Thành phố S thời tiết thay đổi, hôm nay nhiệt độ không khí hơn 20 độ C, các bạn học sôi nổi cởi hết áo lông. Các bạn học nam không sợ lạnh chỉ mặc sơ mi trắng, các bạn học nữ cũng thay tất mỏng hơn.
Sau buổi chiều tan học, Từ Thiếu Khanh cùng Đường Thơ buồn bực từ văn phòng Từ Tĩnh đi ra, bởi vì Hứa Anh vài ngày không đi học, Từ Tĩnh phê bình ủy ban học tập không coi chừng tốt bạn học, bắt bọn họ đem Hứa Anh, Trần Tinh Phàm, Kim Vũ, Giang Hoàn, bốn người tìm mang tới văn phòng.
- -- Đây không phải là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành sao!
Đường Thơ đi vào phòng học, hỏi các nữ sinh đang thảo luận đề vật lý: “ Các cậu thấy Hứa Anh không?”
Các bạn học nữ đều sôi nổi lắc đầu.
“ Không có.”
“ Tớ cũng không thấy.”
“ Qúa nhiều ngày không nhìn thấy cậu ấy.”
“ Sao vậy lớp phó?”
Đường Thơ phiền lòng thở dài: “ Ai nha! Không phải cậu ấy trốn học quá dữ sao, hại chúng tớ bị giáo viên mắng… đã hỏi bao nhiêu người đều nói không thấy, cũng không biết bọn họ mấy người đó trốn học đi đâu chơi.”
Cả lớp một trận thổn thức, đáng thương cho ủy ban học tập.
Sau đó có người nhắc nhở: “ Hỏi Cố Tinh Trầm chưa?”
Những người khác cũng phản ứng lại: “ Đúng vậy, Hứa Anh không phải đang theo đuổi Cố Tinh Trầm sao, có lẽ Cố Tinh Trầm biết đó?”
Lúc này Cố Tinh Trầm cũng không trong phòng học, Từ Thiếu Khanh cùng Đường Thơ một đường tìm tới sân thượng khu dạy học, đẩy cửa liền thấy Cố Tinh Trầm ngồi ở thành lan can, nhìn thập phần nguy hiểm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Từ Thiếu Khanh không dám gọi cậu, sợ vừa cất tiếng gọi sẽ làm cậu giật mình ngã xuống, đi tới gần mới hô một tiếng Cố Tinh Trầm.
Hoàng hôn chiếu xuống sườn mặt Cố Tinh Trầm, áo đồng phục sơ mi trắng nhiễm chút ánh vàng. Cậu nói chuyện vẫn là hương vị thanh lãnh ôn hòa: “ Lớp trưởng có việc?”
Từ Thiếu Khanh: “ Ừm, tớ không tìm thấy Hứa Anh.”
Đường Thơ: “ Mấy ngày hôm nay cậu ấy không tới trường học, cậu biết cậu ấy đi đâu không?”
Cố Tinh Trầm đáp: “ Không biết.”
Đường Thơ có chút ngoài ý muốn: “ Không thể nào. Cậu ấy thích cậu như vậy, cũng không nói cho cậu hành tung của cậu ấy?”
Từ Thiếu Khanh: “ Này Tinh Trầm, cậu đừng che dấu hộ cậu ấy.”
Khắp vườn trường tích lũy đủ mùi vị xuân, thủy thanh mộc hoa, nhưng trong lòng Cố Tinh Trầm lại giống như cái lạnh vẫn đang quấn lấy, luẩn quẩn trong ngực, không tản đi.
“ Tớ thật sự không biết cậu ấy ở đâu. Cậu ấy không nói cho tớ.”
Từ Thiếu Khanh cùng Đường Thơ nhìn thoáng qua nhau, không tiếp tục nhiều lời, đi tới cửa nhỏ của sân thượng mới quay đầu lại nhìn Cố Tinh Trầm một cái, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“ Chẳng lẽ Hứa Anh đối với Cố Tinh Trầm mất sự mới mẻ rồi?”
“ Các nam sinh khác từ khi theo đuổi tới chia tay, đều không qua nổi nửa tháng. Tính theo thời gian, Cố Tinh Trầm đã được theo đuổi hơn một tháng rồi, cũng không sai biệt lắm….”
“ …… Tinh Trầm thật đáng thương…..”
Cố Tinh Trầm nghe được vài câu, thờ ơ, nhìn về tà dương nơi xa.
Cúi đầu mở hộp thư điện thoại di động.
Bên trong là tin nhắn Hứa Anh, đã là từ bốn ngày trước.
Lục danh bạ điện thoại, một hồi mới tới số điện thoại Hứa Anh.
- ---
Trong câu lạc bộ của quán bar.
Bên cạnh công viên tháp đồng hồ là “ hủ bại 1 phố” - nơi ăn chơi tập kết sang quý nhất của thành phố S.
Vào đêm, sau khi nghe thấy âm thanh xe thể thao ầm ầm trên phố, thỉnh thoảng hấp dẫn một chút ánh nhìn quay đầu lại.
Một chiếc Martha đi thập phần quỷ dị, đường lớn không đi, chuyên chọn đường nhỏ, cuối cùng dừng ở bãi đậu xe của quảng trường.
Hôm nay vẫn là Hứa Anh lái xe, cô xuống xe liền hướng Kim Vũ đạp một cái.
“ Kim Vũ, cậu thật không biết xấu hổ, đàn ông đàn ang, đã tới nơi này bao lần, còn không tìm thấy đường! Làm tớ phải lái xe của cậu đi lòng vòng lèo vèo.”
Kim Vũ đen mặt nhìn chằm chằm Hứa Anh, nhưng xác thực Hứa Anh không oan uổng cậu, cho nên không dám hé răng.
Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn cười ha ha, Trần Tinh Phàm khoác tay lên bả vai Hứa Anh: “ Tiểu Anh, cậu cũng không phải không biết a Vũ nhà chúng ta là một tên mù đường.”
“ Đừng thân thiết như vậy, tớ chỉ thích Tinh Trầm nhà tớ.” Hứa Anh cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu nói chuyện tương đối tùy ý, đẩy cánh tay Trần Tinh Phàm.
“ Còn không biết xấu hổ kêu Tinh Trầm nhà cậu, cậu xem sắp biến thành nhà người khác rồi. Tự mình nhìn lại xem bao nhiêu ngày rồi không gặp người ta?”
Trần Tinh Phàm không biết xấu hổ chọc phá.
“ ….. Cậu ấy sẽ không chạy dễ dàng như vậy!” Hứa Anh hơi quẫn bách, bị buộc ở trường học lâu như vậy, khó có được sinh hoạt thoải mái như hiện tại.
Hứa Anh đem túi sách hướng lên vai vung, đi tới phía trước.
Cái hôn chủ động của Cố Tinh Trầm kia cô đã nhìn ra.
Nam sinh rụt rè như vậy, nếu không thích, tay cũng sẽ không để cho người cầm.
Cho nên, một lần nữa, Hứa Anh nắm chắc thắng lợi.
Cố Tinh Trầm là của cô.
Hứa Anh mặc váy liền áo cùng với đôi giày nhỏ, đi vào thanh máy.
Ba người đều nhìn bóng dáng Hứa Anh.
Trần Tinh Phàm: “ Thật tốt một con hồ ly tinh chuyên gia moi tim câu dẫn người. Thấy thương Cố Tinh Trầm.....”
Giang Hoàn cùng Kim Vũ gật đầu.
Sau đó Giang Hoàn sờ sờ cằm: “ Cậu ấy như vậy, thật sự là tới đánh nhau sao?”
Mặt Kim Vũ không có biểu tình khóa kĩ cửa xe nói: “ Cậu ấy có bao giờ động tay qua? Đều là chúng ta để cho
nhặt sẵn?”
Sau đó, Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn đều cảm thấy có đạo lý.
- -- Qủa nhiên người âm trầm vẫn luôn tỉnh táo nhất.
- ---
Quán bar ồn ào.
Hứa Anh gọi một ly rượu Cocktail ngồi ở khu sô pha, chậm rãi nhấp.
Ánh đèn màu sắc sặc sỡ, đinh tai nhức óc nhạc DJ, sân nhảy ầm ĩ tràn ngập những nhục thể vặn vẹo gợi cảm, lung tung rối loạn.
Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn lấy đồ ở quầy bar xong, tiếng nhạc liền lớn hơn, cho nên dù có phát sinh chuyện gì cũng không ai chú ý.
Bọn họ bận việc đi, Hứa Anh ngồi một mình, trong lúc đó có người đến gần Hứa Anh, áo sơ mi trắng, quần tây đen, bàn tay mang một chiếc đồng hồ lãng tử, nhìn dáng vẻ là một ông chủ.
“ Tiểu muội muội bao lớn rồi? Nơi này không phải là nơi vị thành niên nên tới?”
Hứa Anh nhấp ly rượu Cocktail hạ mí mắt, có một chút ý cười: “ Anh thấy sao?”
Nam nhân thành thục khéo đưa đẩy, thập phần tự tin.
“ Mười tám, đến không?”
Hứa Anh trợn trắng mắt cười thanh thúy không phản ứng, nhấp chén rượu nhìn về sàn nhảy, bên kia Giang Hoàn cùng Kim Vũ đã kéo một người tới, Trần Tinh Phàm đuổi kịp.
Nam nhân đĩnh đạc nói trong chốc lát mới phát hiện thiếu nữ căn bản không nghe hắn ta nói, cho nên dừng lại đánh giá thiếu nữ.
Thế mà càng nhìn càng thấy hấp dẫn.
Cô xinh đẹp kiều diễm, lại giấu không được một cỗ hương vị thanh thuần.
Hắn ta đang muốn nói điều gì, thiếu nữ liền buông chén rượu đi mất, căn bản không để người khác giữ lại.
Hứa Anh đi tới phòng nghỉ ngơi nhỏ, đẩy cửa ra, hai người con trai đã bị đánh ngã liên tiếp khóc sướt mướt hướng một nữ sinh xin lỗi. Lúc sau, Kim Vũ đưa nữ sinh kia ra ngoài để lại Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn giải quyết nốt hậu quả.
“ Xong việc?” Hứa Anh chớp chớp mắt hỏi.
Giang Hoàn buông tay, Trần Tinh Phàm cầm lấy áo da đen của chính mình: “ Đi thôi.”
Hứa Anh cũng buông tay---
“ Loại này thật đầu voi đuôi chuột, tớ chưa bao giờ nhìn thấy!”
Giang Hoàn: “ Tra nam đùa bỡn tình cảm đều túng, chưa dọa tới hai lần đã nhận sai, thật không thú vị. Sớm biết vậy đã chẳng tới. A Vũ một người là có thể thu phục rồi. Hại bọn lão tử tìm nhiều ngày như vậy, hai đứa cháu này trốn thật kĩ!”
Giải quyết xong phiền toái, Trần Tinh Phàm đề nghị đi đua xe, Giang Hoàn cùng cô luôn ăn nhịp với nhau, Hứa Anh thì tùy tiện, nhưng Kim Vũ lại không đi.
Trần Tinh Phàm: “ A Vũ, gần đây không phải vừa được tuột xích sao! Sao lại không đi.”
Kim Vũ xoa đầu một cái: “ Các cậu cũng vừa thấy đó, chủ xướng của dàn nhạc bị hai tra nam kia đùa giỡn cảm tình, trái tim bị thương không nói, đến thứ bảy thi đấu còn không tìm được chủ xướng thích hợp, chỉ có thể bỏ quyền thi đấu. Hiện tại sao tớ có thể có tâm tình làm cái khác.”
Trần Tinh Phàm cùng Giang Hoàn gật gật đầu: “ Các cậu tập luyện lâu như vậy, bỏ quyền thật tiếc!” “ Thôi vậy, chúng tớ cũng trở về hỏi bạn bè một chút, có ai có tình yêu thương âm nhạc, hát tốt hay không.”
Hứa Anh móc di động ra gọi điện thoại cho Cố Tinh Trầm, gọi hai lần bên kia cũng không tiếp.
Hứa Anh nhìn thời gian, 8:41, hẳn là tiết tự học buổi tối vẫn chưa kết thúc.
Chẳng lẽ là…. Cố Tinh Trầm không thể nghe được?
Hứa Anh đang nghĩ ngợi tới Cố Tinh Trầm càng ngày càng kiêu ngạo, liền phát hiện quanh mình quỷ dị an tĩnh:
“ Các cậu….. nhìn chằm chằm tớ làm gì? Tớ không quen biết ai biết hát cả.”
Trần Tinh Phàm: “ Không cần quen biết, chính là cậu.”
“ Tớ???” Hứa Anh chỉ chỉ khóe miệng giật giật: “ Chiếu theo trình độ hát của tớ trong KTV, các cậu tin tưởng tớ?”
Kim Vũ: “ Chính là cậu, bằng khuôn mặt dáng người cậu, lên đài õng ẹo tạo dáng một chút là được.”
Hứa Anh: …..
Cho nên, bọn họ coi cô là cái gì?!
- ---
Phố cũ an tĩnh, đường phố ban đêm không có người đi đường, cửa hàng tạp hóa thưa thớt mở ra.
Âm thanh bánh xe đạp ở ngoài đường phố truyền tới, chủ cửa hàng tạp hóa theo tiếng động nhìn lại, quả nhiên thấy thiếu niên mặc đồng phục kia.
Cậu thật an tĩnh, nhưng ngoại hình cùng khí chất quá xuất sắc, sạch sẽ, vừa thấy chính là một đứa trẻ nghiêm túc ưu tú.
Cái loại cảm giác ưu tú này, nhìn một cái đã làm người khác nhớ kĩ.
Cố Tinh Trầm ở ngã ba hẻm nhỏ xuống xe, dắt xe đạp đi. Bỗng dưng sau lưng có tiếng bước chân tới gần, một thân ảnh bám chặt lấy cậu, đồng thời che lấy hai mắt cậu.
“ Đoán xem tớ là ai!”
Thanh âm cố ý lên giọng, thay đổi một chút.
Cố Tinh Trầm hô hấp hơi khẩn trương, không nói chuyện nhưng trong lòng đã có đáp án.
Vóc dáng Hứa Anh thấp hơn thiếu niên rất nhiều, phải nhón mũi chân mới có thể từ sau lưng che lại đôi mắt. Lòng bàn tay bị lông mi cậu chọc hơi ngứa một chút, trong lòng Hứa Anh cũng ngứa theo.
“ Mau đoán xem tớ là ai!”
“ Hứa Anh.”
Nghe thấy tên chính mình bị nói toạc ra, đôi tay mảnh khảnh của Hứa Anh lập tức buông ra khỏi đôi mắt thiếu niên, xụ mặt: “ Cậu có biết tình thú hay không! Lại còn không biết tán tỉnh, đoán thêm vài lần sẽ chết à….”
Ánh mắt Cố Tinh Trầm muốn nhìn về phía sau, nhưng lại không quay đầu nhìn Hứa Anh, sửa sang lại quai cặp sách bị kéo xô lệch, dắt xe đạp của mình.
“ Aiz! Cậu từ từ!” Hứa Anh chạy theo hai bước: “ Vài ngày không thấy, cậu không thể liếc mắt một cái?”
Đường phố an tĩnh, thiếu niên ít lời, chỉ có một nữ sinh ầm ầm tự nói không dứt.
“ Chẳng lẽ cậu không nhớ tớ sao Cố Tinh Trầm, tớ cho rằng cậu sẽ rất muốn gặp tớ.”
“ Mỗi ngày tớ đều rất nhớ cậu.” Oán giận xong Hứa Anh lại lập tức biến thành gương mặt tươi cười, ôm cánh tay Cố Tinh Trầm như trẻ nhỏ tùy hứng, ngẩng đầu xem cằm của cậu cùng hầu kết:
“ Tớ mỗi ngày đều nhớ tới nụ hôn vào buổi tối ngày hôm đó! Thật nóng thật oang liệt…..”
Thiếu nữ ngả ngớn, cực kì tùy tiện.
Cố Tinh Trầm lạnh như băng, không để ý tới.
- -- Cô nhớ cậu?
- -- Cô nhớ cậu sẽ mấy ngày không liên hệ một chút?
Cậu chỉ là chủ động một chút, cô đã đối với cậu nắm chắc thắng lợi không thèm quan tâm nữa.
Hứa Anh, chính là hư như vậy.
Thiếu niên an tĩnh thâm trầm, Hứa Anh không thể hiểu còn đang ầm ĩ không yên, toàn bộ đường phố đều là âm thanh ồn ào của cô.
“ Này!”
“ Cậu làm sao vậy Cố Tinh Trầm, lại chỗ nào không vui?”
“ Bởi vì cuối tuần phải thi tháng sao?”
“ Không có sao hết, cậu khẳng định vẫn là hạng nhất.”
“ Coi như cậu không phải hạng nhất, tớ cũng sẽ không bội tình bạc nghĩa!”
“ Tớ thề.”
“ Nhìn tớ đi, tớ bắt đầu thề đây.”
“ Cậu không nhìn tớ không thèm thề nữa?”
“ Này, không thề nữa thật đấy, đến lúc đó cậu thi được hạng hai tớ sẽ thay lòng đổi dạ, cậu cũng đừng trách tớ không cho cậu cơ hội.”
Cố Tinh Trầm tự đi đường mình.
“ Nhìn tớ!” Hứa Anh tức giận, dứt khoát dang hai tay ngăn lại, Cố Tinh Trầm đi bên trái cô liền hướng bên trái, cậu đi bên phải, cô liền đi bên phải, cậu kiên nhẫn, cô càng kiên nhẫn hơn.
Cuối cùng, Cố Tinh Trầm không thể không đứng lại, Hứa Anh như ý nguyện ngăn được cậu, đắc ý giương cằm cười: “ Dù sao mỗi lần đều là cậu phải nghe lời tớ, khuất phục trước tớ, không hiểu cậu còn giãy giụa làm cái gì?”
“ Ngay từ đầu thuận theo tớ không được sao?”
“ Nhất định một hai phải để tớ lăn lộn bắt nạt cậu.”
Cố Tinh Trầm liếc mắt nhìn cô một cái, lại bỏ qua một bên, ánh mắt dừng bên bóng dáng cột đèn đường không nói lời nào.
Hứa Anh cắn cắn môi, nói thật, cái gì cô cũng dám làm với Cố Tinh Trầm, bắt nạt cậu, lăn lộn cậu, đùa giỡn cậu…. duy độc thời điểm Cố Tinh Trầm không nói lời nào, cô liền không có một biện pháp nào hết.
- -- Thiếu niên một khi lãnh đạm, trong xương cốt đều lạnh, không có chút nào hứng thú. Cậu không để ý tới cô, cô thật sự không có cách nào hết.
“ Này, cậu câm sao? Cậu từ từ, đừng đi.”
Hứa Anh bây giờ mới ý thức được, Cố Tinh Trầm đang thực sự tức giận, nhưng cô không rõ vì cái gì, ngưng mày đối với bóng dáng Cố Tinh Trầm chậm rãi đi xa suy tư.
“ Vì cái gì tức giận nhỉ…..”
Lúc này, bên cạnh có âm thanh động cơ, một chiếc BMW dừng ở bên cạnh cô, cửa sổ xe dần hạ xuống: “ Tiểu muội muội, lại gặp mặt rồi?”
Hứa Anh nhìn mặt tài xế, nhớ tới đây là người đàn ông gặp ở quán bar hôm nay: “ Anh theo dõi tôi?”
Hắn ta tiêu sái làm chủ thế cục: “ Không phải theo dõi, là đi theo.”
Hứa Anh ôm cánh tay mắt trợn trắng, đối với thời điểm tùy hứng đáng yêu trước mặt Cố Tinh Trầm bất đồng, hiện tại là cao ngạo lãnh đạm, không coi ai ra gì.
Hứa Anh lười phản ứng, tính toán đi gọi taxi.
Nhưng người đàn ông kia không buông tha, đánh xe đuổi kịp: “ Ở quán bar anh cảm thấy em chắc chắn chưa tới thành niên, không nghĩ tới là đúng. Nữ sinh một mình đi trên đường không sợ gặp được người xấu sao?”
“ Lên xe đi, ca ca đưa muội về nhà.”
Hứa Anh đang muốn nói tỉnh mộng đi bác trai, đột nhiên bả vai liền bị choàng lấy, lảo đảo tiến vào một vòng ôm, trong khoảng khắc có hương vị mát lạnh ôn hòa nhập vào khoang mũi.
Cố Tinh Trầm: “ Đi thôi!”
- -- Mới chớp mắt không nhìn thấy cô cô đã bắt đầu không ngoan!
- -- Đi đâu cũng lưu tình
_______
Gã da trắng bị ánh mắt lạnh băng của thiếu niên nhìn chằm chằm đến sửng sốt vài giây, một lúc sau mới phản ứng lại “này” một tiếng, nhưng thiếu niên cùng thiếu nữ đã đi xa.
Vừa rồi không quá tỉnh táo, hiện tại hồi tưởng lại, đôi mắt của thiếu niên vóc dáng cao ráo kia, cực hạn lạnh băng khiếp người, giống như một con sói đang ở giai đoạn trưởng thành ban đầu!
“Mẹ nó, hiện tại học sinh cấp ba đều yêu đương hung tàn vậy sao.....”
- -------
Cố Tinh Trầm có chút tức giận vô danh, vừa nhớ tới ánh mắt trần trụi của gã kia dừng trên người Hứa Anh, cậu hận không thể cởi quần áo của mình bọc kín Hứa Anh lại, lại đem đôi mắt của hắn móc ra.
“ Ngồi sau, tớ đưa cậu ra đường chính gọi taxi.”
Hứa Anh hứng thú hừng hực: “ Được nha!!”
“Cậu vui vẻ cái gì?”
“........” Hứa Anh im tiếng. Đương nhiên là vui vẻ cậu cuối cùng cũng để ý đến tớ ~.
“Về sau không được cùng đàn ông không quen biết nói một lời nào hết, nghe không?”
“......” Hứa Anh có chút không vui, cắn cắn môi:” Cố Tinh Trầm, cậu có phải quá bá đạo hay không~ lần trước không cho tớ cùng người ta uống rượu, lần này không cho tớ cùng người ta nói chuyện, cậu là bạo quân sao……”
Ở trong ánh mắt lạnh lùng không cho phép phản khán của thiếu niên, Hứa Anh lúng túng một chút, nhưng vẫn nhỏ giọng: “Kia, ngộ nhỡ người khác hỏi đường tớ thì sao? Tớ cũng không nói lời nào sao? Quá kỳ quái đi……”
“……” Cố Tinh Trầm tức quá hóa cười. “Hứa Anh, sao cậu không đem chút thông minh này dùng vào việc học đi? Nói không chừng là có thể tiến bộ lọt vào top 10!”
Hứa Anh: “…………”
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Học tập không được là lỗi của cô sao!!!
-
Ngồi trên ghế sau, Hứa Anh ôm lấy eo Cố Tinh Trầm, gương mặt thuận thế dán ở phía sau lưng cậu.
“Tinh Trầm, cậu mới vừa vì cái gì tức giận không để ý tới tớ?”
Cố Tinh Trầm sống nội tâm, tâm tư nhanh nhẹn, cái gì đều không thích nói toạc. Nhưng Hứa Anh lại cứ cùng cậu hoàn toàn tương phản, thật vô tâm vô phổi. Thoạt nhìn một thân thông minh lanh lợi, trên thực tế đầu óc lại thi thoảng hồ đồ.
Đây là người con gái cậu thích.
Một cái bao cỏ xinh đẹp!
Cậu giận cô tùy ý cùng cậu tán tỉnh, sau đó lại không nói một tiếng bỏ mặc, giận cậu đều đã chủ động hôn cô như vậy, cô còn không đau không ngứa, coi loại thân thiết này như nhất thời thân thể tham hoan mà thôi.
Cố Tinh Trầm cảm thấy chính mình hôn cô, thật sai lầm.
Cậu còn đang tức giận.
Nhưng cô thì sao?
Lại vì cái gì cậu tức giận cũng không biết!
Thật là đần.
Cố Tình Trầm buồn bã mà suy nghĩ một hồi, trong lòng thở dài một chút, cuối cùng vẫn là quyết định bỏ qua.
“Không vì cái gì, chỉ là muốn tức giận mà thôi.”
Hứa Anh: “....Lý do này của cậu cũng quá……”
Đôi tay cô ôm eo thiếu niên, Hứa Anh kiềm chế hạ giọng, ôn nhu: “Thôi, tớ không cùng cậu so đo. Nói chính sự, Tinh Trầm, cậu rốt cuộc khi nào mới đáp ứng tớ? Tớ theo đuổi cậu thật lâu rồi, nếu không theo đuổi được, người khác sẽ chê cười tớ.”
Cố Tinh Trầm: “…… Vậy đừng theo đuổi tớ nữa, học bá Bát Trung còn nhiều, cậu tùy tiện chọn một người. Nếu không, loại đàn ông giống như vừa nãy cũng được, cùng tớ giống nhau, đều là văn nhã bại hoại.”
“Như vậy sao được a.” Hứa Anh phản bác.
“Vì cái gì không được.”
“Còn có thể vì cái gì không được. Chúng ta không phải từ nhỏ liền ở bên nhau sao? Hơn nữa cậu từng có bạn gái xinh đẹp như tớ, về sau muốn tìm người so với tớ xinh đẹp hơn? Xác suất quá nhỏ, cậu đừng mơ.”
“A.” Cố tinh trầm cười lạnh một chút. “Ai nói nhất định phải tìm xinh đẹp.”
Hứa Anh nhớ tới những nữ sinh gửi thư tình cho Cố Tinh Trầm, ghen tuông ở ngực trào ra, lấy đầu đập mạnh vào lưng cậu một cái, hung dữ: “Cậu nói xem cậu muốn đi tìm ai!”
Lại mềm giọng xuống một ít, nhỏ giọng lẩm bẩm: “First Night, đều cho cậu……”
Không khí nhất thời an tĩnh.
Ban đêm, thiếu niên hít thở giống như hơi dồn dập một chút.
Tóc ngắn của cậu trong bóng đêm nhẹ nhàng bay bay, áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ, mép tóc gọn gàng, ngay ngắn chỉnh tề đến làm người rung động.
Tiếng nói, giống như khí chất, thanh lãnh.
“Là First Night, phát âm sai rồi.”
“Cậu……!”
Hứa Anh trong lòng quả muốn chửi bậy một câu, nhảy xuống xe đạp, thẳng tắp trừng Cố Tinh Trầm.
Thiếu niên quay đầu lại, vân đạm phong khinh, mặt mày thanh tuấn hơi mang ý bỡn cợt.
“Từ đơn giản như vậy còn phát âm sai, tớ không ở cạnh mấy năm nay, cậu đi học rốt cuộc có từng nghe giảng hay không?”
Hứa Anh tức giận đến muốn chết. “Cậu còn quan tâm tớ phát âm như thế nào!”
Một đôi mắt nhạt như mây bay, một đôi mắt trong cơn giận dữ, sau đó Hứa Anh chậm rãi bị mặt mày thanh tuấn của thiếu niên hấp dẫn, tức giận tiêu bớt, tim đập nhanh, cũng vì ý nghĩa của từ đơn, mà mặt có chút mặt đỏ, ngượng ngùng.
Hứa Anh né tránh một chút, cắn cắn môi.
“Tinh Trầm.”
“Ừm”
“Tớ…… Thích cậu.”
“……”
Bọn họ rất nhỏ liền ở bên nhau, nhưng đại khái là không hiểu tình yêu, cũng không biết thích, ngẫu nhiên nói thích nhau, cũng là học người khác yêu đương, mơ mơ hồ hồ, cũng hoàn toàn không có thể coi là thích cái gì. Ít nhất, Hứa Anh là cái dạng này.
Nhưng mà hiện tại, đối với Cố Tinh Trầm, tâm tư cô giống như chậm rãi biến hóa.
Nhìn không thấy cậu sẽ nhớ, thấy, sẽ càng muốn.
—— Muốn nói với cậu vài lời nói, muốn chăm sóc cậu, muốn bắt nạt cậu, muốn đem gương mặt lạnh băng của cậu phá thành mảnh nhỏ, muốn ôm eo cậu, muốn vuốt ve hầu kết, muốn ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn nhiệt liệt của cậu, nhớ da thịt cậu, hương vị cậu, nhớ tới cậu khi không hề rụt rè, giống như dã thú đỏ lên đôi mắt……
Hứa Anh khó có được khi da mặt dày, kéo xuống giá trị con người, thâm tình thổ lộ, lại không được đáp lại, nghi hoặc lại xấu hổ nghiêng đầu nhìn Tinh Trầm.
Hứa Anh: “Này, tớ nói tớ thích cậu đấy, tốt xấu gì cũng cho chút phản ứng chứ?”
Sơ mi trắng thẳng tắp, thiếu niên thanh lãnh mà phong độ trí thức cười khẽ mỉa mai:
“Thành tích kém như vậy, cũng không biết xấu hổ nói thích hạng nhất của khối!”