Chuyện Xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng)

Chương 12: Chương 08 - Phần 2



Nhưng cũng như những lần trước, vẫn một sự im lặng trả lời Balibia.

- Hừm, ngươi không đáp cũng không sao. - Balibia hậm hực. - Ta đã dám đụng độ với cháu của Pi Năng Súp và Păng Sur, chẳng lẽ lại ngán người nhà của Mackeno.

Có vẻ như Balibia quyết tâm hơn bao giờ hết khi hắn vung loạn xạ bàn tay máu, quét suốt chiều ngang khu vườn một cách điên cuồng.

Trước lối đánh như phát rồ của Balibia, kẻ bí mật tung vội vã vài luồng sáng để chống chọi và cuối cùng, không chịu đựng nổi, đành phóng khỏi hàng rào, chạy như bay ra cánh đồng cỏ bên trái tòa lâu đài.

Bọn Kăply trố mắt nhìn theo, tá hỏa khi nhận ra kẻ đã chặn tay Balibia nãy giờ là thằng oắt Đam Pao.

Cả bọn chớp mắt lia lịa, hết nhìn Đam Pao lại quay sang nhìn nhau, có vẻ như đứa này muốn hỏi đứa kia rằng cái thằng nhóc đang bị tả hộ pháp Balibia rượt chạy trối chết đó có đúng là thằng Đam Pao không và nếu đúng thì tại sao trên đời lại có chuyện kỳ quái như vậy.

- Sao lại là nó được há? - Êmê lẩm bẩm như người ngủ mơ, nói xong nó hắt hơi một cái rõ to như thay cho dấu chấm hỏi.

"Ừ, quái chiêu thiệt!". Ánh mắt K'Tub long lanh như muốn nói, quai hàm nó vẫn lệch một bên do trúng phải Thần chú chiến đấu số 8 của Nguyên.

Kăply nhìn Êmê, khoái chí hỏi:

- Hổng lẽ em không biết Đam Pao có trình độ pháp thuật cao như thế này sao?

- Theo quy ước ở xứ Lang Biang, những đầu bếp như Đam Pao và Chơleng không được phép học pháp thuật. - Êmê thở dài, nhắm mắt lại như để cho bớt sốc. - Và cũng chẳng ai được phép dạy pháp thuật cho tụi nó.

- Họ rượt lên tới đỉnh đồi rồi kìa!

Suku kêu lên và co cẳng chạy khiến tụi bạn nó lập tức ngưng ngay cuộc trò chuyện, hối hả chạy theo.

Balibia bám sát gót Đam Pao, bàn tay máu vẫn chờn vờn trên đầu thằng nhóc, chốc chốc lại chụp xuống như một tấm lưới khổng lồ. Nhưng cứ mỗi lần như thế, một luồng sáng từ trong tay Đăm Pao lại kịp thời bay ra đánh chặn.

Tuy không làm gì được tả hộ pháp Hắc Ám, nhưng thần chú cầu vồng của thằng oắt lần nào cũng khiến cho đối phương khựng lại trong giây lát, và thế là nó lại cắm cổ chạy tiếp.

Suốt một hồi lâu, cả hai kẻ đuổi người chạy và tuy năng lượng pháp thuật của Đam Pao không đáng kể, cứ đụng vào bàn tay máu của đối phương là luồng sáng của nó tắt phụt, nhưng Balibia vẫn chưa có cách nào hạ ngay thằng oắt được.

Băng qua khỏi căn nhà sàn tịch mịch của Đại tiên ông Mackeno, cả hai tuôn như gió xuống thung lũng phía sau ngọn đồi, nơi hôm trước bọn Kăply đụng độ với Baltalon.

Balibia vừa chạy vừa gầm rống như một con thú bị thương khiến bọn Kăply thót bụng lại, bắt đầu nghĩ hắn đã nổi cơn điên và không khỏi phập phồng lo lắng cho tính mạng của Đam Pao. Nhất là khi chạy tới đáy thung lũng thì thằng Đam Pao đã thở dốc, tóc tai rối bời như có ai vò, hai chân lảo đảo như chẳng muốn làm gì hơn là sụm xuống quách cho rồi.

- Ha ha ha. - Balibia cười hăng hắc, ánh mắt đỏ khé như hai ngọn đèn. - Ngươi chống chọi được như thế là quá giỏi rồi. Bây giờ có chết chắc ngươi cũng không có gì phải ân hận.

Balibia vừa nói dứt câu, cái bóng máu đột ngột bay lên cao như một cái ráng đỏ, và trong khi bọn trẻ hồi hộp chưa biết tả hộ pháp Hắc Ám định làm gì, hắn đã mỉm cười cay độc và khẽ mấp máy môi.

Biết Đam Pao không còn đủ sức để chiến đấu và hãi hùng với ý nghĩ thằng oắt sẽ tiêu ra tro dưới đòn quyết định của đối phương, Nguyên, Kăply, Êmê, Suku, Păng Ting và cả thằng K'Tub á khẩu quýnh quíu vọt lại bên cạnh thằng oắt và chĩa tay lên trời, lầm rầm niệm chú, tất nhiên là trừ K'Tub, hoàn toàn không ý thức đến hành động nguy hiểm của mình.

Ngay tức khắc, bọn Kăply cảm thấy một sức ép nặng như một trái núi từ từ đè xuống khiến tụi nó có cảm giác tứ chi không còn cựa quậy được. Hàng loạt thần chú của tụi nó bị chặn lại như va phải tường thép, ngay cả luồng sáng màu da cam của Đam Pao cũng chỉ kịp lóe lên một cái trước khi mất tăm mất tích.

Chỉ một phút sau, bọn trẻ dù không muốn cũng phải nhắm tịt mắt, xương cốt trong người kêu răng rắc, máu dồn lên mặt khiến đầu muốn vỡ tung và ngay cả trái tim trong ngực tụi nó nữa, cũng như tan ra thành trăm ngàn mảnh.

Trong khi hình ảnh cái chết bắt đầu lởn vởn trong óc và cả bọn đang kinh hoàng chờ nó chụp lấy mình, thấy lần này khó mà thoát, tụi nó bỗng mừng rỡ thấy sức ép tự nhiên giảm dần từng chút một như máy bơm đang xả van. Cả bọn he hé mắt ra, ngạc nhiên thấy bàn tay máu trên cao đang từ từ thu nhỏ lại và nhạt dần, ngả sang màu hồng, thoáng chốc thành màu trắng rồi không thấy đâu nữa.

Ở trước mặt, Balibia đang bốc mình là là khỏi mặt đất, nhưng hắn không bay đi mà cứ lơ lửng một chỗ, tay chân xuôi xị, mắt nhắm nghiền như đang ngủ, và kỳ lạ là toàn bộ thân thể hắn đang bị bao phủ bởi một tấm lưới óng ánh được dệt bằng những sợi mảnh như tơ, lấp lánh màu ngân nhũ vô cùng đẹp mắt, trông hắn lúc này giống hệt một con tằm đang tự trói mình trong tổ kén.

Sau một thoáng sững sờ, Nguyên là đứa đầu tiên xông lên trước. Nó ngước cổ nhìn Balibia đang trôi bồng bềnh trong không trung, săm soi một hồi rồi đưa tay đập vào chân hắn một cái "bốp", hân hoan nói:

- Hình như hắn ngất đi rồi.

Păng Ting ngắm nghía Balibia, sung sướng nói:

- Như vậy là hắn trúng phải thần chú Bất tỉnh của em đó.

Nguyên dứt một sợi tóc, nhíu mày:

- Còn anh dùng thần chú Sụm bà chè, sao hắn lại bay lơ lửng thế này không biết?



- Em nữa. - Êmê ngơ ngác. - Em cũng dùng thần chú Té xuống mà hắn chẳng chịu té xuống gì hết, anh K'Brăk.

Nguyên quay sang Kăply:

- Còn mày?

- Tao hả? - Kăply nhăn nhó như thể cái nhìn của Nguyên xúc phạm nó ghê gớm. - Vừa rồi tao dùng thần chú Lộn mèo mà.

Suku khẽ rùng mình khi bắt gặp cả đống ánh mắt đang đổ dồn vào nó. Chưa đứa nào kịp hỏi, nó đã luống cuống nói:

- Còn em... khi nãy...

K'Tub nóng nảy hỏi độp một câu, không để ý đến chuyện quai hàm nó đã hoạt động bình thường ngay khi Balibia vừa bất tỉnh:

- Khi nãy mày dùng thần chú gì?

- Ờ... - Suku lúng túng. - ở đời ai mà chẳng có lúc nhầm lẫn, nhất là trong trường hợp quá căng thẳng...

- Dài dòng quá! - K'Tub gầm gừ. - Thần chú gì?

Suku quay bộ mặt bẽn lẽn đi chỗ khác, lí nhí:

- Thì... thần chú Bay lên chứ thần chú gì!

- Thế thì đúng rồi. - Păng Ting bật cười. - Vừa trúng thần chú Té xuống vừa trúng thần chú Bay lên, Balibia dĩ nhiên phải lơ lơ lửng lửng...

- Suku ơi là Suku. - K'Tub giơ hai lên trời. - Tao nghĩ là...

- Em nghĩ gì thì lát nữa về nhà hãy nói, K'Tub. - Nguyên cắt ngang. - Cái cần nghĩ ngợi nhất trong lúc này là tại sao Balibia lại đột ngột mất hết năng lượng pháp thuật.

- Đúng rồi đó. - Êmê nhanh nhẩu đồng tình. - Chỉ những ai mất hết năng lượng pháp thuật mới dễ dàng trúng đòn của tụi mình thôi.

Suku chỉ tay vào người Balibia, ngập ngừng nói:

- Có lẽ chính tấm lưới này đã tước hết sức mạnh của hắn. - Đang nói, Suku chợt kinh hoảng la lên. - Í, lạ quá, hổng lẽ đây chính là thần chú kim cương!

Bốn chữ thần chú kim cương khiến cả bọn há hốc miệng như thấy ma.

- Làm sao là thần chú kim cương được? - Kăply sửng sốt. - Em chẳng nói đây là thần chú vô địch của chủ nhân núi Lưng Chừng hồi sáu trăm năm trước sao?

- Thần chú kim cương khi phát ra có hình dáng của một tấm lưới óng ánh, không ai chống đỡ nổi. - Suku run run giải thích. - Nghe nói thần chú kim cương có tất cả là bảy câu. Năm câu đầu là loại thần chú vương đạo, không giết người, chỉ khiến đối phương phát tán và tiêu tan năng lượng thôi. Hai câu chót là thần chú bá đạo, trúng phải là chết ngay, dùng để đối phó với những phù thủy hắc ám đã hoàn toàn mất hết nhân tính.

- Em chắc chắn chứ, Suku? - Nguyên nín thở hỏi, cảm thấy câu chuyện ngày hôm nay càng lúc càng nghiêm trọng.

- Chắc chắn một trăm phần trăm! Đây chính là thần chú kim cương!

Tiếng thầy Akô Nô thình lình vang lên và trước vẻ mặt ngỡ ngàng của bọn trẻ, thầy thong thả bước ra từ sau một bụi cây.

- Thần chú kim cương thiệt hả thầy? - Păng Ting láu táu hỏi lại, nó là đứa duy nhất không trố mắt lên trước sự xuất hiện đột ngột của thầy Akô Nô.

- Hổng lẽ ta nói chơi với bọn nhóc ngươi.

- Vậy thầy có biết ai đã sử dụng thần chú kim cương để tấn công Balibia không? - Păng Ting nhìn thầy Akô Nô bằng ánh mắt ngờ vực.

- Nhóc ngươi đừng nhìn ta như thế. - Thầy Akô Nô hừ mũi. - Hừm, ta cũng đang muốn biết ai là kẻ ra tay đây! Hắn chắc chắn không phải là chủ nhân núi Lưng Chừng rồi.

Thầy quét mắt sang thân hình vẫn còn lơ lửng của Balibia, khẽ khoa tay một cái vào không khí khiến hắn rơi ngay xuống đất, bĩu môi nói:

- Còn gã này đâu phải là Balibia. Nếu gã đúng là tả hộ pháp của phe Hắc Ám, bọn ngươi làm quái gì còn sống sót đến bây giờ!

Ngày hôm nay bọn Kăply gặp nhiều chuyện lạ lùng đến mức không đứa nào còn đủ sức trợn mắt lên lần nữa, nhưng câu nói của thầy Akô Nô vẫn khiến tụi nó phải cố hết sức để đừng ngã dúi vào nhau.

- Sao lại như thế được hở thầy? - Nguyên lắp bắp. - Chính hắn đã dùng bàn tay máu...



- Bàn tay máu thì ai bịa ra chẳng được.

Thầy Akô Kô vung tay một cái, một bóng máu có hình bàn tay hiện ra nhanh như chớp và không hề khác một chút xíu nào với bàn tay máu của Balibia khi nãy, thậm chí bàn tay máu của thầy còn lớn hơn và chói chang hơn nhiều.

Trước những bộ mặt đang nghệt ra của bọn trẻ, thầy Akô Nô vung tay một cái nữa: bàn tay máu lập tức biến mất, còn nhanh hơn khi nó hiện ra.

- Thấy chưa! Dễ ợt à. - Thầy Akô Nô cười hì hì. - Nhưng bàn tay máu của Balibia xưa nay chưa bao giờ chụp hụt đối phương. - Thầy liếc Balibia đang nằm thằng cẳng dưới đất, cười khảy. - Còn chụp đâu trật đó như gã này chứng tỏ đó là đồ dỏm.

- Vậy hắn là ai vậy hở thầy? - Păng Ting chớp mắt. - Con nghĩ đâu có ai dám giả mạo Balibia...

- Hắn là Buriăk, sứ giả thứ năm của trùm Bastu. - Thầy Akô Nô chưa kịp mở miệng, Suku đã tỉnh khô đáp. - Hắn dám giả dạng Balibia có lẽ vì hắn biết đích xác hiện nay Balibia không ở quanh đây.

- Buriăk á? - K'Tub lộ vẻ nghi hoặc. - Làm sao mày biết hắn là Buriăk?

- Tao nhớ lại ánh mắt hắn, K'Tub à. - Suku vuốt tóc, thủng thỉnh nói. - Ánh mắt hắn chốc chốc lại đỏ rực lên như than hồng. Đó là đôi mắt của Buriăk. Tao còn nhớ cảm giác rờn rợn hôm nọ, lúc Buriăk nhìn bọn mình.

- Hắn đúng là Buriăk rồi. - Nguyên reo lên. - Bàn tay máu của hắn tuy là giả, nhưng thần chú của hắn là thần chú thật. Vừa rồi hắn đã sử dụng bàn tay máu thay cho chiếc lục lạc để thực hiện lời nguyền Tan xác.

- Đúng vậy, anh K'Brăk. - K'Tub nhảy cẫng như thể nó là người đầu tiên phát hiện ra Balibia là Buriăk. - Hèn gì khi nãy lúc đầu váng mắt hoa, ngực tức nghẹn đến không thở nổi, tự dưng em có cảm giác mình đã từng trải qua nỗi đau đớn giống như thế này một lần rồi.

Câu nói của K'Tub khiến cả bọn bất giác rùng mình, trong tâm trí lập tức hiện lên hình ảnh cuộc đối đầu suýt chết trước Buriăk, cũng chính tại chỗ này. Hôm đó nếu không có sự bảo vệ của Tam phù thủy Bạch kỳ lân, tụi nó chắc đã bị lời nguyền Tan xác của Buriăk đóng lút xuống đất như tảng đá cạnh dòng suối rồi.

- Muốn biết hắn là ai thì bọn ngươi nhìn đây!

Thầy Akô Nô hừ giọng và phẩy tay một cái về phía Balibia.

Ngay tức khắc, chuyện lạ xảy ra. Khi tấm lưới ngân nhũ biến mất, hình dáng Balibia từ từ thay đổi. Người hắn bé lại, tóc mọc ra rất nhanh trên chiếc đầu trọc, chiếc áo choàng bằng tóc và xâu chuỗi trên cổ tự nhiên mất tăm, thay vào đó là chiếc áo chùng cũ mèm, rách teng beng, da hắn ít xám đi một chút nhưng trông mốc meo kinh khủng, y như thể cả đời hắn không bao giờ tắm gội.

- Quả nhiên hắn là Buriăk. - Êmê nhìn chằm chằm vào gã sứ giả thứ năm của trùm Bastu, bước lui một bước và khẽ rên lên.

Thầy Akô Nô đột ngột nói:

- Bọn ngươi giải hắn về và giao cho thằng-cha-khoái-ngồi-trên-mái-nhà. Ta có chuyện phải đi rồi đây!

- Thầy đi đâu vậy thầy? - Păng Ting háo hức. - Cho con theo với!

- Nhóc ngươi đừng lộn xộn. - Thầy Akô Nô hừ mũi. - Ta phải truy tìm kẻ bí mật đã xuống tay với Buriăk, ngươi đi theo làm sao được.

Đang nói, trán thầy bỗng nhăn tít:

- Thần chú kim cương tái xuất hiện! Hừm, phen này lớn chuyện rồi đây!

- Ngài khỏi cần truy tìm nữa, ngài Akô Nô. - Một tiếng nói trầm trầm thình lình vọng tới từ đâu đó tít đằng xa. - Người vừa sử dụng thần chú kim cương trừng trị Buriăk chính là trùm Bastu.

- Trùm Bastu á? - Thầy Akô Nô ngơ ngác hỏi lại, mặt bất giác thần ra. - Làm sao mà hắn biết được thần chú này chớ?

Bọn trẻ hoàn toàn không nghĩ Buriăk lại bị hại dưới tay chủ nhân của hắn, dáo dác đưa mắt nhìn quanh, cố đoán xem người vừa lên tiếng là ai.

Nhưng tiếng nói vừa rồi nương theo gió lan tới rồi cũng theo gió tan đi như ảo ảnh, không làm sao xác định được vẳng tới từ hướng nào.

Lúc này trời dần về chiều và gió dưới đáy thung lũng mỗi lúc một lạnh hơn, sương đã bắt đầu dâng là là mặt cỏ như những cụm khói trắng. Nhưng trước những biến cố dồn dập liên tiếp xảy ra, bọn Kăply đứa nào cũng thấy trong người nóng bức như ngồi cạnh bếp lò.

Trong khi đó, thầy Akô Nô có vẻ như đang đấu tranh kịch liệt với những ý nghĩ trong đầu mình. Thầy nắm tay lại rồi thả ra, rồi nắm lại, rồi đấm hai tay vào nhau như để làm cho chúng đỏ ửng lên, rồi thầy lẩm bẩm như nói với chính mình:

- Nếu là trùm Bastu thì ta đuổi theo hắn để làm cái quái gì kia chứ!

Thầy liếc bọn Kăply, giọng vội vã:

- Ta về trường đây. Bọn ngươi nhớ lời ta dặn đấy nhé.

Nói xong, thầy biến mất, bỏ mặc lũ học trò đứng ngẩn ra giữa một rừng câu hỏi như những kẻ lạc đường.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.