Không phải Triển Đồ không biết Thời Niên không thể nói đến đề tài có liên quan đến thích, mỗi lần như vậy cảm xúc của hắn luôn mất khống chế.
Hơn nữa, Triển Đồ biết rõ mỗi một cấm địa của Thời Niên, mười năm này trừ lần xích mích ban đầu ra, Triển Đồ chưa từng dẫm vào cấm địa lần nào nữa, y không muốn thấy Thời Niên phát bệnh, tự nghi ngờ mình, tự phủ nhận mình, nhưng lần này Triển Đồ không nhịn được, không phải y tò mò quan hệ giữa Thời Niên và Kiều Ngộ An rốt cục là gì, y chỉ muốn Thời Niên hiểu ra, có một số việc hắn không thể chạm vào.
Thời Niên dùng sức chống lấy bồn rửa, ngay cả khớp ngón tay cũng trắng bệch.
“Anh.” Triển Đồ nhìn thấy, y biết Thời Niên đang đau khổ, nhưng có vài lời vẫn phải nói: “Anh biết thứ này sẽ khiến anh mất khống chế, đừng chạm vào được không? Em không bao giờ muốn nhìn thấy anh như trước đây, em muốn anh sống tốt, em sẽ ở bên anh cả đời này.”
Suy nghĩ của Thời Niên bắt đầu mất khống chế, cả người cũng bắt đầu run rẩy không ngừng, nhưng dù vậy, hắn vẫn trả lời Triển Đồ:
“Không có.”
Triển Đồ không nói chuyện, Thời Niên nhắm mắt, nói tiếp: “Anh không có thích anh ấy, anh, sao anh có thể hại anh ấy.…”
Ngày hôm nay Triển Đồ cũng không ở chỗ Thời Niên quá lâu, lúc Thời Niên phát bệnh không muốn gặp ai, dù có là Triển Đồ hắn cũng không muốn, Triển Đồ cũng hiểu, hiểu rằng lúc này tốt nhất là để Thời Niên một mình, chỉ có như vậy hắn mới thật sự thả lỏng, cho nên mặc dù lo lắng, y vẫn rời đi.
Sau khi Triển Đồ rời đi Thời Niên vẫn muốn tiếp tục nấu ăn cho xong, hắn thực sự lo cho Kiều Ngộ An, nhưng dường như hắn không thể nào tiếp tục, bởi vì tay hắn vẫn không ngừng run rẩy, đến một củ hành cũng không thể tự bóc được.
Hắn đấu tranh với bản thân một lát, nhưng vẫn từ bỏ, dưới lầu không có chỗ cho hắn giấu mình, Kiều Ngộ An trên lầu còn đang sốt và còn ngủ say, hắn không muốn quấy rầy, vì thế Thời Niên không nhúc nhích, ngồi xổm xuống cuộn mình trong góc bếp.
Hắn không muốn tự ngược mình, không muốn nghĩ đến vấn đề thích này, nhưng câu hỏi của Triển Đồ vẫn luôn quẩn quanh trong đầu hắn.
Có phải anh thích anh ta rồi không? Có phải anh thích anh ta không? Có phải anh thích Kiều Ngộ An không?
Không, không thể thích, càng không dám thích.
Không thể và không dám, đó là kết quả của lý trí khách quan nói với Thời Niên, còn cảm tính chủ quan thì sao? Thời Niên lại là kết quả gì?
Thời Niên không dám nghĩ.
Anh ấy là một người tốt đẹp như vậy, tại sao mình phải vấy bẩy anh ấy, hại anh ấy? Anh ấy phải luôn ở dưới ánh mặt trời, anh ấy phải luôn chói lọi rực rỡ.
Nhưng, hình như đã chậm rồi.
——
Một giấc này Kiều Ngộ An ngủ rất lâu, trước thì ngủ rất nhẹ nhàng, thậm chí không có nằm mơ, nhưng sau đó lại bắt đầu nằm mơ, giấc mơ toàn là những điều quái lạ, cho nên dù ngủ cũng không thấy thoải mái, cuối cùng khi lại mơ thấy Tiểu Lôi thì anh lại bừng tỉnh, mới phát hiện Thời Niên đã rời đi từ lúc nào không hay.
Kiều Ngộ An mỉm cười, lẩm bẩm: “Là vì cậu đi rồi, cho nên ác mộng mới đến sao?”
Nói câu này xong tự thân Kiều Ngộ An không chịu nổi trước, cũng có chút lố quá, chính anh cũng thấy dở hơi, thế là dứt khoát xốc chăn xuống giường, có lẽ là do hơi sốt nên thoáng cảm thấy choáng váng, nhưng không nặng lắm, đứng yên vài giây mới bước xuống lầu.
Dưới lầu rất tối, chỉ có phòng bếp sáng đèn, không cần suy nghĩ Kiều Ngộ An cũng biết hắn đang làm gì trong đó, tuy anh nói không muốn ăn, nhưng Thời Niên sẽ không không nấu cho mình.
Bước qua, quả nhiên Thời Niên đang đứng trước bếp xào rau, nhưng không biết đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt có chút mất hồn, Kiều Ngộ An đi tới vỗ vai hắn, Thời Niên như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, phản ứng cũng rất lớn, lùi về sau vài bước.
Kiều Ngộ An cũng không ngờ rằng Thời Niên sẽ phản ứng lớn như vậy:
“Dọa cậu rồi à?”
Thời Niên nhìn chằm chằm Kiều Ngộ An vài giây mới lắc đầu, bước trở về trước bếp tiếp tục xào: “Còn ổn.”
Kiều Ngộ An không nói gì, không biết có phải anh suy nghĩ nhiều hay không, anh cứ cảm thấy cảm xúc của Thời Niên không giống trước khi anh ngủ lắm, chẳng lẽ trong lúc ngủ anh có nói gì kỳ quái à? Nhưng không đợi Kiều Ngộ An hỏi, Thời Niên lại nghĩ đến Kiều Ngộ An còn bị cảm, quay đầu nhìn Kiều Ngộ An:
“Đỡ chút nào chưa?”
Kiều Ngộ An cảm giác mình đỡ hơn nhiều, vừa rồi cũng đo nhiệt độ cơ thể, tuy rằng vẫn còn hơi nóng, nhưng không có vấn đề gì, nhưng lời này Kiều Ngộ An không thể nói ra, anh nhìn Thời Niên:
“Khá ổn, cũng không biết còn sốt không nữa.”
“Không đo nhiệt độ à?” Thời Niên hỏi.
Kiều Ngộ An: “Quên mất.”
Thời Niên nghe vậy thì đưa tay qua, song bị Kiều Ngộ An né tránh: “Tay cậu vẫn luôn xào rau trước bếp, đo sao chuẩn được?”
Lúc Kiều Ngộ An nói vậy khóe môi chứa ý cười, Thời Niên gần như lập tức hiểu ý anh, ban đầu hắn cũng không thấy sao, chỉ là trán kề trán đo nhiệt độ mà thôi, nhưng những gì Triển Đồ vừa nói trước đó không lâu, hắn không quên được.
Hơn nữa, dường như hắn cũng đã muộn màng nhận ra Kiều Ngộ An dường như đã có chút thay đổi đối với mình.
Loại thay đổi này thật ra cũng không rõ ràng lắm, có thể là do bản thân hắn nhạy cảm nên Kiều Ngộ An đang cố ý che giấu, nhưng ngẫm kỹ lại cũng không phải là không có dấu vết để tìm.
Kiều Ngộ An hay nhìn hắn rất lâu, hầu như ngày nào cũng sẽ bị chính mình bắt gặp, hắn thấy bình thường nên chưa từng nghĩ tới nguyên nhân, thỉnh thoảng anh cũng sẽ biểu lộ ra những trạng thái mà hắn cũng không hiểu nổi, chẳng hạn như thỉnh thoảng giận dỗi vô cớ, chẳng hạn như khi trước hắn nói Triển Đồ càng cho hắn cảm giác an toàn hơn thì Kiều Ngộ An có vẻ khó chịu.
Lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ anh cảm thấy bên hắn mỗi ngày như thế mà lại không đổi được một cảm giác an toàn nên anh không vui, nhưng bây giờ nghĩ lại, đó chưa chắc là không phải ghen, bởi vì khi hắn nói Kiều Ngộ An càng khiến mình hạnh phúc hơn, anh vui lên hẳn, không phải sao?
Anh cũng thỉnh thoảng chạm vào hắn, nắm tay hắn, và còn giống như bây giờ, ám chỉ hắn phải dùng cách trán kề trán để đo nhiệt độ.
Trước đó không lâu hai người mới thực hiện như vậy, vậy nên bây giờ đo theo cách ấy lần nữa cũng là chuyện bình thường.
Thời Niên cũng muốn, muốn tới gần Kiều Ngộ An, nhưng hắn không dám, càng không thể.
“Vậy đợi chút tôi lấy nhiệt kế cho.” Thời Niên nói.
Kiều Ngộ An chậc một tiếng: “Dùng nhiệt kế làm gì? Bằng trán không được à?”
Thời Niên không nói chuyện, thôi không nhìn Kiều Ngộ An nữa, chuyên tâm xào rau.
Kiều Ngộ An không biết Thời Niên xảy ra chuyện gì, cũng không biết bây giờ hắn đang nghĩ gì, nhưng Kiều Ngộ An thật sự không dám trêu chọc nữa, cũng không cần thiết, hôm nay anh nhất định phải nói rõ tâm ý của mình cho Thời Niên.
Thời Niên làm hai món Kiều Ngộ An thích ăn, còn làm một món canh, khi đồ ăn dọn lên bàn, Thời Niên lại cất bước định đi lên lầu, song bị Kiều Ngộ An nắm cổ tay ngăn lại, Thời Niên không nói muốn đi làm gì, nhưng Kiều Ngộ An đã hiểu.
Muốn lấy nhiệt kế cho anh đo nhiệt độ.
“Không cần đâu.” Kiều Ngộ An nói: “Tôi không sao.”
Thời Niên im lặng nhìn Kiều Ngộ An, nhưng ánh mắt là không tin, vì thế Kiều Ngộ An cầm tay Thời Niên đặt lên trán mình: “Cậu rờ đi, sờ coi có phải đỡ hơn nhiều rồi không?”
Thời Niên mới vừa rửa tay xong, độ ấm trên tay bình thường, thậm chí mang theo hơi lạnh, cho nên hắn có thể cảm nhận được thân nhiệt Kiều Ngộ An tốt hơn so với trước rất nhiều, Thời Niên cũng yên tâm, rút cổ tay mình khỏi tay Kiều Ngộ An rồi ngồi đối diện anh:
“Chờ lát vẫn phải đo lại một lần.”
Kiều Ngộ An mỉm cười: “Được.”
Vì cảm xúc bất an của Thời Niên nên Kiều Ngộ An cũng không nói gì trên bàn cơm, nhưng Kiều Ngộ An vẫn luôn quan sát Thời Niên, anh tin Thời Niên đã nhận ra ánh mắt của mình, bởi vì trước đây anh cũng từng làm như vậy, mất mấy giây là Thời Niên sẽ phát hiện, sau đó ngẩng đầu nhìn và hỏi anh: Nhìn gì vậy?
Nhưng lần này Thời Niên lại không ngẩng đầu, chỉ cuối đầu nói: “Ăn cơm đi.”
Tuy thân nhiệt đã hạ bớt, nhưng Kiều Ngộ An vẫn không thèm ăn lắm, vốn anh ăn không vô bao nhiêu, bây giờ thấy Thời Niên lạ thường như thế lại càng không ăn vào, nghĩ tới nghĩ lui vẫn hỏi:
“Thời Niên, cậu sao thế?”
Động tác ăn cơm của Thời Niên chững một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Kiều Ngộ An:
“Không có gì.”
Kiều Ngộ An lập tức không nói gì, ánh mắt đảo tới đảo lui trên mặt hắn, nói: “Hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu nói dối.”
Tính cách Thời Niên trước giờ luôn là nghĩ gì nói nấy, đến nỗi có đôi lúc khiến Kiều Ngộ An cảm thấy hắn thiếu đánh, nhưng chính vì là người như vậy, hiện tại lại vụng về nói dối trước mặt anh, bởi vì là lần đầu nên có lẽ hắn cũng không biết nhìn hắn chột dạ bao nhiêu.
Thời Niên mấp mái môi muốn nói điều gì, lại bị Kiều Ngộ An ngăn lại:
“Cậu không nói tôi cũng sẽ không ép cậu, nhưng tôi hy vọng cậu biết, mặc kệ có là chuyện gì cậu đều có thể nói với tôi, tôi có thể giúp cậu.”
Thời Niên lặng im vài giây rồi cúi đầu, nói: “Tôi biết.”
Trạng thái Thời Niên không được tốt, Kiều Ngộ An cũng đang do dự có nên nói cho Thời Niên tâm tư của mình hay không, nhưng rồi nghĩ lại, nói ra thật ra cũng tốt, biết đâu có thể thay đổi tâm trạng của Thời Niên, có thể hắn sẽ quên mất những muộn phiền hiện tại cũng không chừng.
Vì thế liền quyết định mở miệng.
Còn chuyện của Tiểu Lôi, Kiều Ngộ An không định nói ra, ít nhất là trước khi anh tỏ tình sẽ không nói, anh không muốn đạt được sự đồng tình từ Thời Niên, như vậy là không công bằng, và bản thân anh cũng không muốn.
“Nếu cậu không muốn nói, vậy thì tôi sẽ nói chuyện của tôi.” Kiều Ngộ An cười nhẹ nhìn Thời Niên: “Có một chuyện tôi muốn nói với cậu đã lâu. "
Thời Niên ngẩng đầu nhìn Kiều Ngộ An, trong mắt có chút tò mò:
“Chuyện gì?”
Chuyện gì mà muốn nói với hắn từ lâu nhưng lưỡng lự không nói, khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, Thời Niên chợt căng thẳng không rõ vì sao.
Kiều Ngộ An cũng không để Thời Niên chờ lâu, anh cũng lo mình sẽ đột nhiên mất hết dũng khí, vì thế sau vài giây khi Thời Niên hỏi câu đó thì mở miệng, anh nhìn thẳng Thời Niên, nói: