Bạch Điểm sau khi theo dõi buổi phát sóng đó liền nhanh chóng gọi người đưa Lâm Như và Tô Vương đi, cô ta rất sợ chuyện này bị bại lộ ra ngoài. Cứ nghĩ anh sẽ không nhúng tay vào chuyện vô bổ này mọi kế hoạch của cô giờ đây đã bể tan tành. Cô ta ngồi ở trong phòng làm việc không ngừng lầm bầm gì đấy mắt thì cứ dán vào di động để chờ tin.
Nhưng cô ta đâu biết người của cô ta đều đã bị người của Cố Nhậm bắt sống toàn bộ, ngay cả Lâm Như và Tô Vương cũng như vậy.
Từ khi ra khỏi buổi họp thì Cố Nhậm đã nhận được thông tin chính là Bạch Điểm là người chủ mưu chỉ đạo bọn chúng làm hại Nhược Giang, đề phòng cô ta đem người bỏ trốn nên anh đã nhanh tay một bước.
Cố Nhậm lái xe đến nơi thì thấy Lâm Như đang gào thét, anh bước đến đứng trước mặt, bà ta cũng không ngờ sớm bại lộ như vậy. Khi nãy thấy cô trên mạng kể lễ bà ta đoán chắc đã có chuyện không hay rồi, còn tính cùng Tô Vương soạn đồ bỏ trốn nhưng không ngờ lại người của Cố Nhậm bắt lại.Tô Vương vì chống lại bọn họ mà bị đánh cho nằm một chỗ.
" Cố tổng! Cố tổng chúng tôi không liên quan đến chuyện này cả! Tất cả là do Bạch Điểm, cô ta là đem người đến bắt ép chúng tôi về thành phố chúng tôi không hề tự ý bỏ trốn như vậy! Xin cậu tha cho chúng tôi một mạng đi"
" Tha sao? Lúc nhận tiền của cô ta sao không nghỉ đến sẽ có kết cục như thế này"
" Tôi sai rồi "
" Cơ hội chỉ có một lần thôi"
"Không...tôi sai rồi! Xin cậu tha cho chúng tôi"
Lâm Như quỳ xuống bò lại dưới chân anh không ngừng cầu xin, anh nhìn một màn này ánh mắt lại càng tối hơn, nghiêng đầu ra hiệu cho bọn họ lôi người đi.
" Bà ta thì đưa cho Chú Cảnh xử lý còn cậu ta thì đưa vào trại cai nghiện đi, nhắc bọn họ đừng để cậu ta ra ngoài nữa tốt nhất là sống ở trong đó luôn"
" Không được...tôi không muốn aa các người thả tôi ra, Vương nhi của tôi"
" Vâng"
" Bây giờ chúng ta đến Bạch Gia nào, đem người của cô ta đi chung. Xem ra Bạch Gia sẽ náo loạn lắm đây"
Lúc này ở trong phòng làm việc của Bạch Điểm xuất hiện năm người ăn mặc đồ đen đi vào trong dọn dẹp tất cả đồ đạc của cô ta bỏ vào thùng. Thấy mấy người đó hùng hổ đi vào phòng làm việc Giám đốc, nhân viên ở đó không nhịn được tò mò mà dừng lại công việc để xem.
" Các người là ai còn dám tự tiện đụng vào đồ của tôi như vậy"
" Chúng tôi theo lệch của Cố Tổng đến đây thu dọn rác"
" Rác sao? Các người dám?"
A Thành nhận được lệnh liền đi xuống phòng Giám đốc để thông báo cho Bạch Điểm biết tin.
" Bạc Điểm theo chỉ thị của Cố Tổng thì hôm nay cô chính thức bị đuổi việc"
" C..cái gì chứ? Sao lại như thế được"
" Còn nữa Cố Tổng đang đợi cô ở Bạch Gia"
Bạch Điểm nghe từ " Bạch Gia" liền đẩy cậu sang một bên rồi chạy nhanh ra lấy xe, mọi người ở ngoài nghe lén được thông tin này há hốc mồm bắt đầu truyền tin tức cho nhau biết. Lại thêm một trận hỗn loạn xảy ra ở Cố Thị.
Lưu Thi vì muốn tâm trạng Nhược Giang thoải mái hơn nên đã cùng cô ra ngoài tản bộ rồi ăn đồ ngọt, đúng lúc này hai người đang chuẩn bị qua đường lại có một chiếc xe lao nhanh đến chỗ hai người, Nhược Giang thấy khoảng cách càng gần liền đẩy Lưu Thi sang một bên.
Còn bản thân thì bị xe tông trúng, cô lăn một vòng, máu cũng bắt đầu chảy ra nhiều hơn và bắt đầu dần nhắm mắt lại, cô nhìn rất rõ người lái xe kia là Bạch Điểm.
Lưu Thi bị đẩy sang một bên cũng không tránh được bị thương nhưng là bị thương nhẹ, bà quay sang nhìn chỉ thấy toàn là máu khiến bà có chút không đứng vững sau đó thì ngất đi mọi người xung quanh cũng nhanh lại giúp đỡ hai người và gọi xe cứu thương.
Bạch Điểm lúc nhìn thấy Nhược Giang đang đi cùng Lưu Thi, cô ta hiện giờ đã mất kiểm soát và suy nghĩ muốn giết cô lại xuất hiện trong đầu một lần nữa nên cô ta nhấn mạnh ga tăng tốc tông vào người Nhược Giang, cô ta hét lên "Mày đi chết đi" thấy cô nằm một chỗ đầy máu rồi chạy xe nhanh để bỏ trốn.
Bạch Điểm chạy đến một đoạn xa rồi mới dừng lại, cô ta giống như đang phát điên vậy cứ la hét rồi cười to, cô ta lấy di động gọi điện cho Cố Nhậm.
" Cố Nhậm anh nhất định sẽ hối hận khi ép tôi vào đường cùng như thế"
" Cô nên về nhà xem tình hình đi, ba cô đang sắp chịu không nổi rồi"
" Vậy sao? Nhưng người sắp chết lại là Tô Nhược Giang đấy haha! Khi nãy tôi đã tông vào nó đấy! Cố Nhậm anh biết không cô ta nằm trên đất lạnh lẽo một mình còn chảy rất nhiều máu, sắp không qua khỏi rồi haha"
Cô ta không đợi anh phản ứng mà tắt máy đi rồi cười thỏa mã.Cố Nhậm nghe tin này liền có chút không tin và thầm cầu mong đây không phải là sự thật.
Chuông di động lại một lần nữa reo lên là số của ba, anh nhanh chóng bắt máy lại nghe được tin tức này một lần nữa, không chần chừ gì nữa anh ra khỏi Bạch Gia lái xe nhanh đến bệnh viện. Lồng ngực của anh hiện giờ rất đau giống như ai đó đang bóp chặt vậy, anh nhấn ga chạy nhanh hơn để rút ngắn thời gian.
Ba mẹ của Bạch Điểm nhận được cuộc gọi của cảnh sát mà biết tin cô ta gây tai nạn cho Nhược Giang, khi nãy Cố Nhậm lại cũng đã nói rất rõ về tin tức kia, hai người đều không tin cứ nói Bạch Điểm đã biết dừng lại từ lâu nhưng khi nghe tin này mới biết những gì anh nói đều là sự thật cả.