Đứng trước cửa cục dân chính mà cô không thể tin vào mắt mình, nhìn cuốn sổ đỏ trên đây mà cô cứ ngỡ là mơ. Trước nay chưa từng nghĩ là lấy chồng sớm như thế, mà nay vừa tròn 18 tuổi là đi nhận sổ liền. Hơizzz, số trời đã định đành chịu vậy.
- Đi thôi
- Bây giờ chúng ta đi đâu
- Đi về nhà em
- Tại sao?
- Không tính lấy quần áo à, với lại cũng phải cho cha đình em biết chúng ta đã kết hôn chứ, ha
- Ồ
Nghe anh nói thế thì cô cũng không nói gì, nhưng nào có biết chỉ vài giây lơ đãng ấy cô đã vụt mất nụ cười bí hiểm của người đàn ông.
Trợ lí Trần nhìn hai người họ mà bàng hoàng, từ khi nào ông chủ của anh lại nói nhiều như thế, tâm trạng cũng tốt hơn trước, phải nói lại cho bà nội Cố mới được.
Chiếc xe BMW nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc một mạch chạy băng băng về phía trước. Trên đường đi cô không ngừng suy nghĩ, khi gặp họ cô phải làm thế nào? Hỏi họ tại sao lại đối xử với cô như vậy, hay là từ trước tới giờ cô chỉ là con cờ trong tay họ. Còn người mà thân yêu mà cô luôn kính trọng nỡ lòng nào làm thế với cô. Bao nhiêu suy nghĩ ủa vay khiến cô mệt mỏi không thôi, nước mắt cũng vì thế mà tuôn rơi càng lúc càng nhiều.
Cố Mạc đang làm việc trên laptop bốn không để ý đến cô lắm, nhưng không biết vì sao mà xoay qua hướng cô lại thấy một khuôn mặt đẵm nước mắt trước mặt khiến anh không khỏi náo lòng.
- Sao khóc?
- Kh..không...c..có...hức hức
- Vầy mà không hả, lí do?
- Chú hong còn gì để nói hả, hỏi người ta mà...hức.. có câu ngắn ngủn à
- Hơizz, giờ cho tôi biết lí do khóc
Cô nhìn anh mà không biết nói gì hơn, hong biết quan tâm là gì hả trời, hỏi như vậy cũng như không, hong có một câu an ủi. Mà cô quên, anh hận gia đình cô như vậy làm sao có thể quan tâm chu đáo với cô chứ.
- Không có gì đâu, chú đừng quan tâm
- Ừm
Anh tuy không nói nhưng thật ra luôn quan tâm đến cô, câu hỏi ấy cũng chỉ hỏi cho có thôi chứ anh cũng đã biết câu trả lời rồi. Không ngờ cả gia đình đó độc ác như vậy nhưng được cô con gái rất ngoan. Cố Mạc tự nỡ nụ cười chế giễu, Trần gia các người nhất định phải trả giá cho sự ra đi của Lý Nhiên.
Chiếc xe BMW dừng trước căn biệt thự với phong cách hiện đại, xung quanh toàn cây cảnh được chăm sóc kỹ càng. Nhìn căn nhà trước mắt với bao nhiêu hoài niệm với cô, nhưng hôm nay có lẻ phải tạm biệt rồi. Không chần chừ cô tiến vào trong căn nhà ấy, trước mắt cô là gia đình ba người đang ngồi tán ngẫu trên ghế sofar đắt tiền. Không thèm nhìn một cái, cô nhanh chân đi về phòng.
Từ lúc cô xuống xe Cố Mạc đều đi theo cô, những gì cô thấy thì anh cũng thấy. Không ngờ với những chuyện của mình làm tán tận lương tâm như vậy mà vẫn không có một chút dằn vặt. Thấy thế, họ đều đứng lên đi về phía anh, chỉ vó bà Trần là chạy đuổi theo Ngọc Ân.
- Cậu đến đây làm gì?
- Các người sẽ sớm biết
- Chuyện hôm qua...
- Đúng ý các người.
Đúng lúc anh tính quay người ra ngoài thì Nhọc Ân chạy xuống nhanh chân kéo anh ra ngoài thì bị ông Trần nắm chặt cổ tay lại.
- Con tính đi đâu
- Không cần ba quan tâm
- Con...
- Ngọc Ân, sao em nói chuyện với ba như thế
- Vậy anh muốn tối nói như thế nào?
- Không cần phí lời, tôi thông báo cho các người biết, Cố Mạc tôi và Ngọc Ân đã đăng ký kết hôn, từ nay cô ấy đã là vợ tôi, không còn liên quan gì đến các người.
- Sao có thể?
Ông Trần như không tin vào tai mình, ông không nghĩ chuyện ông làm ngày hôm qua lại dẫn đến kết cục như vậy.
- Nếu như đêm hai người đã ở cạnh nhau thì cậu cũng nên giữ lời hứa buông tha cho gia đình tôi đi chứ.
- Cũng tùy tâm trạng đã
- Cậu..cậu
- Ba, chuyện này là sự thật hả?
Từ hôm qua đến giờ cô luôn tự lừa dối mình là do mẹ kế của mình mày trò thôi, nhưng nghe lời hôm nay cô mới biệt thật ra không phải vậy. Chủ mưu đằng sau mọi chuyện lại là ba cô, nước mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống. Từng giọt, từng giọt tràn ngập trên khuôn mặt của người thiếu nữ, là sự đau khổ tột cùng mà không thể nói nên lời.
- Ba không thương con sao ba.
Câu nói của cô khiến mọi người có mặt cũng phải đau lòng thay. Lời thốt ra thật nhẹ nhàng, nhưng thật ra chỉ có mình cô biết để nói ra lời đó phải đau đến mức nào.
Đáp trả cô chỉ là cái cúi đầu của ba, cái gương mặt xoay đi của bà Trần, cái ánh nhìn đau thương từ người anh trai là nguyên nhân của mọi chuyện.
Cô hiểu rồi, cô từ bỏ rồi, làm gì có cha mẹ nào nỡ bán con chứ, chắc là họ chưa từng xem cô là con của mình nên mới nhẫn tâm đưa cô cho người đàn ông khác.
- Đi thôi chú
- Ừm
Anh nhanh chóng nắm tay cô ra xe, nhìn những giọt nước mắt của cô gái nhỏ không hiểu sao anh lại khó chịu như thế. Có lẽ từ nay anh phải gánh vác thêm một trách nhiệm nữa rồi.
Tại biệt thự Trần gia
- Ba đành lòng như vậy sao ba
- Chỉ còn cách đó mới bảo vệ được em con thoát khỏi sự trả thù của Cố Mạc
- Nhưng có lẽ con bé rất đau lòng đó ông à.
- Đành vậy
Mấy ai biết khi quyết định như thế lòng ông đau như thế nào. Con bé từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm gia đình, là ông có lỗi với nó. Sau này lại kéo nó vào chuyện rắc rối của gia đình cũng là lỗi của ông. Cố Mặc là người đàn ông chung tình, ngần ấy năm vẫn nhớ về Lý Nhiên. Ông muốn đánh cược, đánh cược sự đáng yêu của Ngọc Ân sẽ cảm hóa trái tim sắt đá ấy.