rất vui mừng, đặc biệt chính là Cố Trực Dinh, vui mừng nhỏ thì đâu nói làm gì, ông ấy còn hào phóng chuyển cho cô một số tiền không hề nhỏ, sau đó còn nhìn cô, nói:
- Đây là tiền cha cho cháu nội, hai đứa không được phép từ chối.
Ông ấy đã nói như vậy rồi thì cô còn nói gì được nữa chứ? Cơ mà sau đó Đàm Châu cũng không nhịn được mà nói với chị dâu của mình, ban đầu Vệ Nhược Ca có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi sau đó lại nhìn cô, nói:
- Đàm Tiểu Châu, em đúng là mau lẹ thật đó.
Đàm Châu chỉ biết cười thôi, thật ra cô cũng không nghĩ là mình sẽ có em bé nhanh đến mức hỏa tốc này, nhưng nghĩ lại thì cũng không phải là chuyện xấu… Dù sao Cố Quý Dực cũng đã qua tuổi ba mươi rồi, nếu không nhanh có con thì anh sẽ già mất, hơn nữa… Anh cũng rất gấp gáp đánh dấu chủ quyền với cô, tuy đã đăng ký kết hôn rồi nhưng dáng vẻ của Đàm Châu đâu giống với phụ nữ đã có chồng đâu chứ? Ra đường vẫn bị nhầm là gái đôi mươi, còn được tán tỉnh nữa kia mà, hiện tại như vậy là tốt nhất.
Vì Đàm Châu đang mang thai ở những tháng đầu tiên nên cần thận trọng về mọi mặt, cho nên Cố Trực Dinh đã để Đàm Châu ở lại nhà của mình, chứ về Cố phủ lại có Cố Sơ Tây ham chơi, lỡ xảy ra chuyện gì thì họ hối hận sẽ không kịp. Nhưng đương nhiên Liêu Bình Hương cũng không thể ngăn cản vợ chồng mới cưới của cô được, bà ấy cũng đồng ý cho Cố Quý Dực ở lại nhà mình, đợi tới gần ngày diễn ra hôn lễ thì anh về sau.
Buổi tối đầu tiên qua đêm ở Đàm gia khiến cho Cố Quý Dực có hơi căng thẳng, mặc dù trong số những người trẻ ở đây thì anh có độ tuổi lớn nhất, nhưng so sánh về vai vế thì anh chỉ lớn hơn mỗi đứa nhỏ nhà Đàm Trát thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh cũng khiến cho Đàm Châu cười không ngớt miệng, cô đưa tay vỗ vỗ lên tay của anh, sau đó lại nói:
- Anh căng thẳng cái gì, ăn cơm đi chứ.
Cố Quý Dực lúc này cũng ghé sát vào tai của vợ mình, nhỏ giọng nói:
- Em xem anh hai nhìn anh như vậy… Làm sao mà không căng thẳng chứ?
Thật ra lúc đầu Đàm Châu còn định sẽ giấu Đàm Trát về chuyện mình mang thai, nhưng ở Đàm gia bây giờ chỉ còn lại có ba người, mà mẹ và chị dâu đều biết hết rồi… Lẽ nào lại giấu mỗi mình anh hai sao? Nhưng quả nhiên muốn giấu cũng khó mà giấu, vừa rồi trước khi ăn cơm là mẹ đã lỡ miệng nói ra, khi đó Đàm Trát còn nhìn Cố Quý Dực bằng cặp mắt hiện rõ ba chữ “Không tin tưởng” nữa kìa.
Bảo sao Cố Quý Dực lại e dè như vậy.
Ăn cơm xong Cố Quý Dực cũng biết thân biết phận mà đi xuống bếp rửa bát, Đàm Châu thấy anh lủi thủi như vậy cũng tội nghiệp nên đã xuống bếp giúp anh. Nhưng ai cũng biết anh cưng vợ như cưng trứng, cô còn chưa kịp làm gì đã bị anh ôm lại rồi đặt lên ghế, sau đó nhỏ giọng nói:
- Ngồi yên chờ anh, ngoan.
- Anh làm được không đó?
- Đừng có khinh thường anh, có khi anh còn làm giỏi hơn cả em đấy.
Đàm Châu có chút không tin, cô cũng cố ý đứng dậy để nhìn xem anh đang làm có đúng không, rồi chính cô lại ngạc nhiên trước những gì đang diễn ra trước mắt… Cố Quý Dực thật sự đang làm rất tốt, đôi tay thoăn thoắt như đã quen việc vậy.
- Anh từng làm rồi sao?
- Chắc em không biết, trước đó anh đã đi quân sự nửa năm, những việc tự túc này anh đều làm hết rồi.
Dừng một chút, Cố Quý Dực lại nói nhỏ vào tai cô:
- Em không nhìn thấy một sẹo nhỏ ở bụng anh sao? Nó là vết thương do kì quân sự năm đó.
- Em không thấy.
Câu trả lời của cô tuy có hơi vô tâm một chút, nhưng Cố Quý Dực lại cười rất gian xảo, lại nói:
- Cũng đúng nhỉ, mỗi lần anh cởi áo thì em đều nhắm mắt rồi rên rỉ thôi.
Gương mặt nhỏ của Đàm Châu liền đỏ lên, lập tức dùng tay đánh anh mấy cái, còn mắng anh là không biết liêm sỉ nữa kìa. Tuy nhiên Cố Quý Dực không đau hay tránh né, thay vào đó anh lại bày ra dáng vẻ lo lắng, nói:
- Vợ à, em đừng có dùng tay không đánh anh, so với anh thì em sẽ đau tay đấy.
Nhưng cho dù anh có cưng sủng đến mức nào thì Đàm Châu bây giờ cũng giận dỗi rồi. Thấy vợ đã dỗi thì anh cũng nhanh chóng kết thúc công việc, sau đó là vẫy đuôi xin lỗi vợ.
Những hành động mà Cố Quý Dực làm khi ở bên Đàm Châu đã khiến cho Đàm gia ngạc nhiên, nhất là Vệ Nhược Ca đấy, vì chị ấy biết anh từ trước nên còn nghĩ anh có hình tượng nam thần lạnh lùng… Sao bây giờ lại cứ như một nam thần… Kinh vậy nè?
Liêu Bình Hương chỉ nhìn hai người họ ở trong bếp, sau đó liền đi lên phòng thờ, lấy một cây hương rồi thắp lên, đặt vào lư hương của chồng mình, bà ấy mỉm cười, nói:
- Anh ở trên trời có nhìn thấy không? Hai đứa con của chúng ta đều trưởng thành rồi, A Trát thì đã cưới được một cô vợ tốt, sinh một đứa con ngoan. Tiểu Châu vốn là đứa thông minh, bây giờ cũng gả cho người tốt, lại là người yêu chiều nó nữa… Đàm Vĩnh, anh có thể yên tâm an nghỉ rồi.