Sau khi ra khỏi bệnh viện Lâm Như liền chạy đến chỗ Tô Hải báo tin, vừa nghe tin bà nội Tô mất Tô Hải đau khổ khóc lên, mọi sự cố gắng của ông đều thành tro cả.
" Tất cả lại con nhỏ Nhược Giang đó! tại nó tôi với ngồi ở trong đây tất cả là do nó mới có những chuyện không hay xảy ra với mình, đúng là con nhỏ sao chổi"
" Ông có biết nó ở đâu không?"
" Nó hiện giờ rất sung sướng! Mẹ nó! nó làm việc ở tập đoàn Cố Thị, bà tìm nó đi, nói với nó mau rút đơn kiện kia đi"
" Tôi biết rồi! Tôi sẽ tìm nó"
Vừa bước ra khỏi trụ sở bà ta liền âm thầm vui mừng, cứu ông ta ra sao? Bây giờ không còn ai ngán chân của bà ta nữa, nghĩ đến hiện giờ Nhược Giang sống sung sướng, bà ta nhất định sẽ bám lấy cô mà sống qua ngày.
" Giang Giang mẹ đến tìm con đây haha"
Vì chẳng còn tiền nên không làm lễ tang cho bà nội Tô, chỉ cho người đem đi chôn cất là xong việc. Mấy ngày nay chẳng thấy bóng dáng của Tô Vương đâu cả, bà ta cũng chẳng thèm để ý đến đứa con trai đó nữa.
Từ ngày đó trở đi đã qua 3 ngày cô chẳng để ý đến việc đó nữa, Cố Nhậm đã nói sẽ thay cô xử lý bọn họ cô cũng yên tâm hơn.
Đang bận rộn với công việc di động đột nhiên rung lên, hiện trên màn hình là đoạn tin nhắn của Lâm Như nhắn cho cô.
" Giang Giang là mẹ đây, bà nội con đã không qua khỏi rồi! Trong nhà hiện giờ đang rất rối, chiều nay tan làm mẹ có thể gặp con không?"
Cô khá bất ngờ với thông tin này, cô cũng chẳng trả lời tin nhắn của bà ta mà tiếp tục hoàn thành công việc của mình.
Đến 22 giờ cô mới tan làm cùng với mọi người, nhân lúc mọi người đi hết cô mới lén đi lên xe của anh. Mấy ngày Cố Nhậm không cho cô về nhà mà bắt cô ở lại cùng anh, nhưng hôm nay cô đã thuyết phục được anh cho cô về nhà nhưng đến khi cô xuống xe anh cũng xuống theo.
" Anh không về sao?"
" Tối nay anh ở với em! đi vào nhà thôi"
Nhược Giang bất lực lắc đầu đi theo anh vào trong, nhân lúc anh đi tắm cô đã nấu mấy món ăn nhẹ cho hai người dùng bữa.
Ở căn nhà kia, Lâm Như tức giận vì Nhược Giang dám phớt lờ tin nhắn của bà ta, đột nhiên cánh cửa mở ra bà ta còn tưởng là cô đến nhưng ngược lại với mong đợi đó là Tô Vương bên cạnh cậu ta còn có một cô gái.
" Vương nhi đây là ai vậy?"
" Là bạn gái tôi, tên Mỹ Lệ"
" Con chào bác"
" Nè có nấu đồ ăn không bọn tôi đói rồi "
" Mẹ dọn để trên bàn rồi, hai đứa ăn đi"
Bà ta không hề vừa mắt với bạn gái của Tô Vương, ăn mặt thì thiếu vải hở trên hở dưới, gương mặt thì được trang điểm đậm giống như ma cà rồng chuyên đi hút máu người. Từ khi xảy ra chuyện Tô Vương cũng không còn đến trường nữa, cậu ta đã bỏ học theo ý muốn của mình, khi Tô Hải và bà ta nghe xong liền muốn đập cậu ta một trận cho no đòn nhưng vẫn không nỡ ra tay nên mặc kệ cậu ta muốn làm gì thì làm.
Hai bọn họ ăn xong lập tức vào phòng của Tô Vương để lại cho bà ta dọn dẹp, nếu không có con trai bà ở đây bà sẽ cho con nhỏ một bài học, bà ta biết người bọn họ vào phòng làm gì nên không muốn quấy rầy nếu không Tô Vương sẽ tức giận bỏ nhà đi nữa.
Nhìn số tiền tiêu sắp hết bà không ngừng nhắn tin làm phiền Nhược Giang, nhưng nào biết người đọc tin nhắn của bà ta lại là Cố Nhậm, nhưng anh đọc xong chỉ xoá đi không thèm trả lời bà ta tiện tay giúp cô chặn số của bà ta luôn.
Nhìn thấy cô ngủ ngon như vậy, anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô một cái rồi bước xuống đi ra ngoài phòng khách để gọi điện.
" A Thành cậu cho vài người đến chỗ Lâm Như bảo bà ta yên phận một chút cũng đừng đến tìm Nhược Giang, nếu không nghe lời thì cứ xử lý đi"
" Vâng"
" À cho bà ta một ít tiền rồi bảo bà ta cút khỏi nơi này càng tốt"
" Vâng"
A Thành bên kia nhận được tin liền cho người đến xử lý trong đêm nay, Lâm Như đang ngủ ngon thì đột nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập làm bà ta giật mình.
" Các người là ai vậy không biết phép tắc sao? Nữa đêm đi làm phiền người khác?"
Tiếng động lớn làm đánh thức cả Tô Vương, cậu ta tức giận mở cửa ra liền khựng người lại âm thầm nuốt nước bọt.
" Cố Tổng cho hai người hai sự lựa chọn: 1 ngoan ngoãn nhận số tiền này rồi lập tức rời khỏi thành phố này và không làm phiền đến Cô Nhược Giang, 2 Nếu các người không nghe lời thì hậu quả sẽ nặng hơn Tô Hải rất nhiều"
" Các người là ai chứ?"
" Bà không cần biết, lời chúng tôi đã nói xong hai người lựa chọn đi"
" Đơn nhiên chọn cái thứ nhất rồi"
" Để mẹ đi dọn đồ"
" Tiền đâu?"
" Chúng tôi sẽ đưa các người đi khi đến nơi sẽ có tiền"
Bà ta không ngờ cô có thể quen biết được những người có máu mặt như thế này, suy nghĩ của bà ta là sau khi tiêu hết tiền thì có thể đến cầu xin cô một lần nữa, càng nghĩ về sau bà ta không cần lo mọi thứ thì không ngừng vui mừng.
Sau khi dọn đồ xong hai người bọn họ được đưa đi đến cách xa nơi thành phố này, đến nơi liền thả hai người xuống. Tô Vương cùng Lâm Như và Mỹ Lệ nhìn con số trong tờ chi phiếu đến hoa cả mắt. Con số này rất lớn đủ bà ta vui chơi trong mấy tháng.
" Nhớ cho kỹ vào nếu dám quay về thành phố làm phiền đến người của Cố Tổng các người sẽ không còn đường sống đâu"
" Vâng chúng tôi sẽ an phận! Nói với Cố Tổng cứ yên tâm"