Chu Tử Tri xoay người, nâng đôi mắt ở sau cặp kính đen nhìn thấy bóng lưng vướng chút vụn nắng của một người. Cô nhảy qua không chút do dự, cho người ấy một cái ôm.
Rồi sau đó, eo cô bị siết chặt ấn dựa vào cột, hai thân thể kề sát không một kẽ hở, cảm thụ được nỗi nhớ nhung sâu sắc của anh.
Trong một quán nước nhỏ ở góc phố, khách hàng thưa thớt, ông chủ và con mèo của ông ấy đang lười biếng đánh ngáp, mơ màng đi vào giấc ngủ, chẳng ai để ý đến một đôi nam nữ mang vẻ phong tình rất khác với khung cảnh xung quanh.
Úc Trạch tháo kính đen xuống, cúi người hôn bên tóc mai cô, hỏi "Hôm nay em định đi đâu?"
Theo thói quen nghề nghiệp, Chu Tử Tri quét trái nhìn phải, xác định tình hình an toàn, cô cũng gỡ kính mắt xuống, lật bản đồ.
Nhìn những khoanh tròn trên đó, Úc Trạch khóe miệng run rẩy.
Chu Tử Tri làm như không thấy phản ứng của anh,nói "Em muốn đi rạp hát lớn trước."
Cô đợi mãi không thấy anh nói gì, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn, người ấy vẫn đang nhìn cô với ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, cực kỳ chuyên chú, y như ánh mắt của một lang sói đói khát, bắt được con mồi thèm thuồng chảy nước vãi, rất muốn ăn rồi lại lo sợ ăn xong sẽ hết mất.
"......"
"Triệu hồi linh hồn anh về đây cho em." Chu Tử Tri xoa bàn tay anh, không nhẹ không nặng đánh lên một cái
Úc Trạch khụ một tiếng,"Hử?"
"Mình đi ăn cơm trước nha." Chu Tử Tri đi thẳng về phía trước,"Sau đó mới đến rạp hát lớn, à em còn muốn mua chút đồ nữa."
Úc Trạch đi bên cạnh cô, giơ tay bảo hộ, cản trở sự va chạm với người đi đường, "Được."
Hai người không kén cá chọn canh, ngẫu nhiên vào một nhà hàng gần đó.
Phục vụ viên là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, tính cách nhiệt tình đặc thù rõ rệt của người Mĩ, đồng phục nhân viên bó sát dáng người cô ta, đặc biệt khi cô ta khom lưng đưa menu, thật khiến người ta sợ hãi hoảng hốt, cũng lo có khi nào đột nhiên hai quả đồi trồi ra.
Liếc thấy người kia cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông của mình, giới thiệu món ăn đặc sắc trong menu với sơ lược về cửa hàng bằng giọng điệu mềm dẻo mang theo một chút tình ý không hề che giấu, coi Chu Tử Tri như không khí. Chu Tử Tri không nổi giận cũng không dằn mặt cô ta, chỉ nhếch khóe miệng, bình tĩnh cúi đầu uống nước, nhưng mà vẻ khó chịu của cô từ từ lan tỏa vào không khí từng chút một.
Để xem Úc Trạch phản ứng thế nào.
Một người đàn ông thành công đương nhiên như một món ăn mỹ vị, và theo lẽ tất nhiên sẽ có rất nhiều người yêu thích, ai chẳng muốn chiếm đồ tốt làm của riêng, điểm này cô biết rõ.
Nhưng cô cũng rất hiếu kỳ, muốn xem thử thái độ của anh đối mặt với việc bị quyến rũ sẽ thế nào.
Úc Trạch xử lý rành mạch không có chỗ nào để bắt bẻ, anh nói thẳng với nữ phục vụ viên,"Cho vợ tôi phần beefsteak chín bảy phần"
Đơn giản một câu lộ ra quan hệ thân mật của anh và Chu Tử Tri.
Nữ phục vụ viên làm ra vẻ mặt tiếc nuối, thất vọng nhận lại menu rời đi.
Úc Trạch rút đi nét lạnh lùng trên mặt, cầm bàn tay cô lật lên, khều khều lòng bàn tay cô.
Chu Tử Tri nhìn anh,"Đừng khều em nữa."
Úc Trạch không buông ra, khóe mắt có ôn nhu lưu luyến, tựa như ánh nắng ban mai làm tan chảy tuyết đọng mùa đông.
"Tử Tri, chúng mình có nên đi bước tiếp theo không?"
Bầu không khí hơi đổi.
Nhịp thở Chu Tử Tri có chút rối loạn, lại khôi phục bình thường, "Chừng nào về nước em sẽ gọi về nhà một tiếng."
Sự kiện hai gia đình gặp mặt cô vẫn còn chút lo lắng, bởi vì cục diện đó cô chưa từng trải qua, không biết sẽ phát sinh tình huống gì, có khi nào sẽ là một kết thúc buồn.
Úc Trạch nâng ly rượu đỏ đến trước mặt,"Thời gian em định, cái khác để anh lo."
Đến cột mốc này, cả hai đều rất kích động.
Chu Tử Tri nhấp môi một ngụm rượu đỏ,"Chị cả anh sao rồi?"
"Vẫn ổn." Úc Trạch thân thể ngửa ra sau,"Người sống có mục tiêu, lập tức có thêm hi vọng, tâm tư của chị ấy bây giờ đều đặt trên người đứa nhỏ."
Anh trầm giọng nói,"Chắc trong vòng sáu tháng nữa chị ấy và Tạ Sở sẽ có kết quả rõ ràng."
Chu Tử Tri như có chút đăm chiêu,"Vậy còn chị hai của anh? Chừng nào chị ấy về nước?"
Chị hai anh tên Úc Nguyện là một nhân viên nghiên cứu khoa học, rời nhà rất sớm, cô không biết nhiều thông tin.
"Nhanh thôi." Úc Trạch trầm ngâm chớp mắt một cái,"Có thể từ đây đến cuối tuần."
Chu Tử Tri,"......"
Cô không hề phòng bị, có chút khẩn trương,"Từ đâu về vậy? Mình về có trễ hơn chị ấy không?"
"Nhật Bản." Úc Trạch nhướn mày,"Mình sẽ về trước."
Chu Tử Tri sầu lo không chút giảm bớt,"Có đề tài nào không được nhắc tới không? Ví dụ như từ ngữ cấm kị gì đó chẳng hạn."
"Anh cũng mấy năm rồi không gặp chị hai." Úc Trạch suy tư mở miệng,"Chị ấy sợ tất cả các loài bò sát, nhất là rùa, nói gì cũng không được đề cập đến mấy chữ đó, nếu để chị ấy nghe được sẽ nổi giận."
Rùa? Chu Tử Tri kinh ngạc, không phải rất đáng yêu sao? Đó là con vật duy nhất cô có thể nuôi sống, trong nhà cũng đang nuôi vài con.
"Em biết rồi, còn gì nữa?"
Úc Trạch nghĩ nghĩ,"Hết rồi."
Hương vị len vào mũi, đi đến hướng hai người nơi này không phải cô gái người Mĩ kia nữa mà là một người Phương Đông, cô ấy đặt hai phần beefsteak lên bàn, lễ phép khéo léo.
Nhà hàng này có ba mươi hai tầng, trang trí ưu nhã, tầm nhìn quan sát từ trên xuống dưới khá khoáng đạt.
Chu Tử Tri ăn hết hai phần ba dĩa, cô nghiêng đầu xuyên qua tấm kính thủy tinh ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, vẻ mặt thanh nhàn tự tại.
"Các bài hát trong album của em sao rồi?" Úc Trạch chùi miệng, hỏi đến công việc.
Chu Tử Tri quay đầu nói,"Còn mấy bài chưa thu."
Quá trình sản xuất đĩa nhạc đầu tiên không quá lý tưởng, toàn bộ đoàn đội đều phi thường xuất sắc, Phạm Luân khả năng biến hóa cũng cao, còn có gương mặt không góc chết nữa.
Nguyên nhân tại cô hết, âm cảm không tốt, trút hết toàn lực cũng chỉ có thể ở mức trung trung.
Giới văn nghệ có bộ phận ca sĩ vừa mở miệng lập tức có thể làm rung động toàn bộ thính giác của khán giả, cô không có cách nào so với họ.
Chu Tử Tri đã làm công tác tâm lý rồi, chuẩn bị sẵn tiếp nhận tình huống tệ nhất, cũng có thể vô tư đối mặt với những lời chê bai, khinh thường, thậm chí một đĩa cũng không bán được.
Kệ đi, có cơ hội cô vẫn sẽ cố gắng ra đĩa thứ hai, muốn thử nhiều hơn.
"Âm nhạc anh cũng không biết nhiều, em cố gắng làm tốt nhất là được rồi." Úc Trạch an ủi cô,"Yên tâm, sẽ không có trường hợp không bán được đĩa nào đâu."
Ý anh là ít nhất anh sẽ mua một cái à.
Chu Tử Tri muốn mếu, một chút cũng không giống như được an ủi.
Ra khỏi nhà hàng, hai người đến rạp hát lớn, hơn một ngàn chỗ ngồi sắp thành hàng gọn gàng, bọn họ ngồi lẫn trong những hàng ghế phía sau.
Nhân viên rạp hát rất lễ phép, lại nhiệt tình, bầu không khí rất tốt.
Úc Trạch là một người nghiệp dư sinh hoạt rất nhàm chán, đối với hí kịch anh cũng không thấy hứng thú, tới đây thuần túy là đi theo Chu Tử Tri.
Trong lúc nghỉ ngơi, Úc Trạch ngáp một cái, tại đoạn thứ hai ngáp cái nữa, anh nhéo nhéo mũi, mấy ngày này buổi tối vẫn ngủ không yên, vì chạy tới đây, ngày hôm qua anh phải thức trắng đêm xử lý hết công việc, hiện tại người anh nhung nhớ đang ở bên cạnh, tay có thể đụng tới, người có thể thoải mái ôm, anh buồn ngủ.
Vai trái Chu Tử Tri trầm xuống, cô buông khóe mắt nhìn nhìn, người nọ tựa vào đầu vai cô hô hấp đều đều, ngủ ngon lành.
Hết vở diễn, bên cánh tay Chu Tử Tri tê cứng, đầu sỏ gây nên chuyện mới thức, gương mặt biếng nhác.
Úc Trạch tự trách nhíu mày,"Em gọi anh dậy là được rồi."
Dứt lời, tay anh bò tới cánh tay cô, năm ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn.
Chu Tử Tri nhìn nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói,"Em không sao, anh đừng ấn nữa."
Ngay sau đó, cô nhìn một chỗ, đang không được tự nhiên thì bị cảm xúc khác thay thế.
Chu Tử Tri kéo nhẹ vai áo, váy cô mặc màu vàng nhạc, có một chỗ màu rõ đậm, diện tích không lớn,"Anh ngủ còn chảy nước miếng hả?"
"......" Úc Trạch cúi đầu xem đồng hồ, một mặt bình tĩnh,"Không còn sớm, mình đi mua sắm thôi."
Chu Tử Tri bị anh lôi kéo đi ra ngoài, vòng qua một đống ghế ngồi.
Bốn năm giờ chiều, mặt trời tà tà, giờ cao điểm sắp đến.
Chu Tử Tri cùng Úc Trạch đông cuống tây đi, cô phụ trách chọn lựa, Úc Trạch phụ trách xách đồ, hai người phân công rõ ràng.
Về phần trả tiền, đều là Úc Trạch nhận, Chu Tử Tri cho anh đầy đủ tôn nghiêm, không muốn kì kèo tranh trả với anh trước mặt người ngoài, khó coi lắm.
Đi ngang qua khu đồ nam, Chu Tử Tri nhìn nhìn Úc Trạch, lại nhìn nhìn kệ đồ, bỗng nhiên lưỡng lự hỏi,"Anh... muốn mua không?"
Úc Trạch nhếch môi cười,"Cũng được."
"......"
Chu Tử Tri xấu hổ nhìn đồ lót nam, cô cảm giác bản thân nhất định là bị ma quỷ ám, mới có ý định mua đồ riêng tư thế này cho anh
Chu Tử Tri dưới ánh mắt nóng bỏng của Úc Trạch hỏi,"Anh thích kiểu nào?"
"Hửm?" Úc Trạch không đáp, ngữ điệu lên cao, ý tứ hàm xúc hỏi ngược lại," Vậy còn em? Em thích kiểu nào?"
Anh làm như còn ngại không khí không đủ mờ ám, cười nhẹ nói,"Chỉ cần em thích, anh đều thích."
Chu Tử Tri hai gò má càng phát nóng muốn bốc khói, cô nhanh chóng lấy ba cái sọc caro, màu nền đều là màu đen.
Phục vụ viên chăm sóc khách hàng kịp thời bước qua,"Xin chào quý khách, cửa hàng chúng tôi đang có chương trình ưu đãi, mua năm tặng một ạ."
Bản năng phụ nữ, ánh mắt cô chiếu một cái, lại cầm hai cái đen thui.
Úc tiên sinh thầm suy tính trở về sẽ đổi toàn bộ quần lót trong tủ quần áo thành một màu đen thuần túy.
Đi xa rồi, Chu Tử Tri vẫn còn cảm thấy trên mặt nóng ơi là nóng, cô tự đi phía trước, cũng chưa để ý đến Úc Trạch, lúc quay đầu nhìn lại, phát hiện trong mắt đối phương là nét cười trêu ghẹo.
"Còn muốn mua gì nữa?"
"Không mua nữa."
Chu Tử Tri ngồi xuống băng ghế vỉa hè, cọ cọ gót chân trong giày da, cô vốn định đi bộ nửa tiếng, kết quả đi một cái là không ngừng được, gần hai tiếng đồng hồ rồi.
"Anh không có phòng khách sạn." Úc tiên sinh đáng đánh đòn nói,"Quyết định đột ngột nên bay đến đây thì các khách sạn đều hết phòng rồi."
Chu Tử Tri mắt trợn trắng, lười nói.
Một lát sau, Úc Trạch tiếp điện thoại, anh đưa tay ra dắt tay Chu Tử Tri,"Đi thôi, chúng ta đến nhà Đàm Âm."
Chu Tử Tri sửng sốt,"Bây giờ hả?"
"Ừ." Úc Trạch mang cô đến nơi đón xe, "Không xa lắm đâu."
Gần một giờ rẽ trái rẽ phải, Chu Tử Tri đứng ở trong đại sảnh phong cách Châu Âu nồng đậm, người hầu vẻ mặt nghiêm cẩn ăn mặc thống nhất đứng sát tường.
Nếu Úc Trạch không đứng cạnh nắm tay cô, Chu Tử Tri sẽ ảo tưởng rằng mình đang ở trường quay nào đó quay phim về đề tài Trung Cổ mất.
Cầu thang truyền đến tiếng bước chân, đám người hầu cúi đầu khom lưng, đồng thanh gọi,"Phu nhân."
Đàm Âm xuất hiện, trên người cô ấy có một mùi thảo dược thản nhiên, thoạt nhìn cũng không có cái gì không ổn.
"Có hứng thú tham quan không?" Đàm Âm là nói với Chu Tử Tri.
Chu Tử Tri thu liễm ánh mắt đánh giá, cười nói,"Được đó."
Tòa trang viên này diện tích rất lớn, hai bên có rừng rậm bao quanh, vô cùng yên tĩnh.
Phân phó quản gia chuẩn bị cơm, Đàm Âm dẫn đường đưa Chu Tử Tri và Úc Trạch thả bộ trong trang viên, tư thái nhàn tản hiếm có.
Cô bắt chuyện,"Hai người ngày mai về hả?"
Úc Trạch gật đầu,"Ừ."
Đàm Âm trầm mặc, mặt không chút thay đổi nói,"Thuận buồm xuôi gió nhé."
Cô không thích đem cảm xúc tiết lộ với người ngoài, trước mặt bạn bè, cũng thế.
Quản gia vội vàng qua tới, vẻ mặt nôn nóng ẩn ngàn lời muốn nói.
Chu Tử Tri bắt gặp sắc mặt Đàm Âm có biến hóa rất nhỏ, bóng dáng rời đi cùng quản gia hơi hoảng, cô có chút kinh ngạc.
"Úc Trạch, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
"Không biết nữa." Úc Trạch nhu nhu đỉnh đầu Chu Tử Tri,"Hẳn là có liên quan đến chồng Đàm Âm."
Chu Tử Tri nhìn Đàm Âm cách cô càng ngày càng xa, không khỏi thấy to mò, Đàm Âm như vậy, dáng vẻ dịu dàng sẽ ra sao?
"Chồng Đàm Âm là người Anh hả?"
"Đúng vậy." Úc Trạch miệng phun ra hai chữ,"Hoàng thất."
Anh nói,"Lúc anh học nghiên cứu quen biết Đàm Âm, có lần tụi anh đi du lịch, trên đường gặp gỡ chồng cô ấy bây giờ, Đường Sâm, sau này......"
Úc Trạch dừng lại, hồi lâu, mới nói tiếp,"Tụi anh gặp tai nạn ngoài ý muốn, Đường Sâm vì cứu Đàm Âm, ngã gãy chân."
"Hồi lúc họ kết hôn không tổ chức rình rang, cũng không có mời một người bạn nào, kể cả anh."
"Mỗi lần gặp họ, đều thấy họ cãi nhau." Úc Trạch thở dài,"Thời điểm gay gắt nhất là Đường Sâm muốn ly hôn, Đàm Âm kiên quyết không đồng ý, hiện tại họ vẫn bên nhau, làm như chẳng có gì xảy ra."
Chu Tử Tri nghe, nhịn không được nghĩ, có khi Đường Sâm cho rằng Đàm Âm đối với hắn là thương hại, báo đáp, mà không phải yêu.
Không lâu sau, quản gia tìm Chu Tử Tri và Úc Trạch, mời dùng cơm.
Đại sảnh, hương vị món ăn đậm đà, trang trí tinh xảo, trừ Đàm Âm, còn có một người đàn ông lạ ngồi trên xe lăn, hắn là người Anh, ngũ quan lập thể thâm thúy, cực kỳ dễ nhìn, là đàn ông rất có mị lực, chỉ là gương mặt đặc biệt trắng, lộ ra bệnh tình, cơ hồ có thể thấy gân mạch xanh dưới lớp da. Đàm Âm đẩy xe lăn đến, nói với Chu Tử Tri,"Chồng tôi, Đường Sâm."
Cô nói tiếp,"Đây là Chu Tử Tri, em có nói với anh rồi đó, người yêu Úc Trạch."
Đường Sâm mở miệng, thanh âm khàn khàn, giọng trung văn nói không quá tiêu chuẩn, cố hết sức đọc nhấn rõ từng chữ,"Xin chào."
Chu Tử Tri cũng chào hỏi lại.
Đường Sâm quét mắt Úc Trạch, dùng tiếng Anh, lưu loát ưu nhã khen,"Bạn gái anh rất xinh đẹp."
Úc Trạch cười,"Đương nhiên."
Khi dùng bữa, Đàm Âm gặp đầy đồ ăn trong bát, đưa tới trước mặt Đường Sâm, cô làm thành thạo, tựa hồ đã thực hiện vô số lần.
Đường Sâm nếp nhăn nơi khóe mắt tản ra, hắn không có lộ ra một chút nụ cười, thế nhưng Chu Tử Tri lại có cảm giác hắn đang nở nụ cười.
Trong bát cô có nhiều thịt, bên tai vang lên giọng nói nghiến răng: "Nhìn anh ta no khỏi ăn cơm luôn hả?"
Chu Tử Tri gắp thịt đưa vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, nhịn không được nở nụ cười, bạn bè đều có hạnh phúc riêng, người cô yêu đang ở bên cô, người thân đều rất khỏe mạnh, cái gì cũng tốt.
"Cô cười gì vậy?" Câu hỏi từ Đường Sâm.
"Ăn ngon lắm." Chu Tử Tri mỉm cười,"Tôi rất vui, cám ơn đã chiêu đãi."
Đường Sâm nhìn Đàm Âm, sau đó mới nói với Chu Tử Tri,"Là vinh hạnh của chúng tôi."
Bên cạnh Đàm Âm cơ hồ không nói tiếng nào, vẫn là bộ mặt đó, thỉnh thoảng gắp đồ ăn múc canh cho Đường Sâm.
Chu Tử Tri cùng Úc Trạch cũng không nói nhiều, ngẫu nhiên đá mắt nhìn nhau, tất cả tâm tư đều chứa đầy trong ánh mắt.
Bốn người ngồi ở cùng một bàn im lặng dùng cơm, thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau bữa cơm, cả bọn nhàn nhã dùng trà, hưởng thụ buổi tụ hội khó có được.
Đàm Âm nhận điện thoại cố vấn cho một bệnh nhân, cô đi đến một bên trò chuyện, Đường Sâm ngồi trên xe lăn, ngón tay tái nhợt khẽ gõ tay vịn ghế.
Chu Tử Tri để ý, Đàm Âm nghe điện thoại bao lâu, động tác Đường Sâm liền lặp lại bao lâu.
Vợ mình quá giỏi giang, ít nhiều có chút lo lắng.
Lắc lư ở nhà Đàm Âm đến chín giờ hơn, Chu Tử Tri cùng Úc Trạch về khách sạn.
Hai người không phải lần đầu tiên ở cùng một phòng, có lẽ là vì địa điểm lần trước là khách sạn Chu Tử Tri, không có nhiều phương diện phức tạp, lần này tại khách sạn nước ngoài, từ bài trí, ngọn đèn, đến người, hết thảy đều có vẻ quá phận mê ly.
Úc Trạch từ buồng tắm đi ra, tay áo tùy ý xắn lên,"Anh điều chỉnh nhiệt độ nước rồi."
Chu Tử Tri vốn tâm hoảng ý loạn, nhìn thấy người kia mặc áo sơ mi đen cổ áo mở rộng, có thể thấy rõ hầu kết nổi lên, rồi đến xương quai xanh, lồng ngực tráng kiện, cô không tự giác dời đi tầm mắt, nuốt nước miếng ực một cái.
"Tử Tri?" Úc Trạch híp mắt, tiếng nói trầm thấp,"Em đang nghĩ gì thế?"
Chu Tử Tri đứng dậy,"Em nhớ tới lời bài hát thôi mà."
Ngay sau đó, cô ôm quần áo tiến thẳng đến buồng tắm, phanh đóng cửa lại.
Úc Trạch cưng chiều cười cười, thật không thành thực.
Chu Tử Tri kỳ cọ thật lâu, lâu đến mức Úc Trạch hoài nghi cô ở bên trong đánh một giấc.
Lại đợi một lát, Úc Trạch nhịn không được đi gõ cửa.
Khóa cửa chuyển động, Chu Tử Tri đứng đó, trên người tản ra hơi nước, được bao bọc bởi mùi thơm sữa tắm.
Cô buông xả mái tóc đen dài, hai má nhiễm sắc hồng, đôi mắt ướt át, gợi cảm đòi mạng.
Nhìn chằm chằm giọt nước ngưng tụ ở ngọn tóc của cô, rồi nhìn từng hạt thủy châu run run rẩy rẩy rơi vào trong cổ, ánh mắt một đường đi xuống theo, dừng lại ở cổ áo T-shirt, Úc Trạch hô hấp nặng nhọc, đáy mắt sâu hun hút.
Anh khàn giọng ra lệnh,"Em sấy tóc nhanh đi."
Chu Tử Tri ba bước cũng rút gọn làm hai bước, cầm máy sấy chạy tới bên cửa sổ.
Cửa phòng tắm lại đóng, Úc Trạch ngửi mùi hương trong không khí, dục vọng trướng đau, cô gái kia cứ khảo nghiệm anh hết lần này tới lần khác, cũng không biết lúc nào mới cho ăn.
Thời gian anh ở bên trong còn lâu hơn cô, quá trình hòa hoãn hơn một giờ không một chút vui vẻ, cuối cùng phải dựa vào ảo tưởng giải thoát.
Khi anh đi ra, Chu Tử Tri đang khoanh chân đắp mặt nạ, tư thái thoải mái.
"Trên bàn có táo kìa, em rửa rồi."
Úc Trạch quay đầu cầm quả táo cắn một cái, ngồi xuống kế bên Chu Tử Tri, vừa gặm táo vừa nhìn cô.
Da mặt mát lạnh, Chu Tử Tri thoải mái thở dài hưởng thụ, xem TV chiếu phim Mỹ.
Đem một quả táo giải quyết còn cái cuốn quăng bỏ, Úc Trạch chà xát tay, ngó qua đôi tai Chu Tử Tri, nhìn chằm chằm hai cái lỗ nhỏ xíu.
Đút tay vào túi cầm ra một chiếc hộp xanh đậm, tự tay đeo đôi bông tai cho cô, động tác vụng về, cảm thấy vành tai cô phi thường mềm mại nên sợ làm đau cô.
Chu Tử Tri mỉm cười, từ đầu đến cuối không kháng cự.
Ban đêm Úc Trạch bị động tĩnh bên người đánh thức, anh lập tức chồm nửa người nhìn qua,"Tử Tri?"
Cô nhắm chặt hai mắt, gương mặt vã đầy mồ hôi, vẻ mặt nhăn nhúm đau đớn, miệng không ngừng nỉ non cái gì đó, tiếng nói đứt quãng, như có như không, nghe không rõ.
Úc Trạch ánh mắt nghiêm trọng, nâng tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô, ngón tay dán tại mi tâm cô đang nhíu chặt, vuốt đôi mắt lấy đi những giọt nước ướt nhòa.
Anh mạnh mẽ lôi kéo Chu Tử Tri đang khóc rống thoát khỏi ác mộng.
Chu Tử Tri mở choàng mắt, toàn bộ bất lực một khắc trút xuống, vẫn chưa thể biến mất.
"Em gặp ác mộng hả?" Úc Trạch lấy khăn tay lau mồ hôi cho cô,"Em muốn uống nước không?"
Chu Tử Tri thở dốc, đồng tử tan rã dần dần có tiêu cự, cô vỗ vỗ bàn tay Úc Trạch đặt ở trên mặt mình,"Không cần."
Bàn tay anh dời đến sau cổ cô, chạm phải đều là mồ hôi lạnh, Úc Trạch lo lắng nhìn Chu Tử Tri, thấp giọng hỏi,"Không sao thiệt chứ?"
"Không có gì đâu." Chu Tử Tri nhắm chặt mắt, lấy lại bình tĩnh,"Em đi vệ sinh một lát, anh ngủ trước đi."
Úc Trạch nhìn cô bước vào phòng tắm, sắc mặt trầm ngâm.
Anh tưởng đã ổn, xem ra vẫn chưa, ảnh hưởng từ tai nạn lần đó vẫn như cũ chưa tiêu trừ triệt để.
Cơn ác mộng khiến một đêm ngọt ngào nhạt đi một chút, tạo cho người ta áp lực mạnh mẽ và cảm giác bất an.
Nửa đêm còn lại Chu Tử Tri chui vào lòng Úc Trạch nằm ngủ, anh vỗ nhẹ lưng cô, mang chuyện cổ tích đã học thuộc lòng kể đi kể lại không dưới mười lần.
Chiều hôm sau, Chu Tử Tri và Úc Trạch xuất hiện tại sân bay, cả hai đều ăn mặc giản dị như mọi người, tưởng rằng không có vấn đề, vậy mà ở cửa ra vẫn bị đám người paparazzi núp lùm chụp ảnh.
"Úc Trạch, đừng đi."
Ôm cánh tay Úc Trạch, Chu Tử Tri không bối rối, ngược lại rất ung dung, cô nghĩ rằng, đại khái bản thân đã sẵn sàng.
"Úc Trạch, em muốn mượn cơ hội này công khai mối quan hệ của tụi mình."
Trong tích tắc, trong mắt Úc Trạch trào ra tình cảm sục sôi, hầu kết hoạt động,"Tử Tri, anh thấy mình ta nên nắm quyền chủ động."
Nếu để truyền thông tung tin khắp nơi trước phỏng chừng còn pha tạp các loại dự đoán, bôi nhọ, bọn họ sẽ bị động.
Chu Tử Tri gật đầu, lập tức lựa chọn trong đống ảnh cô và anh chụp khi dạo phố London, đăng lên weibo, bên dưới là một hàng chữ: Tất cả đều tốt đẹp, tôi rất mãn nguyện.
Cô nhìn thanh tiến trình tải ảnh từng chút từng chút kéo đầy, từ đầu đến cuối, tâm tình kích động dần yên tĩnh.
Cùng một lúc, Úc Trạch tuyển chọn ra một tấm trong mấy chục tấm chụp trộm Chu Tử Tri đang ngủ, hình ảnh cô tựa vào lòng anh ngủ ngon lành, cũng viết vài chữ: Em là ánh sáng đời anh.