Đỗ LôiTy từ trên lầu bước xuống nhưng không thấy sếp tổng đâu, mà đã bị bố mẹ túm lấytrước.
Bà Đỗkéo con gái lại, cằn nhằn: “Con bé này, saodậy muộn thế hả? Hôm nay là ngàyquan trọng như thế mà không có tí tự giác nào à? Nhìn kìa! Lại còn mặc áo ngủnữa! Ôi trời, con xem mắt con kìa! Hôm qua con tạo đạn nguyên tử cho Triều Tiênà?”
Nghe mẹlẩm bẩm oán than mãi, Đỗ Lôi Ty đành nhăn nhó: “Con biết rồi…”
Thực rađều tại sếp tổng cả thôi. Nếu không phải tối qua cô mất máu quá nhiều, dẫn đếnngủ không ngon giấc, hễ nhắm mắt lại thấy vòm ngực gợi cảm, dụ dỗ người ta phạmtội của anh, thì cô có dậy muộn không?
Nói đinói lại thì đều là tai họa sếp tổng gây ra!
Điềukhiến Đỗ Lôi Ty bực bội nhất là, cái tên đầu sỏ ấy còn chưa xuất hiện, đến khicô đã mặc xong váy cưới, trang điểm rồi, đại nhân Tổng giám đốc mới gọi điệncho lão Dư, bảo anh đã đến nhà thờ rồi.
Kiểu gìthế! Chẳng có tí ý thức làm chú rể, ngay cả cô dâu cũng không đón, không chuyênnghiệp chút nào! Cẩn thận tôi bỏ trốn!
Bỏ trốnđương nhiên là không thể thực hiện, ai bảo bố mẹ cô đã đóng đô ngay tại đại bảndoanh quân địch chứ? Thế là Đỗ Lôi Ty bị bố mẹ kẹp sát hai bên trái phải, đitới nhà thờ.
Từ xađã nhìn thấy một đoàn người đứng trước cửa nhà thờ, người đứng giữa mặc âu phụctrắng, cao nhất chính là Liêm Tuấn.
Vừanhìn thấyĐại Boss, lửa giận trong người Đỗ Lôi Ty đã biến mất.
>o
Sếp tổngcũng quá đẹp trai đi chứ! Người ta vừa nhìn đã nhận ra bóng dáng ấy, lại thêmbộ vest trắng, thật giống hệt người mẫu bước ra từ quảng cáo âu phục ấy.
Thực sựlà, quá hoàn hảo!
Lạinhìn bản thân, Đỗ Lôi Ty không kìm được nghĩ: Ngực cô nên độn thêm không? Gótgiày liệu có thấp quá không? Còn eo nữa, có lẽ nên thắt chặt hơn…
Ngườiso với người, chỉ tức chết!
Đỗ LôiTy cảm nhận sâu sắc rằng, bản thân vốn dĩ không nên đứng ở đây, nhất định làđầu óc cô đã bấn loạn rồi, nên mới làm chuyện hoang đường với sếp tổng như vậy.
Đanghối hận thì một bàn tay đã đưa đến trước mặt cô, Đỗ Lôi Ty nhìn lên theo phảnxạ, rơi vào ánh nhìn sâu thẳm của sếp tổng.
Lần đầuđặt chân trên thảm đỏ, Đỗ Lôi Ty khó tránh khỏi cảm giác căng thẳng, mà điềukhiến thần kinh cô căng thẳng nhất là… cô lại đang khoác tay sếp tổng.
Cánhtay của sếp tổng làm sao có thể khoác lung tung được? Lỡ như đụng phải thì làmsao đây? Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty lại nhớ đến chiếc nhẫn kim cương hai triệu tệ,thần trí lại hoảng loạn.
Vừa lơđãng thì đôi giày cao gót đã vẹo sang một bên.
Trongkhoảnh khắc đó, Đỗ Lôi Ty cảm thấy mình thê thảm quá mức, nhất định đã trởthành trò cười cho mọi người rồi.
Đangnhắm mắt chuẩn bị làm trò hề, ai ngờ phần eo được giữ chặt, bàn tay to lớn mạnhmẽ của Liêm Tuấn đã giữ lấy eo cô, cô ngước lên, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏngcủa sếp tổng đại nhân.
Trongđầu Đỗ Lôi Ty lại xuất hiện màn hương sắc kích thích đêm qua, gò má đột nhiênnóng lên, mũi lại bắt đầu muốn trào máu, để tránh cảnh máu đổ, cô vội vàng quayđi chỗ khác, yếu ớt: “Xin… xin lỗi… lần đầu kết hôn không có kinh nghiệm…”
Gươngmặt Liêm Tuấn vốn không có cảm xúc bỗng xuất hiện một nụ cười thoáng qua, chậmrãi nói: “Phu nhân, cẩn thận”.
Phu…phu… phu nhân?!
Đỗ LôiTy cuối cùng đã bàng hoàng đến nỗi trở thành thùng rác chó quan mao trong phòngkhách một cách thành công!
Cô bỗngnhận ra, ngôn ngữ cử chỉ của sếp tổng đại nhân thì người bình thường không thếđoán trước được, nhưng kết quả thì có thể dự báo – đó chính là dọa chết cô!
Một câu“phu nhân” đã khiến Đỗ Lôi Ty sững sờ đến độ hồn bay phách tán, còn lại chúttỉnh táo chỉ đủ giữ cho cô máy móc bước theo sếp tổng.
Đếntrước mặt mục sư, ông hỏi: “Liêm Tuấn, con có đồng ý kết hôn với người phụ nữnày không? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc bất kỳ lý do nào khác, đều yêucô ấy, chăm sóc cô ấy, đón nhận cô ấy, mãi mãi chung thủy, yêu thương nhau đếncuối cuộc đời?”
“Còncon, Đỗ Lôi Ty? Con có đồng ý người đàn ông này sẽ trở thành chồng con không?Dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc bất kỳ lý do nào khác, đều yêu anh ấy, chăm sócanh ấy, đón nhận anh ấy, mãi mãi chung thủy, yêu thương nhau đến cuối cuộcđời?”
Đỗ LôiTy vẫn trong trạng thái treo máy.
“Đỗ LôiTy? Đỗ Lôi Ty?”
Vẫntiếp tục treo máy…
Cuốicùng Liêm Tuấn cũng không chịu nổi nữa, ngay cả lúc kết hôn cũng lơ đãng, chắctrên thế giới cũng chỉ có mình Đỗ Lôi Ty. Thế là, anh bực bội khẽ lắc tay cô.
“Gì ạ?”Đỗ Lôi Ty giật mình, “Sao… sao thế?”
Mục sưđáng thương khóe môi co giật, “Đỗ Lôi Ty, con có đồng ý người đàn ông này trởthành chồng con không?”
Đỗ LôiTy nhìn sếp tổng trả lời theo phản xạ: “Không…”
Hử? Sếptổng đại nhân sầm mặt, bỗng giơ tay lên, dùng hai ngón tay vuốt trán như vôtình hay cố ý gì đó.
Đầu ócĐỗ Lôi Ty cuối cùng đã bị nhẫn kim cương hai triệu tệ đập cho tỉnh hẳn.
Nghiếnrăng, quyết tâm, “Con đồng ý!”
Lần nàyMục sư đã thở phào nhẹ nhõm, “Các chư vị thần tiên trên trời sẽ bảo vệ các con,chúc phúc các con, ban phước lành cho các con. Các con sẽ sinh tử có nhau, amen! Chúa lòng lành sẽ ở bên các con, Liêm Tuấn, Đỗ Lôi Ty, cha đã chứng giámcho các con thề nguyền sẽ yêu thương nhau, cha xin được vui mừng tuyên bố vớicác vị quan khách rằng các con đã nên duyên vợ chồng, bây giờ chú rể có thể hôncô dâu rồi.”
Vừa nóidứt, Đỗ Lôi Ty chỉ thấy mặt mình nóng lên, đến khi hoàn hồn thì sếp tổng đãnâng mặt cô, hôn lên môi cô.
Nụ hônnhẹ nhàng dừng lại trên môi cô trong tích tắc rồi rời đi. Phút chốc, dưới kianổ ra một tràng pháo tay nhiệt liệt, ông bà Đỗ và bà nội Liêm xúc động đến mứcmuốn rơi nước mắt.
Trongtiếng hoan hô vang dậy, chỉ có một người buồn thảm muốn gào khóc, giống như mộtbức tường đá, một khúc gỗ có tên Đỗ Lôi Ty.
Nếu câu“phu nhân” khiến cô “kinh hãi”, thì bây giờ nụ hôn này làm cho cô thấy “kinhhoàng”, kinh hoàng đến độ mấy phút sau, Đỗ Lôi Ty vẫn còn tràn ngập trong trạngthái mộng du, đến khi tiếng ho bực bội của sếp tổng cắt đứt tư duy của cô.
Cô gáinày sao thế, kết hôn có đáng phải mất hồn nhiều lần thế không? Lẽ nào sếp tổngđường đường mà không có tí quyến rũ nào sao? Sau đó, sếp tổng đại nhân lại bấtgiác từ chuyện này nghĩ đến chuyện tối qua, lại từ tối qua nhớ đến chuyện lầnđầu Đỗ Lôi Ty đến nhà anh.
Cuốicùng, sếp tổng đại nhân đã bị chọc giận thành công.
Sếptổng rất giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
“Phunhân, em đỡ rượu thay anh.”
Đỡrượu? Đỗ Lôi Ty loạng choạng, tí nữa thì ngã. Tại sao cô phải đỡ rượu thay sếptổng chứ? Cô là cô dâu chứ có phải thư ký đâu!
Nhưngsếp tổng đại nhân lại nói vẻ nghiêm túc: “Lát nữa anh phải lái xe, không thểuống rượu.”
“LãoPhương đâu?” (tài xế A)
“Nghỉphép rồi.”
“TiểuVương đâu?” (tài xế B)
“Bệnhrồi.”
“BácTrương đâu?” (tài xế C)
“Vợ bácsinh con.”
“…”
Cuốicùng Đỗ Lôi Ty ôm ấp tia hy vọng cuối cùng, chỉ Jason đang đứng hàn huyên vớimọi người cạnh đó: “Còn Jason…”
“Anh ấytự lái xe đến.”
>o
Cuốicùng để giữ cho sếp tổng đại nhân không mang tội danh uống rượu say rồi cầmlái, Đỗ Lôi Ty đành hy sinh cái tôi của mình, đỡ hết ly rượu này đến ly rượukhác mà lẽ ra sếp tổng phải uống.
Một ly,hai ly, ba ly…
Cuốicùng, Đỗ Lôi Ty lại không hề say!
“Em…không sao chứ?” Lúc về nhà, Liêm Tuấn hỏi cô trong xe.
Đỗ LôiTy lắc đầu: “Không sao…”
“Emuống nhiều lắm”
“Khôngnhiều, mới mười mấy ly.”
Sếptổng đại nhân co giật khóe môi.
Thực tếthì Đỗ Lôi Ty không những không say, mà đầu óc còn tỉnh táo hơn cả lúc trướckhi uống rượu.
“Hômnay có phải anh giận em?”
Đỗ LôiTy hỏi thế, khiến chiếc xe đang đi vững vàng trên đường bỗng lảo đảo.
LiêmTuấn nhìn đăm đăm ra ngoài, nói: “Không.”
“Anhđừng gạt em, chắc chắn anh đang giận.” Đỗ Lôi Ty kiên định, “Nếu không sáng naytại sao anh không đợi em mà tự đến nhà thờ trước? Còn nữa, lúc ở tiệc cưới anhcứ sa sầm nét mặt, họ nói với anh, anh cũng không mấy trả lời. Anh thấy đó, anhlại giận rồi!” Đỗ Lôi Ty chỉ mặt Liêm Tuấn.
Khôngngờ cô ngốc này tuy khờ khạo nhưng lại quan sát anh tỉ mỉ đến thế.
Khônghiểu vì sao, tâm trạng buồn bực bỗng khá hơn.
“Anhkhông giận.” Liêm Tuấn nói tiếp.
“Thôi,không nói thì thôi.” Đỗ Lôi Ty khoát tay, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Vềnhà.”
“Vềnhà?” Đỗ Lôi Ty cau mày không vui, “Quả thiếu sáng tạo.”
LiêmTuấn nhướn mày: “Thế em muốn đi đâu?”
“Hừm…”Đỗ Lôi Ty suy nghĩ rồi mắt sáng lên, nói: “Em muốn đi ngắm trăng.”
“Ngắmtrăng?”
“Vâng,hôm nay là mười lăm, mặt trăng chắc chắn sẽ rất tròn.”
Cô ngốcnày hôm nay hơi khác lạ, Liêm Tuấn gật đầu, “Ừ đi ngắm trăng.”
Chiếcxe màu trắng cao cấp đến nỗi cô không biết được tên mang theo cô dâu chú rể mặclễ phục, theo đường núi lên tận trên đỉnh. Mui chiếc xe từ từ hạ xuống, để lộbầu trời đầy sao và cả mặt trăng tròn vành vạnh như một chiếc đĩa.
“Woa!”Đỗ Lôi Ty kêu lên: “ Mặt trăng hôm nay đẹp quá!”
Thấydáng vẻ cô vui sướng, Liêm Tuấn cũng không kìm được nụ cười.
Bỗngnhiên, nụ cười bên môi anh biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc trong thoángchốc.
Đỗ LôiTy tự dưng chủ động dựa đầu vào vai anh, đếm sao.
“Một,hai, ba ngôi sao…”
“Hômnay em hơi khác.” Liêm Tuấn buột miệng.
“Có à?” ĐỗLôi Ty chớp mắt nhìn anh, ánh sao trên trời chiếu vào mắt cô, đồng tử đen nhánhcũng lấp lánh theo.
LiêmTuấn bỗng thất thần.
“Anhnhìn em thế làm gì?” Cô nàng trong lòng anhbỗng cười, “Em biết rồi! Anh thích em!”
LiêmTuấn sững người, cắt ngang: “Không có.”
“Anhlại gạt em!” Đỗ Lôi Ty cười nói: “Lúc này mắt anh mới chớp, rõ ràng là gạt em!”
“Anh…”Liêm Tuấn bỗng không nói nữa.
Anhkhông nói, Đỗ Lôi Ty cũng im lặng, cô dựa vào vai sếp tổng, tiếp tục đếm sao.
“Mộttrăm sáu mươi bảy, một trăm sáu mươi tám, một trăm sáu mươi chín…”
“Thựcra anh…” Liêm Tuấn đột nhiên lên tiếng.
“Khôngổn, em buồn ngủ quá.” Đỗ Lôi Ty ngáp một cái.
“Anh…”
“Emtí,chúc ngủ ngon.”
Sau đó,Đỗ Lôi Ti nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Đôi mắtsáng rỡ bị che khuất, ánh sao ngập trời chiếu trên bộ váy cưới trắng của cô,đẹp đến nỗi khiến người ta có phần ngạt thở.