Hai người làm vừa thay đồ cho Nhược Giang vừa tò mò rốt cuộc cô có quan hệ với thiếu gia nhà mình. Hai người thay xong liền lui xuống để cho cô nghỉ ngơi.
" Thiếu gia đây là thuốc giải rượu"
" Đưa đây rồi lui xuống đi"
" Vâng"
Cố Nhậm bước vào phòng nhìn cô gái mình thương đang say giấc, xuất hiện một tia ấm áp len lõi vào trong lòng, anh nhẹ nhàng đi đến chỗ cô.
" Nhược Giang uống thuốc giải rượu đi rồi ngủ tiếp"
" Hử"
Nhược Giang mắt nhắm mắt mở nghe theo lời của anh mà uống thuốc, sau đấy liền lăn ra ngủ, anh nhịn không được mà hôn lên trán của cô một cái, giúp cô chỉnh tư thế nằm thoải mái liền quay người đi đến thư phòng làm việc.
Từ lúc tan làm Cố Nhậm còn muốn đưa cô về nhà nhưng lại thấy cô đi chung với hai người kia nên chỉ dám âm thầm theo sau, còn tưởng bọn họ đi ăn uống một chút thôi không ngờ lại say xỉn đến thế kia, anh vừa làm việc trong xe vừa canh bọn họ, đến khi thấy ba người ra liền lái xe đến ngay.
Sau khi đưa thuốc Cố Nhậm, quản gia liền chạy đến phòng bếp để báo thông tin cho phu nhân biết tin.
" Thật sao? trông con bé đó thế nào? xinh không à mà không xinh cũng chẳng sao miễn sao nó thích là được"
" Tiểu thư rất xinh thưa phu nhân"
" Không được ngày mai tôi phải đến đó xem tận mắt mới được, nhớ giữ chân con bé đó lại đấy"
" Vâng thưa phu nhân"
Người đầu dây bên kia chính là mẹ của anh tên là Lưu Thi, bà không khỏi vui mừng khi biết tin này, con trai của bà cuối cùng cũng chịu yêu đương rồi.
Sang năm mới bà còn tính tìm người mai mối cho anh, không ngờ lại lòi ra một cô bạn gái, như thế cũng tốt! xem ra việc bồng cháu là chuyện sớm muộn thôi, càng nghĩ càng phấn khích không thôi.
Trời tờ mờ sáng Lưu Thi đã chạy đến đây, nếu không phải chồng bà ngăn cản thì có lẽ bà đã chạy đến ngay trong đêm rồi, vừa tới nơi liền dặn dò bọn họ chuẩn bị đầy đủ đồ ăn sáng.
Lưu Thi muốn lên phòng xem nhưng sợ quấy rầy hai người nên ngồi chờ ở phòng khách, được một lúc thì người đàn ông ở ngoài đi vào, anh vừa mới chạy bộ về.
" Mẹ đến sớm thế!"
" Ais cái thằng này có bạn gái cũng không thông báo cho ta biết chứ"
" Bạn gái?" anh đưa mắt nhìn quản gia
" Là mẹ kêu ông ấy giám sát con đấy! hai đứa quen nhau bao lâu rồi, chừng nào định kết hôn.."
" Mẹ bọn con chưa tới quan hệ đó đâu! cô ấy là cấp dưới của con thôi"
" Cấp dưới là bế người ta về đây à! nhất định có sự tình trong đó"
" Chuyện này nói sau đi con lên thay đồ"
" Con bao nhiêu tuổi rồi hả? còn không mau quen con bé đi! lỡ sau này con già không ai lấy thì sao hả? mẹ là đang lo cho con đấy!"
Trong phòng tắm anh vừa suy nghĩ những lời mẹ nói, cái gì mà già chứ, anh với cô cũng có chênh lệch bao nhiêu đâu. Năm nay cô mới 22 tuổi còn anh cũng mới 27 tuổi thôi cũng đâu đến nổi già đâu chứ.
Chưa bao giờ anh lại nhứt đầu về tuổi tác của mình thế này cả, thay đồ xong liền xuống dưới nhà nhưng nhìn lại trong phòng khách lại không thấy bóng dáng của Lưu Thi đâu cả.
" Bà ấy đâu rồi"
" Phu Nhân đang ở trên phòng của thiếu gia"
" Cái gì?"
Cố Nhậm nghe xong quay người chạy nhanh lên phòng vừa mở cửa ra đã thấy Lưu Thi ngồi trên giường ngắm nhìn Nhược Giang không biết được bao lâu rồi, anh lấy tay xoa trán bất lực với bà rồi.
" Mẹ làm gì vậy?"
" Nói nhỏ thôi để cho con dâu mẹ ngủ"
Anh trực tiếp bế bà lên rồi đi ra khỏi phòng mới để bà xuống, động tác anh rất nhanh nên Lưu Thi không kịp phòng bị.
" Con làm cái gì vậy hả? mẹ đang ngắm mà"
" Chúng ta đi xuống dưới nào! để cho cô ấy ngủ đi"
" Xuống dưới phải kể cho mẹ nghe đấy"
" Được được nghe mẹ hết"
Đến phòng khách, anh nói những gì mình tìm hiểu cho bà biết hết mọi thông tin, sau khi nghe được những gì Nhược Giang trải qua bà không kiềm lòng được mà rơi nước mắt và đơn nhiên anh là người dỗ dành rồi.
Chắc có lẽ do tác dụng của thuốc nên sau khi cô tỉnh dậy không có tình trạng nhứt đầu gì cả, nhưng có một điều đây rốt cuộc là nơi nào chứ.
Nhìn căn phòng lạ lẫm trên người cô cũng được thay sang bộ mới, cái gì đây chẳng lẽ cô bị bắt cóc sao?
Đang loay hoay thì có một người trung niên gõ cửa, cô giật mình xem xét tình hình mới cho người đó vào, cô cũng đã phòng bị rồi nếu gặp người xấu thì cô sẽ phang cái gối này vào mặt người đó.
" Tiểu thư người thức rồi!"
" Ông là ai?"
" Tôi là quản gia của biệt thự này"
" Quản gia sao?"
" Phu nhân và thiếu gia đang ở dưới chờ cô, đây là bộ đồ mới là thiếu gia đã chuẩn cho cô"
" Ờh được "
Tuy có hoang mang nhưng vẫn rất nghe lời người lớn căn dặn nhìn bộ váy trong tay cô có chút ngây ngốc, đây chẳng phải bộ váy cô nhìn thấy trên tạp chí sao, bây giờ nó đang ở trên tay cô đây này.