"Có thường xuyên gặp ác mộng hay giật mình thức dậy lúc giữa đêm không?"
"Đôi khi."
"Chị vẫn luôn dùng thuốc an thần à?"
"Rất ít."
"Trừ thuốc an thần ra, chị có sử dụng thêm loại thuốc nào khác nữa hay không?"
Trầm mặc kéo dài, các ngón tay Chu Tử Tri đặt trên đầu gối bất giác siết chặt lại rõ ràng.
Đàm Âm đóng Notebook lại, nói "Chị Chu, nếu chị không muốn phối hợp, tôi nghĩ chúng ta không cần phải nói thêm gì nữa."
Cửa phòng mở ra, Úc Trạch ngồi trên sô pha thấy chỉ có Đàm Âm đi ra, anh nhăn mày lại,"Sao thế?"
Đàm Âm ngồi xuống bên cạnh anh, nói "Mình nghi ngờ tinh thần của chị ấy đã phải chịu sự đả kích rất lớn."
"Nghi ngờ?" Úc Trạch lạnh lùng ngờ vực nhìn cô,"Mình không hi vọng nghe thấy hai chữ nghi ngờ không có căn cứ từ miệng cậu đâu nhé."
Đàm Âm căng mặt một chút, khó phán xét,"Trên góc tủ đầu giường có rất nhiều lọ thuốc an thần, nhìn ngày sản xuất có thể phán đoán được số lượng sử dụng.
Rõ ràng chị ấy thường xuyên dùng thuốc an thần, hơn nữa từ sọt rác trong phòng mình còn nhìn thấy một lọ thuốc ức chế cảm xúc, mình gợi ý để chị ấy có thể thẳng thắn, chủ động nói ra nhưng chị ấy không chịu tiết lộ."
Úc Trạch im lặng không lên tiếng, đường cong gương mặt lãnh ngạnh.
Đàm Âm cũng không quấy rầy, cô ngẩng đầu đánh giá phòng khách, từ chỗ hành lang gần cửa ra vào lần lượt là cái đệm, bàn trà, sofa, bàn ghế, đến vài bức tranh trang trí trên tường, mọi thứ đều đơn giản mà không thiếu ý vị, không chút tì vết, chủ nhân ngôi nhà cẩn thận, kỹ lưỡng, sạch sẽ đến mức ám ảnh.
Úc Trạch đứng dậy, đến trước cửa phòng gõ cửa, hành động này đã rơi vào mắt Đàn Âm, trước khi đến gặp Chu Tử Tri cô tưởng rằng đối phương là bạn gái Úc Trạch, không thì sao Úc Trạch lại tìm cô chứ.
Đến đây mới biết không phải, ít nhất hiện tại vẫn chưa phải.
Úc Trạch đẩy cửa phòng đi vào, ánh mắt khóa chặt thân ảnh gầy gò đứng trước cửa sổ.
Một lúc lâu sau, Úc Trạch mới cất bước đến gần, hương chanh thản nhiên vòng qua hơi thở, anh thấp giọng nói,"Đàm Âm có thể giúp em."
Chu Tử Tri không quay đầu,"Hai năm trước tỉnh lại tại bệnh viện, tôi chỉ cảm thấy mình mới ngủ một giấc thôi, nhưng bác sĩ nói tôi biết đã qua bốn năm rồi.
Tôi rất cố gắng phối hợp phục hồi chức năng, thuyết phục bản thân thích ứng với những biến đổi trong bốn năm đó, cho rằng chỉ cần liều mạng cố gắng, tất cả vẫn có thể tiếp tục, thế nhưng tôi lại quên mất, thế giới này luôn thay đổi, con người cũng sẽ thay đổi."
Cô rũ mắt, lông mi run rẩy, che khuất đáy mắt chua xót,"Ngày nào tôi cũng mất ngủ, rất sợ ban đêm, chỉ có thể dựa vào thuốc mới có thể đi vào giấc ngủ."
Úc Trạch hầu kết rung động, tiếng nói khàn khàn,"Để anh kể cho em nghe một câu chuyện."
Chu Tử Tri ngẩn người, hơn nửa ngày mới hiểu ý anh, trong lòng không khỏi ấm áp.
Úc Trạch dịu dàng, chậm rãi nói,"Có một con thỏ nhỏ, rất thích chơi đùa trong khu rừng, có một ngày như mọi ngày, con thỏ nhỏ chơi đùa đến tối mới chịu về nhà, trên đường nó gặp một con sói lớn bị thương nặng,..."
"Con thỏ nhỏ cứu giúp con sói lớn, từ đó về sau, sói lớn mỗi ngày đều cõng thỏ nhỏ du ngoạn khắp nơi trong khu rừng, bọn họ trở thành bạn thân."
Câu chuyện rất ngắn, nội dung đơn giản, vào tai Chu Tử Tri lại dẫn dắt cảm xúc rất lớn, cô xoay người, cảm kích nhìn Úc Trạch,"Cám ơn."
Úc Trạch nhếch môi cười,"Anh gọi Đàm Âm vào nhé."
Chu Tử Tri gật đầu.
Đàm Âm quay lại với gương mặt ngàn năm không đổi như hình ảnh trên tấm bài Poker, cô đan hai bàn tay, hỏi, "Có hứng thú kể lại tai nạn sáu năm về trước cho tôi nghe hay không?"
Chu Tử Tri nhắm chặt mắt, khi mọi cảm xúc trở nên lắng đọng, cô bình tĩnh mở mắt.
"Hôm đó là thứ bảy, sinh nhật anh ấy......"
Cô nhớ rõ mình đang quay [ ngày mùa thu ], lịch trình rất sít sao, bởi vì cô xin rút ra hai ngày mà Trịnh Khiết rất bực bội, lúc ấy Hà Duyệt Minh chạy chân ở đoàn phim khác, cả hai đã thống nhất ngày hẹn, vì không để bị paparazzi phát hiện, cô và Hà Duyệt Minh một trước một sau ra nước ngoài, ở nơi rất ít người biết đến, có thể thoải mái hẹn hò.
Hành trình lên kế hoạch một ngày hai đêm, để chúc mừng sinh nhật Hà Duyệt Minh, tiện thể du lịch luôn.
Cô không ngờ đó lại là chuyến đi ngang qua Địa Ngục, ngày hôm sau sinh nhật Hà Duyệt Minh, cả hai đến một quán cà phê mua nước, chuẩn bị dạo chợ.
Chu Tử Tri tiếng nói nhỏ nhẹ như không thể nghe thấy,"Chúng tôi đứng ở giao lộ nói chuyện, một chiếc xe trực tiếp xông thẳng đến chỗ chúng tôi......"
Nói tới đây, thân thể Chu Tử Tri bắt đầu run rẩy, tay cô siết chặt căng cứng, khớp xương trắng nhợt phảng phất muốn đâm rách tầng da bạc nhược trồi ra.
Giọng nói Đàm Âm rất mềm rất mỏng, mang theo trấn an, cô đè lên bàn tay không ngừng run rẩy Chu Tử Tri,"Thả lỏng, nơi này không có chiếc xe nào cả, chị đang trong phòng của chị, chị rất an toàn."
Chu Tử Tri cả người ướt đẫm, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trạng thái rất không ổn định.
"Tôi thường nằm mộng thấy mình đứng ở góc độ người xem chứng kiến tình cảnh lúc ấy," Ánh mắt của cô phóng trong không trung, lẩm bẩm nói,"Tôi thấy mình bị xe tông bay ra xa, văng đến cột mốc bên đường, ngã xuống lề, dòng máu đỏ tươi tuôn ra xối xả lan ra ngoài, chiếc váy trắng trên người nhuộm màu hồng sẫm, rất nhiều người thét chói tai, âm thanh vô cùng lớn, tôi nhìn thấy anh ấy đứng ngốc tại chỗ, sau đó kinh hoảng chạy tới ôm lấy tôi, vô thố quát to."
Đàm Âm nhíu mi, bệnh tình cô gái này có phần nghiêm trọng hơn dự đoán trước đó của mình "Sau đó thì sao? Cô còn nhìn thấy gì nữa không?"
Chu Tử Tri đột nhiên khép hờ ánh mắt,"Không có, kịch bản mỗi ngày đều lặp lại đến đó."
Cực nhanh, trong đầu Đàm Âm phác thảo ra toàn bộ hành trình đều dùng "anh ấy" thay thế người đàn ông, cô nhìn chằm chằm Chu Tử Tri,"Ngay lúc cô đấu tranh sinh mệnh, anh ta có người mới, phản bội tình yêu của hai người."
Thần kinh Chu Tử Tri phản xạ có điều kiện co rụt lại.
Đàm Âm than nhẹ,"Thật sự đáng tiếc." Không biết là chỉ người kia hay chỉ Chu Tử Tri.
Càng quan tâm càng đau khổ, hận không thể quên, nhưng chỉ có thể đối mặt.
Chu Tử Tri cần vượt qua bóng ma tai nạn xe cộ lưu lại, dứt khoát buông bỏ đoạn cảm tình kia, triệt để thoát ly khu vực tối tăm không ánh sáng, không ai giúp đỡ.
"Nói thật, bệnh nhân như chị tôi tiếp xúc không ít, nhưng chị là người duy nhất tôi không lấy một xu." Đàm Âm dùng phương thức của mình hóa giải không khí nặng nề," Tiền vé máy bay tôi cũng tự xuất ra."
Tuy khi nói ra những lời khuyến khích mặt cô không thay đổi nhưng vẫn có chút ít hiệu quả.
"Tôi không đề nghị chị uống nhiều thuốc an thần kia nữa, nó không có lợi."
"Hãy thử nghe nhạc nhẹ, nuôi một con vật nhỏ, đọc sách, giao lưu với nhiều người hơn."
"Tôi quên mất chị là nghệ sĩ." Đàm Âm nói,"Một công việc khá gò bó, thiếu tự do."
"Gương mặt nghệ sĩ được chú trọng hơn bình thường, rất nhiều người sẽ nhầm lẫn vai diễn trong màn ảnh và người diễn viên ngoài đời thực, fan cuồng si mê nhân vật đó nhiều lúc không phân biệt được, nhưng mà......"
"Tôi cho rằng một tổng tài Liên Thân, không đến mức phạm phải sai lầm cấp thấp như thế."
Chu Tử Tri giương mắt, ánh mắt còn có chút ẩm ướt, cũng đã có tinh thần hơn,"Anh ta mời cô đến làm thuyết khách sao?"
"Tùy theo chị nhìn nhận như thế nào."
Đàm Âm đuôi mắt dài nhíu nhíu, các vệ tinh bên cạnh Úc Trạch quá nhiều, có thể khiến Úc Trạch coi trọng chỉ có người trước mắt.
"Hi vọng lần sau gặp lại, là tham gia hôn lễ của chị và Úc Trạch."
Cô nói xong lập tức đi ra ngoài, thậm chí không cho Chu Tử Tri cơ hội phản bác một câu cuối cùng.
Úc Trạch ngậm điếu thuốc đốt hơn phân nửa, nhìn qua lớp sương khói. .
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
"Dưới tình huống thông thường, một người bị thương nặng, gặp đả kích trầm trọng, diện tích bóng ma sẽ gia tăng gấp bội, ý thức bảo hộ bản thân chịu ảnh hưởng, sẽ bài xích, trốn tránh, thậm chí e ngại người khác tiếp cận."
"Quan tâm thường xuyên để giúp chị ấy thả lỏng cảnh giác, xem tình huống có tốt hơn hay không." Đàm Âm nói,"Cho chị ấy chút thời gian."
Úc Trạch phun ra vòng khói,"Đã khóc sao?"
Đàm Âm cất Notebook vào trong túi,"Mình cảm thấy chị ấy không thể khóc lớn trước mặt người khác đâu."
"Có muốn biết cậu chiếm cứ bao nhiêu không gian trong tinh thần của chị ấy không hả?"
Úc Trạch bắn rơi khói bụi,"Loại chuyện này không cần người khác tới nói cho mình biết." Anh sẽ tự phát hiện,tự cảm thụ.
Đàm Âm nhún vai,"Chúc cậu may mắn."
Cô đi tới cửa, Chu Tử Tri ra khỏi phòng, đưa cô xuống lầu, nhìn không ra bất cứ khác thường nào.
Là người rất giỏi che giấu cảm xúc thật, Đàm Âm bỗng dưng rất muốn gặp lại cô gái này, cô lên xe thì thầm vài câu với Chu Tử Tri.
Úc Trạch,"Đàm Âm nói nhỏ gì với em thế?"
Chu Tử Tri nhìn anh,"Đàm Âm nói cô ấy thích anh."
Úc Trạch nhướn mày,"Người thích anh rất nhiều."
Chu Tử Tri khóe miệng run rẩy, tuy rằng lời này là sự thật, thế nhưng từ miệng đương sự nghe vào tai thật đúng là...... Tự kỷ quá đi mất.
Úc Trạch nói,"Cô ấy có chồng rồi, có thời gian anh dẫn em đến nhà hai vợ chồng đó, em sẽ biết chồng cô ấy, là......" Úc Trạch nghĩ nghĩ," người rất đặc biệt."
Úc Trạch thất vọng, có đôi khi anh rất chờ mong em có thể nghĩ nhiều về anh một chút.
Lễ Giáng Sinh ngày đó,[ hiệp đường ] công chiếu, Chu Tử Tri cống hiến một vé.
Xem phim điện ảnh là một điều rất thoải mái, tương đối thích hợp với các mối quan hệ chặt chẽ, người thân, người yêu, bạn bè..., ngồi trong rạp cảm thụ buồn vui yêu ghét của nhân vật, đồng cảm, khóc cười, không cần che giấu.
Bé bi Kiều Nam bị cảm, cô ấy không có thời gian, nên Chu Tử Tri đành phải xem phim một mình.
Chỗ ngồi bên cạnh trầm xuống, Chu Tử Tri bỗng nhiên quay đầu, thấy rõ người đàn ông vừa mới ngồi xuống, cô thẫn thờ đôi chút.
Cách một khoảng không, ánh mắt giao nhau, không một câu trao đổi, thu hồi tầm mắt nhìn màn hình lớn.
Hết phim, có người chưa muốn kết thúc, có người oán giận không đáng tiền mua vé, cũng có người hoàn toàn không xem phim, một mặt hạnh phúc nắm tay người yêu rời đi.
Chỗ ngồi dần thênh thang, toàn bộ rạp chiếu phim từ từ lạnh lẽo.
Úc Trạch từ túi áo khoác cầm ra một viên kẹo đường đưa cho Chu Tử Tri, viên kẹo đường có hình dạng giống thỏ con, tinh xảo đáng yêu.
Chu Tử Tri bóc bao bì bỏ vào miệng, vị ngọt khuếch tán vòng quanh đầu lưỡi, xâm nhập đáy lòng, cô nói,"Chúng ta thử xem."
Úc Trạch ngẩn ra, anh nở nụ cười trong nháy mắt,"Được."