“LôiTy, sao trông sắc diện của cậu có vẻ không được tốt thế?” Lúc ăn cơm, Long TiểuHoa lo lắng nhìn cô.
ĐỗLôi Ty thở dài: Haizzz! Tinh thần không được tốt là chắc chắn! Có người ào tốiqua mất ngủ, sáng nay dậy sớm, lại gặp phải tình huống khiếp đảm, mà còn có thểgiữ vững được sức chiến đấu không? Cho dù là Ultraman đánh quái vật cũng biếtmệt, cũng phải nghỉ ngơi chứ!
“LôiTy, có phải cậu có tâm sự không?”
“Tớá?” Đỗ Lôi Ty cười gượng gạo, “Không có đâu…”
Khôngcó mới lạ! Đúng lúc cô đang định đơn phương hủy hiệp định chiến tranh lạnh, đầuhàng sếp tổng thì sếp tổng tự dưng không thèm quan tâm đến cô nữa. Nói chínhxác hơn là, sếp tổng lại xem cô như không khí, lúc đi ngang quầy tiếp tân,không thèm nhìn cô một cái mà đã cười cười nói nói với cô thư ký xinh đẹp rồi vàothang máy luôn.
Vìchuyện này mà cả buổi sáng Đỗ Lôi Ty không còn tâm trạng làm việc, còn suýt nữabị Tô Mã Lệ phạt dọn nhà vệ sinh nam, cô vất vả quá đi chứ! T_T
Đếnkhi ăn cơm trưa, Đỗ Lôi Ty cũng không nghĩ ra, rốt cuộc mình đã đắc tội sếptổng chỗ nào, hại anh nổi giận như thế. Vẫn là người xưa nói đúng: Sống cùngvua như sống cùng hổ!
“LôiTy, cậu phải phấn chấn lên, lát nữa buổi chiều sẽ phải họp đại hội nhân viênđấy!” Long Tiểu Hoa nói,
“Đạihội nhân viên?”
“Đúngthế! Là đại hội nhân viên mỗi tháng một lần ở Liêm Thị, đến lúc đó Tổng giámđốc Liêm cũng sẽ lên bục nói chuyện, rất đặc sắc.” Long Tiểu Hoa nói.
LiêmTuấn? Vừa nhắc đến anh, Đỗ Lôi Ty đã thấy lồng ngực tưng tức.
“Đểtớ nói cậu nghe, Liêm Thị chúng ta mỗi tháng vào buổi chiều thứ Sáu của tuầnthứ ba, đều tổ chức đại hội nhân viên, cậu biết bọn mình gọi nó là gì không?”
“Gìcơ?” Đỗ Lôi Ty tỏ ra hờ hững.
“Bọnmình gọi nó là đại hội kinh nguyệt!”
Phụt!Đỗ Lôi Ty phun ra.
Đạihội kinh nguyệt, rất hay, rất bình thường!
Thếlà chiều hôm ấy, Đỗ Lôi Ty lần đầu là nhân viên Liêm Thị đã tham gia “đại hộikinh nguyệt” trong truyền thuyết.
Hộinghị được sắp xếp ở hội trường lớn của công ty, mọi nhân viên đều có m ặt, ngaycả dì quét dọn vệ sinh cũng không ngoại lệ.
ĐỗLôi Ty theo bọn Long Tiểu Hoa vào trong, vốn định tìm một góc khuất, ai ngờLong Tiểu Hoa nhiệt tình tăng cao, nhìn thấy ngay hai chỗ trống ở hàng phíatrước.
“Nhanhnhanh nhanh! Ở đó còn hai chỗ trống!” Cô nàng vừa hét vừa chạy như bay lạichiếm chỗ, còn vẫy tay với cô, “Đến đây, đến đây nhanh lên!”
ĐỗLôi Ty hết cách, đành tiến lại đó.
Khôngthể không thừa nhận rằng công lực giành chỗ của Long Tiểu Hoa thật phi phàm,hai chỗ cô nàng chiếm vừa vặn nhìn thẳng lên bục chủ tọa, tầm nhìn tốt đến kinhngạc. Đỗ Lôi Ty vừa ngồi xuống đã nhấp nhỏm, trong đầu toàn nghĩ đến cả LiêmTuấn nhìn nhau, bất giác muốn tháo lui trước trận đánh.
“TiểuHoa, tớ hơi khó chịu, hay…”
Côđang định chuồn thì Long Tiểu Hoa chặn lại: “Suỵt! Đến rồi, đến rồi!”
Lạinhìn lên bục chủ tọa, quả nhiên Liêm Tuấn mặc âu phục đen, đang tiến từng bướclên đó, sau đó hội trường vốn huyên nào bỗng yên tĩnh, ánh mắt mỗi người đềutập trung vào Liêm Tuấn trên bục.
Rờiđi chỗ khác lúc này rõ ràng là lựa chọn không sáng suốt, Đỗ Lôi Ty đành nghiếnrăng ngồi lại, để tránh bị sếp tổng phát hiện, cô còn cố gắng gục đầu xuống,không nhìn lên đó.
Mộtlúc sau micro bắt đầu điều chỉnh, rồi sau đó, giọng Liêm Tuấn bỗng vang vọng :“Chào các vị!” Giọng nói thật khác với thường ngày, tao nhã nhưng trầm tĩnh,không chậm không nhanh, thấp thoáng một nét ngang ngược vương giả, tim Đỗ LôiTy bỗng run lên.
“Trướckhi lên đây, tôi luôn tự hỏi một vấn đề, tại sao tôi phải đứng đây, các bạn vìsao lại ngồi ở đây, câu hỏi này có vẻ rất vớ vẩn, thực ra…” Anh ngừng lại,“Cũng đúng là vớ vẩn thật.”
Phíadưới rộ lên tiếng cười.
Sựhài hước của sếp tổng đúng là… lạnh! Đỗ Lôi Ty tự nhủ, đầu càng gục thấp hơn,xin đừng để sếp tổng nhìn thấy cô! Đừng!!!
Cũngmay lời cầu xin của cô có hiệu quả, Liêm Tuấn đứng phát biểu phía trên, khônghề có ý dừng lại. Tim Đỗ Lôi Ty như nhẹ nhõm hơn, tuy đầu vẫn cúi thấp nhưng đãbắt đầu nghe anh diễn giả
Chủđề cuộc họp lần này hình như có liên quan đến “cảm giác tồn tại của doanhnghiệp”, Liêm Tuấn ung dung phát biểu trên kia, lời châu ý ngọc, thỉnh thoảngcòn khiến phía dưới cười vang.
Dầndần, Đỗ Lôi Ty cũng bị thu hút, không kìm được ngẩng lên.
“Rốtcuộc một công ty thế nào mới được xem là công ty tốt? Rất rõ ràng, công tykhông thể không kiếm tiền, một công ty tốt thì phải khiến nhân viên vui vẻ, đềnđáp lại một cách tốt nhất cho cổ đông và nhân viên…”
LiêmTuấn đứng trên bục trông rất phong độ, từng cử chỉ đều có một sức quyến rũ, thuhút sự chú ý của tất cả mọi người vào bài diễn giảng của anh.
ĐỗLôi Ty nhìn đến ngẩn ngơ, bỗng cảm thấy Liêm Tuấn trên kia khác hẳn thường này,anh thật xa vời, giảng thuyết quan niệm của anh về doanh nghiệp, về cuộc sống,mỗi câu mỗi chứ đều đầy ắp trí tuệ, anh là bậc vương gia trên vạn người, còncô…
Khoảnhkhắc ấy Đỗ Lôi Ty bỗng cảm thấy buồn bã như đang rơi xuống vực sâu, muốn bấuvíu anh nhưng anh đứng trên kia lại xa vời không thể với tới.
“TiểuHoa, tớ… tớ đi vệ sinh.” Cuối cùng cô không kìm được, muốn thoát khỏi nơi này,tìm nơi vắng người để bản thân yên tĩnh một chút.
Thếnhưng đúng lúc cô chuẩn bị đi ra từ cửa ngách thì bỗng nghe như có ai gọi: “Phunhân, phu nhân!”
Cô nhìntheo hướng đó, thấy Jason đứng không xa đang ra sức vẫy tay với cô. Đỗ Lôi Tynhìn quanh, xác định Jason đang gọi cô thì mới tiến đến.
“Cóchuyện gì không?”
Chưahỏi xong, Jason đã kéo cô lại, giọng gấp rút: “Mau theo tôi, có việc gấp!”
ĐỗLôi Ty hoàn toàn mù mờ trước hành động và lời nói kỳ quặc của Jason, thấy anhta gấp như thế cũng không tiện hỏi nhiều, đành để mặc anh ta kéo mình ra phíasau cánh gà.
Lúcra phía sau, không biết vì sao mà ánh đèn bỗng tối hẳn, Jason cứ bước nhanh vàotrong, một lát sau anh ta bỗng khựng lại.
“Saovậy?” Đỗ Lôi Ty hỏi, trong lòng lờ mờ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
“Phunhân, xin lỗi, đây hoàn toàn là ý của sếp.” Jason vừa nói dứt, Đỗ Lôi Ty đãthấy tay mình bị nhét vào thứ gì đó, sau đó có một sức mạnh đẩy phía sau lưng,đẩy cô ra ngoài.
Trướcmắt bỗng sáng bừng, sau đó Đỗ Lôi Ty hóa đá.
Đây… đâylà tình huống gì đây?
Chỉthấy cô không hiểu vì sao lại đứng trên bục diễn giải, trên tay cầm một bó hoatươi, ánh đèn rất mạnh chiếu trên người cô, phía dưới đầy người, ánh mắt ai nấyđều tỏ ra kinh ngạc vì sự xuất hiện đột ngột của cô.
ĐỗLôi Ty bỗng thấy choáng váng, trong lúc mơ hồ thì cô nhìn thấy gương mặt LiêmTuấn, anh quay lại nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, không thể nào suy
Thờigian như dừng lại khoảnh khắc đó, Đỗ Lôi Ty lóng ngóng đứng tại chỗ, bó hoatươi trong tay trở nên quá đỗi nặng nề.
Côphải làm sao đây? Đến với anh, hay là bỏ đi?
Suynghĩ hồi lâu sau, cô cắn môi, ôm hoa, chậm rãi tiến về phía anh.
Chỉcó vài bước chân mà cô bước đi quá khó nhọc, trong ánh mắt của mọi người, cảmgiác áp lực chưa từng thấy, cuối cùng cô dừng lại trước mặt anh.
Giơtay, đưa bó hoa ra.
LiêmTuấn vẻ mặt không chút cảm xúc nhận lấy, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằmkhông ngừng lại giây phút nào cả, như một tấm lưới bao chặt cô lại, khiến côkhông thể thở nổi.
Đúng,chính là cảm giác đó, nghẹt thở!
Côlùi lại hai bước, muốn trốn tránh thật nhanh tình huống ngượng ngập này, thếnhưng một bàn tay đã nắm lấy tay cô, khẽ ra sức, cơ thể cô bị kéo lại, muốn kêulên nhưng môi đã bị khóa chặt.
Ngaytrước mắt mọi người, trong sự chú ý của bao nhiêu cặp mắt, anh lại hôn cô!
Phíadưới yên lặng, một lúc sau, tiếng ồn ào dậy lên.
“Chuyệngì thế này? Người đó là ai?”
phảilà Đỗ Lôi Ty, người mới của bộ phận tiếp tân sao?”
“TiểuĐỗ, là Tiểu Đỗ thật!”
“Trờiđất, sao sếp lại hôn cô ấy?”
…
Bàntán, kinh thiên động địa.
Trungtâm của cơn bão lại bình yên đến bất ngờ, hai người chẳng nói gì, Liêm Tuấn vìhôn quá chăm chú, còn Đỗ Lôi Ty vì đã không còn khả năng suy nghĩ nữa.
Mộthồi lâu, anh mới quyến luyến buông cô ra, nhìn vào mắt cô và nói một cách kiênđịnh: “Đỗ Đỗ, em là của anh.” Giọng anh không to, nhưng lại như đang tuyên thệ.
Khôngsai, cô là của anh, đừng ai hòng thay đổi!
ĐỗLôi Ty không nhớ biến cố bất ngờ này đã kết thúc ra sao, chỉ nhớ Liêm Tuấntuyên bố với mọi người trong công ty rằng, cô là vợ của anh, sau đó, phía dướicuối cùng đã bùng nổ.
Lúcvề đến quầy tiếp tân, gần như mọi nhân viên đều lần lượt đến quan sát cô, ngaycả phòng thay đồ bình thường vắng vẻ cũng chen chúc những người muốn diện kiếndung nhan của phu nhân sếp tổng, hại cô sợ đến nỗi chưa kịp thay đồng phục đãbỏ chạy ra ngoài như bay, đến nửa đường còn gặp Long Tiểu Hoa và Tiểu Vương, côđang định chào bọn họ thì hai người họ làm như không nhìn thấy cô, nhanh chóngbỏ đi. Sau đó là Tô Mã Lệ đến để lấy lòng, nụ cười giả tạo hệt như được dán lênmặt vậy, khiến cô thấy vô cùng mất tự nhiên!
Tómlại, mọi thứ đều rất tệ hại! Cô không thích, rất không thích!
Lúctan sở, Liêm Tuấn chủ động đến quầy tiếp tân đón cô, đương nhiên khó tránh khỏilại làm dấy lên một đợt sóng mới. Đỗ Lôi Ty không nói gì, lẳng lặng thu dọn đồđạc, theo Liêm Tuấn ra ngoài công ty.
Đếnkhi lên xe rồi, cô vẫn nắm chặt lấy quai túi xách, không nói lời nào.
LiêmTuấn cũng không nói gì, khởi động xe, một lát sau đã rời khỏi công ty, hướng vềphía nhà.
Trênđường, trong xe là một sự im lặng chưa từng có, anh cứ lái xe, cô cứ im lặng,đến khi xe vào cổng nhà, dừng lại, Liêm Tuấn cuối cùng đã phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Sángnay tại sao em lại đi sớm như thế?”
ĐỗLôi Ty không đáp, chỉ nắm chặt túi trong tay hơn.
LiêmTuấn thoáng cau mày: “Đỗ Đỗ, em đang giận gì?”
Côvẫn im lặng, răng cắn vào môi đến trắng bệch, đưa tay mở cửa xe. Đột nhiên cổtay bị giữ chặt, bàn tay mở cửa của cô đã bị túm lấy.
“Trảlời anh” Liêm Tuấn lạnh lùng nói như đang ra lệnh.
“Bâygiờ em không muốn nói chuyện này.” Cuối cùng cô lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
LiêmTuấn sững người, lực tay lỏng ra. Đỗ Lôi Ty cũng nhân cơ hội xe, lao ra ngoài.Mới chạy mấy bước bỗng đâm sầm người nào đó cũng đang chạy nhanh đến.
Khôngđợi Đỗ Lôi Ty biết đã xảy ra chuyện gì, người ngồi trên đất bỗng “oa” mộttiếng, khóc!
“Emđang làm gì thế?” Liêm Tuấn xuống xe, đỡ người đó lên.
ĐỗLôi Ty mới thấy rõ, người bị cô đụng trúng ngã xuống đất kia, chính là người đãlâu không gặp – Hác công chúa!
Háccông chùa vừa thấy Liêm Tuấn thì khóc càng to hơn, tay ôm mặt, những giọt nướcmắt to như hạt đậu lăn xuống, đáng thương không diễn tả hết được.
“Emđi kiểu gì thế hả?” Liêm Tuấn trách.
“Emkhông cố ý…”
“Đừngnói nữa!” Liêm Tuấn cắt ngang, “Em cứ manh động như thế, lỡ làm nó bị thươngthì sao?” Giọng anh lạnh băng, ánh mắt tỏ vẻ trách cứ.
TimĐỗ Lôi Ty như bị kim đâm vào, đau nhói.
“Đừngcó chuyện gì cũng xúc động như trẻ con thế, em lớn vậy rồi, có chuyện thì chúngta ngồi lại từ từ mà nói với nhau.” Giọng anh nghe có vẻ như đang đàm phán, đầyắp ý thuyết giáo.
ĐỗLôi Ty muốn nói nhưng không mở miệng
Mộtlúc sau, Liêm Tuấn đã bế Hác công chúa đang khóc lóc không ngừng vào trong nhà.Nhìn theo bóng anh, Đỗ Lôi Ty thấy một nỗi buồn khó tả, cô muốn khóc nhưngkhông khóc nổi, muốn nói rõ với anh nhưng không sao mở lời cho đến khi bóng anhkhuất sau cánh cửa, cô vẫn đứng tại chỗ thẫn thờ nhìn theo.
Côbỗng nhớ đến câu nói mà bà Liêm An Na từng bảo cô: “Trên thế gian này, có mộtsố việc, một số người, rồi sẽ phải bỏ lỡ…”
Gióthu lành lạnh thổi qua, vào tận trong tim, bổng có cảm giác buốt nhói.
Khoảnhkhắc ấy, họ là người của hai thế giới.
Tốiđó, Đỗ Lôi Ty cứ im lặng, cô lặng lẽ nhìn Liêm Tuấn dỗ dành Hác công chúa ăncơm, nói chuyện với cô bé, cười với cô bé, giống như chẳng có gì xảy ra, bỗngphát hiện ra bản thân cô thực ra chưa bao giờ hiểu được trái tim người đàn ôngấy. Cô luôn quen bị anh kiểm soát mọi thứ, đi theo bước chân anh, cho đến mộtngày, cô không đuổi kịp anh nữa…
ĐỗLôi Ty buồn bã, đứng dậy định lên lầu.
“Chịđừng đi chứ!” Hác công chúa gọi cô lại, “Chị chơi với em trò Tôn Ngộ Không balần đánh Bạch Cốt Tinh đi!”
ĐỗLôi Ty giả vờ không nghe, tiếp tục bỏ đi.
Cônhóc luôn được người lớn trong nhà xem như công chúa, làm gì có ai dám phớt lờ,thấy thế liền ném con thỏ trong tay đi, khóc rống lên: “Hu hu hu… chị là ngườixấu, chị không chơi với
“Emcó thôi đi không?” Đỗ Lôi Ty gầm lên.
Tiếnghét đó khiến cô nhóc sững lại, kinh hoàng nhìn Đỗ Lôi Ty rồi một lúc sau, mắtlại đỏ lên, nước mắt tí ta tí tách rơi xuống.
Lầnnày là khóc thật rồi.
Vừalúc đó Liêm Tuấn vào phòng khách nhìn thấy cảnh đó.
ĐỗLôi Ty cũng sợ hãi trước biến cố đó, nhìn công chúa nhỏ khóc dữ dội thì nhấtthời lóng ngóng: “Em không cố ý, em chỉ…”
“Đừngcó viện cớ mãi thế.” Liêm Tuấn nói.
“Emkhông viện cớ, em chỉ…”
“ĐỗĐỗ, em đang viện cớ.” Anh cắt ngang, sắc mặt rất khó coi.
“Em…”Cô nghẹn lời, sự ấm ức đầy trong bụng dâng lên, “Em không có!” Câu này gần nhưlà hét lên, sau đó cô bỏ lại anh, lao lên lầu mà không quay đầu lại.
ĐỗLôi Ty chạy vào phòng, lúc đóng cửa, tâm trạng gần như mấp mé ở bờ vực suy sụp.
Tạisao? Tại sao lúc nào anh cũng là đúng? Tại sao trước mặt anh, cô luôn luôn làkẻ sai? Tại sao anh chưa bao giờ hỏi cảm nhận của cô? Thậm chí ngay cả cơ hộiđể nócho cô? Tại sao, tại sao…
Côkhông ngừng hỏi đi hỏi lại, lồng ngực như có thứ gì lấp kín,không thể nào thở được, đến khi giật mình tỉnh lại thì nước mắt đã rơi ra.
Cửaphòng bỗng mở toang.
Nhữngbước chân vững vàng vang lên, từng bước tiến lại gần, sau đó cô cảm thấy bêncạnh giường lún xuống. Cô không quay lại, sợ Liêm Tuấn nhìn thấy nước mắt củamình.
“Chúngta nên nói chuyện với nhau.” Anh bình tĩnh, giọng nói không chút xao động, “Emcó gì bất mãn với anh thì có thể nói ra, em không còn là trẻ con nữa, không nênvì những cảm xúc nhỏ nhặt mà tùy tiện nổi cáu.”
ĐỗLôi Ty cắn môi, cuối cùng nói ra: “Anh nói đúng, em không còn là trẻ con, nênem không hy vọng lúc nào cũng đi theo bước chân anh.”
Ánhmắt Liêm Tuấn có phần phức tạp: “Anh đi phía trước em chỉ để bảo vệ em, vì emquá ngây thơ, rất nhiều chuyện đều xử lý không ổn, anh làm thế chỉ vì khôngmuốn em bị tổn thương.”
“Anhkhông muốn em bị tổn thương nhưng anh cũng không cần cầm dẫn dắt em đi chứ? Emcũng có lựa chọn của bản thân, em không muốn anh chưa được sự đồng ý của em màđã tự tiện quyết định thay em tất cả.”
“Emđang để tâm đến chuyện hồi chiều?” Mắt anh thẫm lại, giọng nó bỗng trở nên lạnhlẽo, “Em để tâm đến chuyện người khác biết quan hệ của chúng ta đến thế à?”
“Đúng,em để tâm!” Cô quay đầu lại, gương mặt toàn ngấn nước mắt, “Em để tâm chuyệnanh không bàn bạc với em mà đã tự quyết định mọi thứ, em để tâm chuyện luôn tỏra dáng vẻ cao xa, như thể chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay anh. Anh cóbao giờ nghĩ cho em không? Anh có bao giờ hỏi cảm nhận của em không? Em ghét bịmọi người vây quanh quan sát, em ghét bọn họ cứ bàn tán về em, em ghét trởthành tiêu điểm cho họ trò chuyện! Những chuyện này anh đều không biết!” Cô nóixong, tâm trạng lại trở nên kích động hẳn.
LiêmTuấn giữ chặt hai vai cô: “Anh làm thế hoàn toàn là vì em, em là vợ anh, anhkhông muốn để người khác bắt nạt em.”
“Việncớ!” Cô bỗng cắt ngang, “Anh bắt em không được viện cớ, còn chính anh lúc nàocũng viện cớ cho bản thân anh, anh làm thế chỉ muốn nói cho mọi người biết emlà vật sở hữu của anh.”
Anhsững sờ, ánh mắt thoáng một nét điên cuồng: “Em chính là của anh.”
“Không!Em không phải của anh, em là một người độc lập, em có tư tưởng riêng của em, cóquyền lựa chọn sống thế nào, em không hy vọng anh làm chủ em, em…”
Đôimôi bị phong kín, một nụ hôn mang đầy tính xâm lược, tuyên bố sự chiếm hữu củaanh với cô.
“ĐỗĐỗ, em là của anh.” Anh buông cô ra, giọng nói chưa bao giờ kiên định đến thế.
“Em…”Cô đã không biết phải nói gì với anh nữa.
Phải,không còn gì để nói, những chuyện anh đã chắc chắn thì không thể thay đổi, bắtbuộc phải đi theo hướng anh đã chọn sẵn.
ĐỗLôi Ty bỗng thấy có phần
“Emmệt rồi, muốn nghỉ ngơi.” Cô nói.
Tayanh vuốt ve mặt cô: “Em nên nghỉ ngơi cho khỏe, bình tĩnh lại.”