Trước lời hứa hẹn của Phó Ngôn Châu, Mẫn Hy chưa từng hy vọng xa vời, đột nhiên anh lại biểu lộ tâm ý, dường như đáp lại thế nào cũng không được thích hợp.
Mẫn Hy đưa cho anh chiếc đĩa đã trống: “Chiên cho em thêm một quả trứng.”
Trong mắt Phó Ngôn Châu, ưu điểm lớn nhất cũng là duy nhất của Mẫn Hy chính là chỉ cần cảm xúc của cô được thỏa mãn thì cô sẽ nhanh chóng quên hết những ký ức khó chịu.
Anh cố tình nhận đĩa bằng tay trái để cô thấy anh đang đeo nhẫn cưới.
Ăn hai quả trứng chiên xong, Mẫn Hy vào thư phòng tăng ca.
Phó Ngôn Châu đặt đĩa vào trong máy rửa chén, tin nhắn của mẹ và cậu gần như đến cùng một lúc.
Hứa Hướng Ấp: [Tối hôm qua về có xin lỗi không?]
Cậu của anh hỏi cũng thật thẳng thắn, mà lời nói của mẹ anh thì tương đối uyển chuyển.
Hứa Hướng Thanh: [Mấy bước tẩy trang hôm qua mẹ bảo có tác dụng không?]
Bất kể là khéo léo hay là trực tiếp, họ đều muốn biết giữa anh và Mẫn Hy có đang ổn hay không.
Phó Ngôn Châu trả lời mẹ: [Con và Mẫn Hy bây giờ rất tốt.]
Ngay sau đó lại trả lời cậu: [Xin lỗi rồi ạ.]
Hứa Hướng Ấp: [Cậu còn lo cháu không hạ xuống được sĩ diện.]
Phó Ngôn Châu không phủ nhận: [Ban đầu quả thực không hạ được.]
Sáng nay thấy cô vẫn khó chịu như vậy, mới nhận ra tâm tình của cô quan trọng hơn sĩ diện anh.
Lại tán gẫu thêm với cậu vài câu, sau đó Phó Ngôn Châu mới đi tìm Mẫn Hy.
Cô không bao giờ đóng cửa thư phòng, anh đứng ở cửa lên tiếng: “Anh hút hết thuốc lá rồi.”
Mẫn Hy chậm rãi ngẩng đầu lên, ngẫm nghĩ, nhất định anh đã nhìn thấy bao thuốc trong ngăn kéo, nếu không sẽ không nói những lời kỳ quái như vậy.
Phó Ngôn Châu đi vào, nói thẳng: “Không phải em có mua thuốc lá cho anh sao?”
Một tay anh khoác lên lưng ghế cô, một tay khác kéo ngăn kéo ra, chỉ lấy một bao rồi thuận tay đóng ngăn kéo lại, anh cũng không vội đứng dậy rời đi, quay đầu đối mặt với đôi mắt đen nhánh của cô.
Sau khi hết giận, ánh mắt của cô trở nên trong trẻo hơn.
Giữa hai người cách nhau rất gần, hô hấp đan xen.
Đối diện trong giây lát, Phó Ngôn Châu khẽ hôn lên mặt cô, “Cám ơn em.” Lấy thuốc lên và rời đi, Mẫn Hy bắt lấy cổ tay anh.
Phó Ngôn Châu quay đầu lại nhìn cô: “Sao vậy em?”
Mẫn Hy thương lượng: “Buổi chiều đi chọn nhẫn được không?”
“Được.” Phó Ngôn Châu gọi điện thoại cho thư ký Bạch, bảo cô liên hệ với cửa tiệm hẹn trước khoảng thời gian từ ba giờ đến ba rưỡi chiều.
Bạch San: “Được, Phó tổng.”
Còn tưởng là hôm qua sếp không tham dự hôn lễ của Chúc Du Nhiên là có dự án hợp tác quan trọng muốn bàn bạc, thì ra là bay đến Thượng Hải gặp Mẫn Hy.
Hiếm thấy.
Trước khi ra khỏi cửa, Mẫn Hy cố ý thay một chiếc váy dài, mất hai mươi phút trang điểm xinh đẹp.
Phó Ngôn Châu phát hiện cô vô cùng chú trọng nghi thức, chuyện quan trọng hay ngày đặc biệt cô đều phải tỉ mỉ trang điểm, có khi còn hỏi ý kiến của anh xem chiếc váy nào đẹp.
Đến cửa hàng đầu tiên, chủ cửa hàng đích thân tới tiếp đón họ.
Phong cách thiết kế của cửa hàng trang sức này có tính thẩm mỹ rất cao, có hai mẫu thiết vừa mắt cô, nhất thời khó có thể lựa chọn.
Mẫn Hy quay đầu nhìn về phía Phó Ngôn Châu, Phó Ngôn Châu hỏi: “Em chọn xong rồi sao?”
Mẫn Hy hỏi ý kiến anh: “Anh nghĩ cái nào đẹp hơn?” Một viên kim cương màu lam trắng, một viên kim cương màu hồng trắng, thiết kế đều là độc nhất vô nhị.
Phó Ngôn Châu nhìn ra sự phân vân của cô, nếu đã phân vân, thì chính là đều thích.
Thay vì trả lời cô, anh nói với người quản lý cửa hàng, “Cả hai đều lấy.”
Mẫn Hy không hề ra vẻ từ chối, vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn chồng.”
Phó Ngôn Châu liếc cô một cái, lại hỏi: “Gần đây em có hứng thú với lắc tay không?”
Cô không thích đeo nhiều đồ trang sức, đồ trang sức duy nhất trên cơ thể ngoài nhẫn ra thì chính là đồng hồ đeo tay, thỉnh thoảng cô cũng đeo lắc tay.
Mẫn Hy nói: “Cũng được.”
Mấy tháng nay bận rộn với hạng mục của Khoa học kỹ thuật Thịnh Thời, đã rất lâu rồi cô không đi dạo phố, lại có cảm giác mới mẻ với lắc tay.
Phó Ngôn Châu bảo quản lý lấy hết những mẫu lắc tay mới ra, Mẫn Hy chọn tới chọn lui cũng chỉ ưng một chiếc lắc tay ngọc trai.
Một chiếc lắc tay và hai chiếc nhẫn kim cương, Mẫn Hy đã thu hoạch được kha khá.
Bầu không khí giữa hai người cuối cùng cũng thoải mái trở lại.
Trên đường trở về, cô hỏi chuyện ngày hôm qua: “Sao hôm qua anh không về Bắc Kinh nữa?”
Phó Ngôn Châu vặn nắp chai soda, nhìn cô: “Nếu anh thật sự trở về, không phải em sẽ làm loạn lên đòi ly hôn với anh hay sao? Cảm thấy bản thân còn không quan trọng bằng một người bạn cùng lớp của anh.”
Anh văn mở lon soda đưa cho cô.
“Mẫn Hy, sau này không cần phải so sánh sự quan trọng của em với bất kỳ người ngoài nào khác. Với anh, không ai có thể so được với em cả.”
Mẫn Hy gật gật đầu.
Tất cả những uất ức đều vì những lời này của anh mà được giải tỏa.
Đưa cô xuống dưới chung cư xong Phó Ngôn Châu đi thẳng ra sân bay.
Về đến nhà, Mẫn Hy lại bận rộn.
Một giờ trước, Thịnh Kiến Tề gửi lại email của cô, chỉ có hai chữ ngắn gọn: Sửa lại.
Vẫn không hài lòng với phương án tươmg tác của cô.
Tâm trạng của anh ta sau khi chia tay không tốt, cô hiểu, tiếp tục sửa.
Hai giờ sau, Mẫn Hy lại sửa lại phương án gửi cho Thịnh Kiến Tề.
Lần này Thịnh Kiến Tề trả lời một câu: [Ngày mai lúc chín giờ sáng đến Thịnh Thời họp.]
—
Ngày hôm sau, chưa đến tám giờ rưỡi Mẫn Hy đã đến Công nghệ Thịnh Thời.
Trước khi cuộc thảo luận bắt đầu, Mẫn Hy nhận được điện thoại của Thư ký Thịnh Kiến Tề, thông báo cho cô rằng cuộc họp bị hoãn hai mươi phút.
Thư ký giải thích: “Thịnh tổng tạm thời cần phải giải quyết một vấn đề nan giải.”
Vấn đề nan giải này không phải là về công việc.
Bố của Thịnh tổng đột nhiên tới đây, cô ấy ở bên ngoài vẫn có thể nghe thấy tiếng tranh chấp giữa hai cha con.
Bố Thịnh giận dữ mắng: “Rốt cuộc con muốn làm gì!” Ông sắp xếp xem mắt nhưng con trai không chịu đi, còn quay đầu cho bạn gái cũ một nửa tài sản, rõ ràng là cố ý làm cho người trong nhà khó xử, công khai khiêu khích ông.
Tối hôm qua ông nghe được chuyện này, tức giận đến cả đêm không ngủ, buổi sáng ngay cả cơm cũng không ăn.
“Con cho cô ta một nửa số tài sản, rốt cuộc con đang nghĩ cái gì vậy!”
“Đều là tài sản do chính con tự mình kiếm được, không phải tiền của bố và Thịnh Thời, về phần số tiền này con tiêu như thế nào, cho ai, không ai quản được.”
“!”
Ông Thịnh dùng sức đè lên thái dương.
Thịnh Kiến Tề không có sức lực cãi nhau với bố, tài sản cho đi cũng đã cho rồi, chuyện đã qua, anh không muốn nhắc lại: “Sau này bố đừng can thiệp vào hôn nhân của con nữa.”
Anh ta nhìn vào chiếc đồng hồ của mình và đứng dậy: “Con còn có một cuộc họp, bố cứ tự nhiên.”
Thịnh Kiến Tề là người cuối cùng đến phòng họp, Mẫn Hy vừa mới chỉnh sửa trau chuốt lại phương án, đây là phương án sau sửa đổi lần thứ tư, cô đã có chuẩn bị tâm lý, nếu Thịnh Kiến Tề vẫn không hài lòng, cô sẽ tiếp tục sửa.
Từ lúc bước vào ánh mắt Thịnh Kiến Tề vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, “Tương tác hiện trường cứ chọn người tham gia một cách ngẫu nhiên, tốt nhất là lấy thêm một số phóng viên lên sân khấu trải nghiệm.”
Buổi họp báo lần này đã mời hơn 300 đơn vị truyền thông và các chuyên gia trong ngành góp mặt.
Dù sao cũng là phát sóng trực tiếp, nhỡ đâu có rủi ro sẽ ảnh hưởng đến Thịnh Thời.
Mẫn Hy nhắc nhở: “Nếu chọn lựa ngẫu nhiên sẽ đi kèm với một số rủi ro không thể kiểm soát được.”
Thịnh Kiến Tề liếc nhìn cô một cái, ánh mắt phảng phất như đang nói, đây chẳng phải lời vô nghĩa à.
Những người khác trong cuộc họp đều muốn chọn người được chỉ định từ trước lên sân khấu tương tác, thế nhưng ông chủ lại kiên trì muốn chọn ngẫu nhiên tại hiện trường.
Hiệu suất của Tiểu Thời thế hệ thứ ba đã tương đối ổn định, nhưng có ổn định đến đâu cũng phải phòng ngừa bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào phát sinh, Mẫn Hy đưa ra kế hoạch ứng phó, tiết mục tương tác trong buổi họp báo, cô và giám đốc Sử bên nghiên cứu phát triển sẽ lên sân khấu, nhỡ đâu có tình huống bất ngờ thì họ sẽ kịp thời phụ trách khắc phục.
Kế hoạch quảng cáo và cuộc họp báo ra mắt sẽ diễn ra vào hai ngày sau, Mẫn Hy kết thúc tất cả công việc trong chuyến công tác lần này xong, mua vé máy bay trở về Bắc Kinh vào chiều thứ năm.
Cô báo cho Phó Ngôn Châu: [Em bay chuyến buổi chiều.]
Buổi tối Phó Ngôn Châu có bữa tiệc xã giao: [Anh bảo tài xế đi đón em.]
[Không cần đâu, anh trai em nói sẽ tới đón.]
[Mẫn Đình biết em về trước cả anh?]
“……”
Mẫn Hy không trả lời lại.
Phó Ngôn Châu: [Thấy bản thân mình thiên vị thế nào chưa? Buổi tối về nhà chúng ta sẽ nói lại chuyện này một lần nữa.]
Bữa tiệc buổi tối là của nhóm Chử Dật, hôm đó hôn lễ của Chúc Du Nhiên diễn ra xong bạn học trong lớp có tụ họp, lúc ấy anh không đến nên đành để hôm khác.
Chử Dật bèn quyết ‘hôm khác’ chính là đêm nay.
Hôm nay tổng cộng có bảy tám người, không thuần túy là vì uống rượu mà tiện thể qua nói chuyện hợp tác.
Lúc Phó Ngôn Châu tới, bọn họ đều đã đến đông đủ, vì thường xuyên gặp mặt nên không cần hàn huyên khách sáo.
Phó Ngôn Châu một tay cởi bỏ âu phục, nhân viên phục vụ đưa tay muốn nhận lấy giúp anh treo lên, anh lại đưa tay cầm lấy móc áo, “Tôi tự làm.”
Khí thế của anh bức người, nhân viên phục vụ bất giác lui về phía sau nửa bước.
Ghế chủ vị trên bàn còn trống, treo quần áo xong, Phó Ngôn Châu đến đó ngồi xuống.
Bạn học bên cạnh đưa thuốc lá cho anh, anh xua tay, “Tôi hút không nổi nữa, buổi chiều bàn chuyện đã hút hai điếu rồi.”
Tất cả đều biết rằng anh không hút thuốc nhiều, cũng không khách khí nữa.
Trong nhóm họ có người đã gần nửa năm không gặp Phó Ngôn Châu, qua nhóm chat nghe nói Phó Ngôn Châu đã liên hôn và lĩnh chứng, “Nhất định phải gặp mặt chúc mừng.”
Rượu còn chưa khui, anh ấy cầm lấy ly nước: “Lấy trà thay rượu trước, lát nữa uống hai chén bổ sung.”
Phó Ngôn Châu cảm ơn, “Tâm ý cậu tôi đã nhận, không cần uống bù rượu đâu, khách sáo rồi.”
“Khi nào thì giới thiệu chị dâu cho chúng tôi biết đây?”
“Gần đây cô ấy đang bận với dự án, sẽ có cơ hội thôi.”
Chử Dật đã sớm muốn quen biết với Mẫn Hy, lúc trước bởi vì muốn tặng quà cưới cho Chúc Du Nhiên, suýt chút nữa đã giành mất dự án của Mẫn Hy, anh vẫn luôn day dứt, muốn tìm một cơ hội bồi thường nhận lỗi.
Anh hiểu rõ tính cách của Phó Ngôn Châu, gần như không có khả năng anh sẽ chủ động tổ chức tiệc đưa Mẫn Hy tới làm quen với họ.
Anh ta đề nghị: “Như vậy đi, chọn ra một ngày cuối tuần rảnh rỗi, tôi sắp xếp địa điểm, đến lúc đó vợ chồng hai người cùng tới, những người khác ai có người nhà thì dẫn theo người nhà, người độc thân thì mang thêm vài người bạn đến chơi, thế nào?”
Những người khác nhao nhao phụ họa với lời đề nghị của Chử Dật, bọn họ cũng giống như Chử Dật, tò mò về bà xã của Phó Ngôn Châu, không biết cô ấy trông như thế nào.
Phó Ngôn Châu cũng tính dẫn Mẫn Hy đi gặp bạn bè của anh, vì thế đã đồng ý.
Bữa tiệc kết thúc rất muộn.
Mẫn Hy ở nhà cũng chưa ngủ, sau khi máy bay hạ cánh, anh trai tự mình lái xe ra sân bay đón cô, cô ở nhà ăn cơm tối, tiện thể cầm mấy cái túi xách anh trai đã mua cho mình về.
Tắm rửa xong, cô vừa tựa vào đầu giường xem tài liệu vừa chờ Phó Ngôn Châu trở về.
Có tin tức nói, thực phẩm Lạc Mông sẽ xây dựng nhà máy ở MinhtThành, cũng có cư dân mạng nói xác suất lớn sẽ chọn Giang Thành ở bên cạnh, bởi vì môi trường đầu tư của Giang Thành tương đối ưu việt.
Đang xem tư liệu về Lạc Mông, cửa phòng ngủ từ bên ngoài được đẩy ra.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, cánh tay phải của Phó Ngôn Châu đang vắt âu phục, ống tay áo sơ mi xắn lên, cổ áo cởi hai nút.
Phó Ngôn Châu đặt âu phục xuống, cất bước đi vào phòng tắm, đi vài bước lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, anh xoay lại nhìn người trên giường, bên ngoài váy ngủ cô khoác một chiếc áo sơ mi màu đen, là của anh.
Thấy cô mặc quần áo của mình, trông còn thân mật hơn khi họ gần gũi.
Phó Ngôn Châu nhìn thêm vài lần, tỏ ra không chút để ý, nói: “Sao lại mặc áo của anh?”
Mẫn Hy nói mà không cần suy nghĩ: “Thích mặc.”
Phó Ngôn Châu nhìn cô chằm chằm vài giây, nói: “Bỏ qua chuyện Mẫn Đình đón em, sau này có việc gì em phải nói với anh trước.”
Mẫn Hy: “…”
Mặc áo của anh để được bình yên.
Phó Ngôn Châu tắm rửa xong rồi tắt đèn, Mẫn Hy tựa vào ngực anh.
Cô cảm giác được ngoài miệng anh nói bỏ qua nhưng thật ra vẫn có chút để ý.
Cô hiểu logic của anh, nếu hôm nay anh không có tiệc, ra sân bay không đón được cô vì Mẫn Đình đã đón cô đi trước.
Trong mắt anh, sau khi kết hôn cô năm lần bảy lượt đều thiên vị Mẫn Đình, trước giờ không nghĩ cho anh, coi anh như người ngoài.
Khi ở Thượng Hả anh đã chủ động đưa ra lời hứa thì cô cũng sẵn sàng dỗ dành anh.
Mẫn Hy hơi ngửa đầu, chỉ nhìn thấy đường cong khuôn mặt anh, hỏi: “Anh có biết đồng nghiệp công ty em đánh giá em nhiều nhất là gì không?”
Phó Ngôn Châu thuận theo lời cô: “Ừm, là gì?”
Mẫn Hy nghiêm túc: “Họ nói em tính tình tốt, thấu tình đạt lý, hiểu ý người khác.”
“…” Phó Ngôn Châu nghe không nổi nữa, ôm cô vào trong ngực, đặt đầu cô lên cổ anh, “Ngủ đi.”
Mẫn Hy cười, nằm trong lòng anh lại hỏi: “Anh có tin hay không?”
“Nói chuyện đi.” Cô đẩy anh ra.
Phó Ngôn Châu: “Nói cái gì? Nói sự thật thì em lại không hài lòng, nói dối thì anh sợ bản thân mình lúc đi ngủ sẽ gặp ác mộng.”
Nói xong, anh bật cười.
Không cho cô cơ hội làm loạn, cúi đầu xuống hôn sâu cô.
Mẫn Hy cũng không tức giận, hôn lại anh.
Môi lưỡi triền miên, Phó Ngôn Châu xoay người đè cô ở dưới thân.
Chiếc áo sơ mi đen kia cô còn mặc trên người, Phó Ngôn Châu một tay cởi áo sơ mi ra, lại ôm cô vào lòng: “Nếu em thích mặc áo sơ mi nam cứ nói, tặng em mấy chiếc áo sơ mi trong tủ còn chưa tháo mác.”
Mẫn Hy đối mặt với anh: “Không cần phải lấy cái mới, em cứ mặc mấy chiếc anh thường hay mặc.”