Cố Chấp Yêu Em

Chương 1: Dọn Ra Khỏi Nhà



Màn đêm buông xuống, những con đường được tuyết phủ lên một lớp trắng tạo cho ta một cảm giác có chút sẽ lạnh vì mùa đông đã đến.

Trên con đường phố ấy có một cô gái có ngoại hình rất xinh đẹp nhưng trên gương mặt lại in lên một những vết lằn đỏ khiến người ta phải thương xót.

Tô Nhược Giang cầm chiếc vali của mình ngước lên nhìn màn đêm không biết bản thân nên đi về đâu, đếm đi đếm lại trong tài khoản chỉ còn 800 đồng, nếu thuê phòng trọ một đêm thì ít nhất cũng 300 đồng, còn lại 500 đồng cả tháng nay sẽ không đủ mất.

Một cảm giác uất ức trào lên nước mắt thi nhau rơi xuống, từ nhỏ đến lớn cô rất ngoan ngoãn và nghe lời, là một đứa nhỏ hiểu chuyện, lúc nào cũng nhường nhịn nhưng cô lại không nhận được sự yêu thương quan tâm nào hết từ những người thân của mình, bây giờ bọn họ còn muốn cắt đứt quan hệ với cô.

" Như vậy cũng tốt thôi! Tô Nhược Giang mày phải mạnh mẽ lên! bắt đầu cuộc sống cho riêng mày thôi! cố lên"

Quay lại một tiếng trước:

Tại một căn chung cư nhỏ, từ ngoài cửa đi vào ai cũng nghe được tiếng vang lớn bên trong căn nhà 077, những hàng xóm xung quanh thi nhau bàn tán bởi vì bọn họ biết trong căn nhà đó đang xảy ra chuyện gì có lẽ những chuyện này thường xảy ra thường xuyên và cũng trở thành chủ đề bàn tán của những người xung quanh căn nhà đó.

" Mày có giỏi thì cút ra khỏi nhà của tao! nhà họ Tô không có đứa con gái không hiểu chuyện như mày"

" Phải đấy! bọn tao nuôi mày ăn học đến bây giờ đây là cách mày trả hiếu cho bọn tao sao?"

" Nói nhiều với loại như nó làm gì? nó đâu biết thương em trai của nó đâu? nuôi nó chỉ tốn cơm của nhà họ Tô thôi"

" Được! ba mẹ đuổi con thì con đi"

Người đàn ông nhịn không được liên vươn tay lên *chát*

" Tốt! cút khỏi nhà tao đi"

" Tại sao tôi lại sinh ra một đứa tạp chủng như vậy trời ơi!"

Nhược Giang quay người vào phòng của mình thu dọn hành lý, bản thân cô cố gắng kiềm chế để không rơi một giọt nước mắt nào cả.

Bên ngoài phòng vẫn không ngừng những lời chửi mắng cô, cô chỉ ước gì bản thân cô đi ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Đến lúc cô bước ra ngoài bọn họ không ngừng buông tha cho cô mà càng nói càng khiến người khác phải đau lòng thay cô, sự nhẫn nại của cô đã không tự chủ mà bộc phát.

" Ba mẹ nói con không hiểu chuyện sao? từ nhỏ con đã biết mọi người đều không ưa thích con bởi vì con là con gái như vậy là con có tội sao? lúc nào con cũng nhường nhịn em trai của mình, những món ngon mẹ đều dành cho em ấy ăn đến khi em ấy ngán con mới được phép ăn, từ nhỏ con không hề đòi hỏi ba mẹ mua thứ gì mới cho con ngay cả bộ đồ, khi con lên cấp hai cấp ba con đều được học bổng của nhà trường con không xin ba mẹ đồng nào cả, có thời gian nghỉ hè con cũng đi làm thêm mỗi tháng lương con đều cho ba mẹ, ba mẹ còn nói đều nuôi nấng con đi học sao? nực cười! những cuộc thi của con giành được giải thưởng mẹ đều lấy sô tiền đó cho em ấy đi chơi game và mua đồ mới cho em ấy, con có một lần nào oán trách người đâu chứ!"

" Mày im đi"

" Bởi nó là em trai mày"

" Mày nói đủ chưa? cút khỏi nhà tao, nhà họ Tô không còn quan hệ với mày nữa"

Trước khi mở cửa Nhược Giang còn quay lại cúi người chào bọn họ sau đó đi thẳng ra ngoài, cánh cửa vừa đóng mấy người hàng xóm xung quanh đó không ngừng thương xót cho cô nhưng cũng chẳng dám lên tiếng bênh vực.

Bởi vì bọn họ sợ Tô Hải là ba của cô, có một lần vì bênh vực Nhược Giang mà người hàng xóm đó ăn nguyên cú đấm của ông còn cảnh cáo bọn họ không nên lo chuyện bao đồng nên bọn họ cũng rất e ngại về việc giúp đỡ cô.

Thấy Nhược Giang đã đi xa rồi mới quay lại xúm nhau bàn tiếp, còn bên trong căn nhà kia ba người vẫn còn bực tức về vụ việc của cô.

" Vương nhi của bà cháu muốn ăn thêm món gì không? để bà nấu cho cháu ăn nha"

" Thôi cháu không có hứng ăn đâu"

" Tại con nhỏ chết tiệt đó làm cho cả nhà mất cả hứng ăn"

" Sao này đừng nhắc tên của nó trong căn nhà này"

" Vương nhi con sắp vào đại học rồi, có cần mẹ mua thêm đồ mới cho con không?"

" Cần chứ! ôi mẹ yêu dấu của con"

" Nào chúng ta tiếp tục ăn cơm nào?"

" Vâng"

Người được nhà họ Tô cưng chiều từ nhỏ đến lớn là Tô Vương cũng là em trai của Tô Nhược Giang, tính tình cũng chẳng kém gì bọn họ, học hành thì kém, lúc nổi nóng lúc thì tìm cớ để bắt nạt Nhược Giang, nhưng vì là con trai nên mới được gia đình ưu ái.

Từ lúc mang thai Nhược Giang bà Lâm Như mẹ cô và cả nhà đều rất mong đứa trẻ là con trai nhưng khi được bác sĩ kiểm tra thì lại vô cùng thất vọng, nên khi sinh ra cô chẳng có được tình thương của bọn họ.

Trong những ngày đó Trình Hoa là bà nội của cô không ngừng nói móc Lâm Như thế này thế kia, đến khi bà mang thai lần thứ hai bà nội mới ngừng việc lằn nhằn không sinh được con trai kia.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.