Chuyện Tình Song Sinh

Chương 97: Biến Mất.



Trong lúc Linh Nhi và Tuyết Kì làm bài tập thì Tinh Khang xuống dưới nhà tìm gì đó. Ông bà Dương hôm nay về sớm, thấy con trai cứ lục đục cũng khó hiểu:

_ Con tìm gì hả?

_ Dụng cụ sửa khóa!

_ Ấy cha, ba quên mất. - Ông Dương cười lớn. - Con để đó ba sửa cho.

Tinh Khang đột nhiên lại đỏ mặt, cậu quay ra nhìn ba, cất giọng trách mắng:

_ Con sẽ tự làm!

Cậu xách đồ lên phòng Tuyết Kì, lúc này Tinh Khang không còn mặt mũi mà nhìn Linh Nhi nữa. Nét mặt cậu hơi buồn, nghĩ về điều mình vừa làm với cô.

"Chắc là đã ghét mình rồi..."

Cậu sửa xong và trốn luôn ở phòng chị gái, có nghe âm thanh mở cửa ra vào từ phòng mình nhưng cũng không dám ló đầu ra.

Tuyết Kì tìm mãi nhưng không thấy em trai ở đâu, xuống hỏi ba mẹ thì được bảo là cậu đang ở phòng mình sửa khóa. Cô định đi lên để tìm cậu thì bị bà Dương kéo tay bắt ở lại.

_ Con gái... - Bà Dương cười tươi. - Con quên là phải học nấu ăn hả? Phụ mẹ nấu đi chứ.

_ Con từ bỏ rồi, không nấu nữa đâu!

Cô la làng muốn chạy đi trốn nhưng bà Dương lại cao tay hơn, bà nắm áo của cô kéo lại, mỉm cười hiền dịu nhưng lời nói lại mang sự đe dọa.

_ Khóa học còn lâu lắm, phụ mẹ nào.

Tuyết Kì bất lực, cô không thể làm trái lời mẹ rồi...

Linh Nhi dùng bữa chung với gia đình Tinh Khang, cô ngồi cạnh Tuyết Kì và luôn tránh ánh mắt của cậu. Bà Dương tươi cười nhìn cô gái đối diện, muốn cô sẽ đến nhà mình thường xuyên hơn.

_ Linh Nhi hãy thường xuyên đến nhà chơi nhé con!

_ Vâng!

Cô thấy vui khi được trải nghiệm không khí gia đình tuyệt vời này. Nếu có thể cô cũng muốn được ở lại và ngủ nhờ ở đây một đêm.

Linh Nhi giúp Tuyết Kì dọn và lau bàn ăn. Nhờ có kinh nghiệm phụ giúp trong mấy ngày tập nấu ăn mà Tuyết Kì lanh lẹ hơn hẳn, dù vậy vẫn khiến ai đó khó chịu vì tốc độ của cô so với mình thật không chịu nổi.

_ Lâu quá, để em làm luôn cho!

Tinh Khang nắm vai đẩy chị gái sang một bên, cậu nhanh tay dọn dẹp chén đĩa và bỏ vào sàn nước. Vì cùng nhau rửa chén ở bồn nước nhỏ mà tay cậu thi thoảng vô tình chạm trúng Linh Nhi khi cô giúp mình rửa chén.

"Cái thằng này, Linh Nhi còn không biết rửa mà nó không nói gì, đến mình lại giúp một tay thì nó đá ra!"

Tuyết Kì ngồi lườm hai người đang đứng cạnh nhưng không nói với nhau câu nào. Cô khẽ cười vì vui thay cho em trai, tuy hai người này mồm miệng không ưa nhau nhưng cuối cùng lại rơi vào lưới tình của nhau.

"Ít nhất em còn có lí do để ở cạnh Linh Nhi... Còn chị thì... chỉ cần lí do để từ bỏ."

Nét mặt Tuyết Kì đượm buồn, cô vẫn chưa nói với Tinh Khang về vấn đề của mình. Tuy vậy cô vẫn chắc chắn rằng nó sắp kết thúc rồi, chuyện giữa cô và Hàn Vũ.

...

Linh Nhi được Tinh Khang dẫn về nhà, cô đi trước cậu và cách xa vài bước. Trong lòng muốn được nắm tay cậu, vui vẻ trò chuyện rồi hôn nhau tạm biệt như cách những cặp đôi yêu nhau thường làm... vậy mà Linh Nhi lại không có can đảm để mơ tưởng đến.

Trước đây đã từng như thế này, không có hi vọng để cậu thích mình. Vậy mà từng hành động của Tinh Khang lại khiến cô càng rung động và thêm yêu cậu.

"Những lần như thế... cậu lại khiến mình đau lòng..."

Tinh Khang đưa cô về đến nhà thì nói lời tạm biệt, cậu ngại không dám nhìn thẳng vào mắt Linh Nhi mà rời đi trước khi cô kịp cảm ơn. Cậu không biết chính điều đó lại khiến cô thấy buồn, chỉ muốn nói tạm biệt cậu trước khi vào nhà cũng khó đến vậy sao...?

Linh Nhi nhìn bóng lưng cậu rời đi mà thấy xa lạ, cô vẫn thường thấy Tinh Khang đưa Linh An về nhà. Cô cười thương mình, quả thật nụ cười của cậu không thể dành cho mình...

Cô mở túi lấy chiếc kẹp tóc, tay kia chạm vào khuyên tai của mình.

"Đây hẳn cũng là do Tinh Khang mua tặng. Vậy mình không phải là người duy nhất... Hoặc chỉ là cậu ấy thấy ngại nên mới mua tặng mình." - Linh Nhi khẽ cười, đã lâu rồi cô không thấy mình nghĩ nhiều như vậy. - "Một món quà xã giao, nếu là mình thì có thể lắm."

Cô tựa lưng vào cổng để đợi, cô biết giờ Linh An vẫn đang ở bệnh viện và sắp về rồi, nếu vào nhà sẽ rất khó để nói chuyện vì còn có người làm và cả bác Lĩnh.

"Mình không muốn bác Lĩnh phải buồn."

Như mong đợi, Linh An đã về đến, chiếc xe lăn bánh đến trước người Linh Nhi thì dừng lại. Cô giữ dáng vẻ lạnh lùng, đôi mắt không nheo lại dù đèn xe có phần chói mắt.

Tài xế xuống xe cúi đầu chào, Linh Nhi không biểu cảm mà chỉ gật đầu. Đôi mắt cô hướng về người đang bước xuống xe, Linh An nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, dù không biết cô định nói gì nhưng chắc chắn nó không phải là việc đơn giản.

_ Anh vào đi. - Linh Nhi nhìn tài xế, nét mặt lạnh lùng ra lệnh. - Không được phép bước ra ngoài.

_ Vâng.

Đợi tài xế vào trong Linh Nhi mới bảo Linh An đi theo mình. Đến đoạn đường ít người Linh Nhi mới vào vấn đề chính.

_ Thứ này là thứ cô tìm lúc trước phải không?



Cô lấy trong túi chiếc kẹp tóc đưa ra trước mặt Linh An. Thấy kẹp tóc của mình, Linh An vội chồm đến muốn chụp lấy, nhưng Linh Nhi đã biết trước và tránh né.

Biết không thể lấy lại đồ, Linh An bất ngờ lên tiếng:

_ Cậu thích Tinh Khang phải không?

Linh Nhi ngạc nhiên nhưng cũng không giấu, cô thẳng thắng nhìn vào mắt Linh An mà trả lời.

_ Ừ. Tôi thích Tinh Khang. Có vấn đề gì sao?

Linh An nhướn mày, cô không nghĩ Linh Nhi sẽ nói thật với mình.

"Nhưng mà vậy thì sao chứ? Bởi vì..."

_ Tinh Khang không thích cậu đâu!

Linh Nhi cười khinh thường, cô ngẩng đầu, dáng vẻ kiêu ngạo đối diện với Linh An:

_ Ồ, thế cậu ấy thích cô sao?

Linh An nắm chặt tay, im lặng kiềm chế sự sợ hãi của mình đối với cô:

_ Tôi không biết, nhưng... - Linh An rụt rè, ánh mắt khẽ run. - Tinh Khang đã luôn xuất hiện mỗi khi tôi cần, vì vậy...

Linh An để tay lên ngực, thái độ chắc chắn:

_ Trong tim cậu ấy tôi chắc chắn rất quan trọng!

Linh Nhi cắn môi khó chịu. Cô biết lời của Linh An là đúng bởi chính cô cũng từng thấy rồi, việc Tinh Khang đang ở cạnh Linh An khi bà Tuyết ngất xỉu trong bệnh viện.

_ Có phải cậu đã hi vọng... sẽ được Tinh Khang thích mình không?

Linh Nhi bất ngờ, lần đầu tiên cô thấy Linh An mỉm cười tự tin nhìn mình.

_ Chỉ bằng một nụ hôn nhất thời...

_ Cô nói gì? - Cô nhíu mày, nét mặt đe dọa và cất giọng nặng nề. - Ý của cô là sao?

_ Quả nhiên... - Linh An nắm chặt tay, sắc mặt nghiêm túc. - Hôm sự kiện tôi đã nhìn thấy... Tinh Khang đã hôn cậu.

Linh An e dè, thấy sắc mặt Linh Nhi trở nên tệ làm cô thấy sợ. Nhưng dù vậy Linh An vẫn muốn nói rõ ràng chuyện này, mục đích là để Linh Nhi không ôm hi vọng với Tinh Khang.

_ Cậu cũng thấy rõ mà phải không...? Rằng cậu ấy đã hôn tôi khi ở trên sân thượng... - Cô lùi lại, đôi chân run rẩy khi cảm nhận áp lực từ Linh Nhi. - Tinh Khang là con trai, cậu biết rõ mà! Cho nên... những ham muốn hay tò mò nhất thời, chẳng qua là vì cậu ấy muốn trải nghiệm thử th...

_ Cô xem tôi là thứ gì hả?

Linh Nhi trừng mắt, lớn giọng làm Linh An giật mình té ngã vì mất đà khi lùi lại. Cô bước đến trước mặt Linh An, sự tức giận vốn kiềm chế nay đã bộc lộ rõ ràng.

_ Ham muốn nhất thời? Tò mò? Trải nghiệm thử? Cô xem tôi là thứ dễ dãi nên mới để Tinh Khang làm vậy với mình sao? Ý của cô tôi là loại con gái mà nếu cậu ấy muốn là sẽ cho sao?

Cô dường như mất kiểm soát, nắm chặt cổ áo Linh An kéo lên đối diện với mình. Linh Nhi giận dữ, tỏa ra áp lực khiến Linh An phải kinh sợ.

_ Tuyết Đình Linh An! Cô đừng nghĩ mình là quan trọng nhất trong lòng cậu ấy. Dù cho Tinh Khang có đối xử tốt với cô như thế nào thì vĩnh viễn người không có tư cách vẫn là cô! Cô rõ chưa?

_ Linh An!

Linh Nhi khựng lại, ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh. Cô run rẩy, không tin vào mắt mình rằng Tinh Khang lại xuất hiện và đang chạy về phía mình.

_ Cậu làm gì vậy? Mau thả ra đi!

Cậu chạy đến đẩy Linh Nhi ra xa, cô mất thăng bằng té nhào xuống. Linh Nhi đau đớn, đầu gối và tay cứ thế bị cạ xuống đường.

Cô ngẩng đầu nhìn người mình thích đang lo lắng cho Linh An, giọng nói cậu dịu dàng và ân cần nhưng lại khiến tim cô đau nhói.

_ Cậu có sao không vậy? Sao không chịu gọi cho tôi hả?

_ Tinh Khang...

Linh An rưng rưng nước mắt, cô tựa vào lòng cậu để cảm nhận hơi ấm. Thật tốt khi Tinh Khang xuất hiện vào lúc này, dù cho Linh An có can đảm đến mấy cũng không thể nào chống lại được Linh Nhi.

Tinh Khang nhìn sang Linh Nhi, ánh mắt giận dữ nhìn cô gái đang ngồi đối diện nhưng vẫn giữ cho giọng nói mình dịu lại.

_ Cậu vẫn không thay đổi sao? Tôi nghĩ cậu đã tỉnh táo hơn và không còn bắt nạt Linh An nữa. Vậy mà... cậu làm tôi thất vọng quá!

Linh Nhi trợn tròn mắt, cô không quá bất ngờ khi Tinh Khang nói những lời đó với mình vì nó cũng giống như trước đây. Điều khác biệt duy nhất là cảm xúc cô dành cho cậu đã thay đổi, cảm giác khi nghe được những câu nói lạnh lùng từ người mình thích...

_ Thật kinh tởm...

Cô nhìn cậu, nở nụ cười chua xót. Thật kì lạ, đáng lẽ nó phải là cay đắng và đau đớn mới phải. Linh Nhi bật cười, cô xõa hết những cảm xúc hỗn tạp trong lòng ngực bằng cách cười thật lớn nhưng không kém phần khinh thường.

Cô không kiềm được suy nghĩ của mình, những uất ức đã chịu đựng từ trước đến nay cũng nói ra.

_ Đáng thương làm sao... khi tôi lại khiến cậu thất vọng. - Linh Nhi đứng dậy, không kiềm được nước mắt đang tuôn trào. - Thật đáng tiếc khi tôi không giống như những gì cậu mong muốn.

Cô nắm chặt bên tay đang cầm kẹp tóc, ánh mắt đau xót nhìn về phía cậu.



_ Nếu tim cậu chỉ luôn có Linh An... Nếu lòng cậu tôi luôn là đứa tồi tệ... Vậy tại sao?

Linh Nhi mím môi, đưa tay lên tháo một chiếc khuyên tay mà cậu tặng cho mình.

_ Tại sao cậu lại làm những điều đó với tôi?

Cô hét lớn rồi ném kẹp tóc và khuyên tai về phía cậu. Linh Nhi không cần nó nữa, cả chiếc kẹp tóc và thứ mà cô từng trân trọng.

Cô chạy đi để lại Tinh Khang đang đứng lặng, cô không muốn nhìn thấy mặt cậu, không muốn nghe tiếng cậu gọi hay sự thương hại mà cậu dành cho mình nữa.

Tinh Khang cầm chiếc khuyên tai cậu đã tặng cho Linh Nhi, nhìn nó không chớp mắt. Tim cậu quặn thắt lại, nắm chặt khuyên tai trên tay, Tinh Khang không nghĩ ngợi gì mà chạy đi.

_ Tinh Khang? Cậu đi đâu vậy?

Cậu không trả lời mà cứ cắm đầu mà chạy. Cậu theo sau đoạn đường Linh Nhi vừa chạy qua, ngó nghiêng để tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Cậu nín thở vì mong sẽ nghe được tiếng khóc của Linh Nhi, dù đã chạy khắp nơi để tìm và có gọi lớn tên cô nhưng Tinh Khang vẫn không tìm thấy.

Tinh Khang bất lực, cậu thở gấp vì đuối sức. Mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn không từ bỏ.

Điện thoại cậu bỗng nhiên vang lên, là Tuyết Kì gọi đến vì lo lắng. Đã một tiếng hơn rồi mà cậu chưa về nhà sau khi đưa Linh Nhi quay về.

Cậu bắt máy, cất giọng run rẩy hỏi thăm Tuyết Kì.

_ Chị! Linh Nhi... Chị có biết Linh Nhi ở đâu không?

[Không phải em đưa cậu ấy về rồi sao? Linh Nhi xảy ra chuyện gì rồi hả?]

_ Em... Em... - Tinh Khang nghẹn ngào, đến lời muốn nói cũng không nói được.

Tuyết Kì lo lắng, em trai cô và Linh Nhi không lẽ đã gặp chuyện rồi sao?

[Em đang ở đâu? Chị sẽ tìm cậu ấy với em!]

Cô nghe địa chỉ rồi tìm đến cậu, vừa thấy chị gái Tinh Khang đã chạy đến, run rẩy nắm tay cô cầu xin.

_ Chị... làm ơn giúp em. Linh Nhi đã...

Cô vỗ vai cậu trấn an, Tuyết Kì khoan hỏi chuyện xảy ra giữa hai người mà giúp cậu tìm kiếm Linh Nhi.

Mãi hơn chín giờ tối cũng không thấy người, Tuyết Kì thuyết phục Tinh Khang về nhà. Điện thoại hai người đã đầy cuộc gọi từ ông bà Dương.

_ Khang, mình về đi, ba mẹ đang lo lắng cho hai đứa mình lắm đó...

_ Chị về trước đi, em còn phải tìm Linh Nhi. Cậu ấy đã bỏ đi lâu rồi, trời cũng tối nữa. Linh Nhi đang khóc, em sợ cậu ấy sẽ xảy ra chuyện...

_ Tinh Khang! - Tuyết Kì ôm em trai vào lòng khi cậu đang không bình tĩnh. - Nếu em cứ hoảng loạn thế này, sao có thể tìm được cậu ấy chứ...?

Cô vỗ lưng cậu, dịu dàng an ủi để em trai có thể bình tĩnh trở lại.

_ Linh Nhi có thể đã về nhà rồi mà, ngày mai... chắc chắn cậu ấy sẽ đi học lại cho xem!

_ Thật không chị? Nếu vậy... - Tinh Khang nắm tay Tuyết Kì. - Mình về nhà cậu ấy, em muốn tận mắt nhìn thấy Linh Nhi!

_ Không được đâu, trời tối rồi mà! Linh Nhi có thể đã ngủ rồi. - Cô kéo tay cậu. - Nếu đến đó em sẽ làm phiền cậu ấy cho xem!

Tinh Khang nín lặng theo chị gái về nhà. Tuyết Kì nói đúng, nếu cậu xuất hiện trước mặt Linh Nhi thì cô chắc chắn sẽ rất ghét và không muốn nhìn mặt cậu.

...

Tuyết Kì đang nằm trên giường của em trai, khóa cửa đã sửa xong nhưng cô không muốn về phòng hôm nay.

"Tinh Khang đang rất sốt ruột, nếu không có mình ai mà biết nó sẽ chạy ra ngoài nữa hay không..."

Ông bà Dương đã ngủ và đèn nhà đã tắt tối đen, Tuyết Kì cũng lim dim sắp ngủ rồi. Cô biết em trai vẫn còn thức nhưng cơn buồn ngủ ập đến và cô không thể chống cự lại.

Điện thoại Tuyết Kì đột nhiên vang lên, cô nhìn điện thoại, đã mười một giờ rưỡi rồi mà bác Lĩnh vẫn gọi đến. Bên kia đầu dây, ông cất giọng gấp gáp và sốt sắng.

[Cô Tuyết Kì, tiểu thư Linh Nhi vẫn chưa về nhà! Cô ấy có đang ở với cô không?]

Tinh Khang nghe tiếng thì ngồi dậy, nhìn nét mặt của Tuyết Kì làm cậu biết rõ người gọi đến là ai và đang nói gì.

Cậu lật đật lấy áo khoác rồi chạy ra khỏi cửa nhưng Tuyết Kì đã ngăn lại.

_ Giờ cũng trễ rồi, em ra ngoài thì cũng chưa chắc tìm được Linh Nhi đâu!

_ Nhưng...

Cậu định nói nhưng bị Tuyết Kì bịt miệng, cô đưa điện thoại lên tai để nghe bác Lĩnh nói gì đó. Tuyết Kì tắt máy rồi nghiêm túc nhìn em trai.

_ Bác Lĩnh bảo sẽ cho người tìm Linh Nhi. Bác ấy nói chúng ta hãy ngủ sớm để mai còn đến trường. - Cô mỉm cười, xoa đầu em trai để cậu nhẹ nhõm. - Em đừng lo, có đến hơn mười người để tìm cậu ấy mà... Linh Nhi sẽ không sao đâu.

Tinh Khang đến chỗ mình ngồi xuống. Cậu gục mặt, tim đập hỗn loạn vì lo lắng cho Linh Nhi. Cậu nắm chặt khuyên tai, lòng cầu nguyện cô sẽ không sao.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.