Cô Dâu Của Thủy Thần

Chương 2: Trở về quê



Thời gian trôi qua nhanh đến 8 năm sau, Vân Kỳ lúc này vừa tốt nghiệp cấp 3 xong liền trở về nhà khoe với ba mẹ nuôi.

Vừa mở cửa bước vào, cô nhìn thấy ba mẹ nuôi đang nghe điện thoại, sắc mặt ai nấy đều vô cùng kích động.

- Vân Kỳ, con hãy trở về quê một chuyến. Chị gái con mất rồi!

Mẹ nuôi xúc động nói, Vân Kỳ không tin được những gì mình vừa nghe, tay cô làm rơi bó hoa và quà tốt nghiệp xuống đất. Đôi mắt rưng rưng, miệng mấp máy hỏi.

- M...mẹ, là ai đã....báo tin này vậy???

- Là hàng xóm, họ vừa mới báo tin!

Vân Kỳ dù không chấp nhận được sự thật nhưng vẫn không quên lời thầy cúng nói năm xưa, Mộng Kỳ sẽ không sống quá 18 tuổi. Chỉ là, cô không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy, vì quá kích động cô liền chạy vào phòng đóng cửa lại mà oà khóc nức nở.

- Hiccc....chị Mộng Kỳ....e...em vẫn chưa trở về mà.....sao chị lại không đợi emm....

Ba mẹ nuôi ở bên ngoài nghe tiếng khóc của Vân Kỳ thì cũng cảm thấy xót thương cho cô, cứ thế đến xế chiều, Vân Kỳ mang theo vali lên xe khách trở về quê.

Dọc đường, Vân Kỳ khóc đến đỏ mắt nên hơi mệt. Từ thành phố về quê mất 5 tiếng đồng hồ, cô cũng chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, trong xe rất yên tĩnh chỉ có tiếng xe đang chạy.



Trong cơn mơ, Vân Kỳ mơ thấy đối diện trước nhà mình có rất nhiều người đang tổ chức gì đó, đèn lồng giấy màu đỏ treo từ trong nhà ra đến ngoài sân. Trước nhà của đối phương còn có một chiếc kiệu gỗ làm trông hơi sơ sài, rèm và khăn đều là màu đỏ có thêm hoa văn.

Một hình nhân nữ được đặt gần đó, Vân Kỳ cố lấn sâu hơn trong giấc mơ, nhìn thấy những người trong giấc mơ đều giữ im lặng và bận rộn. Có một người phụ nữ đi ngang, cô liền kéo lại để hỏi.

- Cô ơi cho cháu hỏi, ở đây đang có lễ gì vậy ạ???

Người phụ nữ quay sang nhìn cô, sắc mặt và làn da của bà trắng bệt không còn một giọt máu, bà nhìn xung quanh không thấy ai để ý thì mới nói nhỏ vào tai cô.

"Con trai của chủ nhà này mất sớm, họ đang đốt xuống một cô gái khác để con trai họ có vợ!"

Nghe lời này, Vân Kỳ rợn tóc gáy. Cô đến gần bàn để ảnh, thấy di ảnh và những tấm ảnh khác của chàng trai cao khoảng 1m80, dáng người hơi gầy nhưng lại không thấy rõ khuôn mặt. Bên cạnh đó là ảnh của cô gái khác, Vân Kỳ càng nhìn càng trở nên hốt hoảng, cô gái bên trong có khuôn mặt tròn cùng với đôi mắt to tròn long lanh. Dáng người cao khoảng 1m65 thanh mảnh, Vân Kỳ bắt đầu nhìn sang hình nhân kia, cô đưa tay lên che miệng lại mà lẩm bẩm.

- K....không, không thể nào....

Vì quá hoảng sợ nên cô giật mình thức giấc, nhìn đồng hồ thấy đã 23g30 nên thở phào một hơi, mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt cô. Nhìn ra bên ngoài thấy đường vắng nên cô tò mò hỏi tài xế.

- Chú ơi, còn bao lâu nữa đến thôn Đào Nha vậy ạ?

Tài xế nghe hỏi thì cũng chậm rãi đáp.



- Khoảng nửa tiếng nữa nhé, vì ở đấy ngay dưới vách núi đường lại vắng không có đèn đường nên chú phải lái chậm.

Nghe lời này, Vân Kỳ lấy khăn ướt ra lau mồ hôi trên mặt mình. Thấy còn khoảng nửa tiếng nữa nên cô không ngủ nữa mà ngồi đợi, trong đầu thầm nghĩ.

"Tại sao mình lại mơ thấy giấc mơ ấy chứ? Có liên quan gì đến chuyện thủy thần hay sao??"

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước đầu làng, Vân Kỳ cầm theo vali bước xuống xe. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi đó, cô nhìn trong làng vừa tối căn nhà nào cũng sập sệ như vừa có cơn bão quét qua. Cũng may có ánh trăng sáng chiếu xuống nên Vân Kỳ mới thấy đường đi, làng cô theo kiểu truyền thống xa xưa nên không có đèn đường, cô chậm rãi bước vào làng.

Gió đêm thổi qua khiến cho Vân Kỳ có cảm giác lạnh nổi da gà, có lẽ vì khuya rồi nên nhà ai cũng đã ngủ say. Một mình cô bước trên con đường đất đá, bầu không khí yên tĩnh không một tiếng động, cô cứ có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình nên cảnh giác nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy gì.

"Lạ thật, chắc là mình nghĩ nhiều rồi!"

Cô vừa đi vừa nhìn hướng nhà bà nội ở phía cuối làng, càng đi sâu thì mọi thứ càng tối dần, nhìn thấy nhà bà nội vừa tối lại không có ai bên ngoài khiến cho cô bối rối. Bởi vì nhà có tang thường sẽ trang trí vải trắng bên ngoài, hơn nữa người thân trong nhà phải thắp đèn suốt mấy ngày liền để làm lễ tang. Càng nghĩ cô càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Đứng trước cửa nhà, Vân Kỳ gõ cửa khẽ gọi.

- Nội ơi, con về rồi. Con là Vân Kỳ, nội mở cửa cho con với!

Gõ cửa một lúc thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Vân Kỳ quay sang nhìn những căn nhà xung quanh xem liệu có ai bị đánh thức bởi cô hay không. Kì lạ là nhà nào cũng tối thui, dường như họ đều không nghe tiếng cô gõ cửa, trong lúc cô đang suy nghĩ linh tinh thì cánh cửa cuối cùng cũng được ai đó mở ra.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.