Về hang động của Sở Hoắc, hắn nắm chặt lấy tay Vân Kỳ để kéo đi thì bị Mộng Kỳ ngăn lại. Nhìn thấy Mộng Kỳ dám phá đám nên Sở Hoắc tức giận muốn ra tay, Vân Kỳ đứng chắn trước mặt chị mình mà chất vấn.
-
- Ngươi định làm gì?
Sở Hoắc không thể ra tay với Vân Kỳ nên đành ra lệnh cho người hầu ở gần đó.
- Mau đưa Vân Kỳ đi sửa soạn lại, trông chừng nàng ta cẩn thận vào, tối mai ta sẽ động phòng với nàng ấy để nàng ấy mãi mãi thuộc về ta!
Vừa nói, hắn vừa quay sang nhìn Vân Kỳ với khuôn mặt đầy ranh ma, người
hầu nhanh chóng chạy đến kéo Vân Kỳ rời khỏi đó. Mộng Kỳ lúc này mới đứng dậy tức giận nói. (7)
- Lúc trước ta chỉ giao dịch với ngươi để bảo vệ Vân Kỳ, bây giờ ngươi lại muốn gạo nấu thành cơm với em ấy??? (5)
Nghe lời này, hắn bật cười rồi đối mặt với cô. Bộ dạng tự cao tự đại, giọng nói đầy ngông cuồng vang lên.
- Giờ ngươi đã trở thành là quỷ tân nương, ta đồng ý với ngươi sẽ bảo vệ Vân Kỳ. Nhưng mà giờ ta đổi ý rồi, ta muốn nàng ấy trở thành vợ của ta, lúc đó nàng ấy sẽ không rời khỏi ta nửa bước. Ngay cả một sợi tóc cũng không thể rơill! (5
Dứt lời, Mộng Kỳ liền muốn ra tay nhưng lại bị hắn chặn lại. Luồng khí đen phát ra xung quanh người hắn doạ Mộng Kỳ giật mình. (2
- Mộng Kỳ! Nể tình ngươi là chị gái của nàng ấy ta sẽ không ra tay với ngươi, nếu như ngươi muốn đối đầu thì đừng than trách tại sao. (2
Nói xong, hắn đi một mạch khỏi đó. Mộng Kỳ thấy bản thân không thể chống lại nên đành tìm cách khác, cô sẽ không để Vân Kỳ rơi vào hang sói.
Đêm hôm ấy, Lâm Vĩ Thành đang ngủ trong biệt phủ thì mơ thấy một giấc mơ lạ. Cả người anh tê cứng lại, khuôn mặt toát đầy mồ hôi, trong mơ xuất hiện bóng dáng một cô dâu mặc váy đỏ đang đi về phía anh.
Vĩ Thành càng lúc càng lấn sâu hơn trong giấc mơ, anh nhìn thấy rõ khuôn mặt kia thì không khỏi bất ngờ. Giọng nói lắp bắp. (1
- M...Mộng Kỳ..... là em sao???
Mộng Kỳ gặp lại người mà mình yêu hết mực, tim cô đau nhói đến không thể thở nổi, đôi mắt rưng rưng ướt mi. (D)
Nhìn thấy người mình yêu đang khóc, Vĩ Thành cũng đau lòng nhưng cũng không thể làm được gì. Anh muốn đến ôm lấy cô thì cô lại né tránh, giọng nói vẫn dịu dàng như trước. ( 4
- Anh Vĩ Thành....hức....em nhớ anh lắm.... (1)
- Mộng Kỳ! Anh xin lỗi.....anh thực sự xin lỗi.... (1
Vĩ Thành nghẹn ngào nói, bộ dạng anh vừa yếu đuối lại vừa bất lực. Mộng Kỳ đưa tay lau những giọt nước mắt của mình, cô buồn bã nói. (2)
- Hic....em và anh bây giờ đều không thể...huhu.....anh nên quên em đi, em giờ đã hoá thành quỷ rồi.....
Nghe xong, Vĩ Thành không tin vào những lời mình vừa nghe thấy. Anh vẫn cố chấp chạy đến chỗ Mộng Kỳ mà ôm lấy cô, cảm nhận được thân nhiệt cô rất lạnh lẽo, Vĩ Thành càng thêm đau đớn không muốn buông ra. Mộng Kỳ cố giữ bình tĩnh mà cầu xin anh.
- Anh Vĩ Thành....xem như em cầu xin anh một chuyện....anh có thể giúp em không??? (2)
Anh nghe vậy thì chỉ gật đầu đồng ý, thấy thế Mộng Kỳ tiếp lời. (2
Ngày mai anh hãy đến ngọn núi Mộc Nha, dưới cây cổ thụ có một người.....anh hãy đưa người ấy đi một nơi thật xa..... .....đừng bao giờ quay về..... có được không???
Lời nói của Mộng Kỳ khiến cho Vĩ Thành thêm khó hiểu, anh không biết người mà cô nói là ai nên định lên tiếng hỏi nhưng lại bị cô cắt ngang.
- Còn nữa, đây là quả táo được tẩm thuốc. Anh hãy cho người ấy ăn, sau khi ăn xong trí nhớ của họ sẽ bị xoá sạch..... (
Vừa nói, cô vừa nhét vào trong tay anh một quả táo màu đỏ, đến khi anh hồi thần lại thì không thấy bóng dáng của cô đâu nữa. Vĩ Thành giật mình thức giấc, anh cứ nghĩ mọi chuyện chỉ là mơ nên thở phào nhẹ nhõm, đến khi phát hiện trong tay mình là quả báo màu đỏ kia thì mới sực tỉnh.