Chuyện Tình Song Sinh

Chương 93: Nhầm Khoảnh Khắc.



Tuyết Kì đang trên đường trở về nhà, kì thi sắp đến rồi nên cô phải chăm chỉ học nhiều hơn. Tuy vậy nhưng hiện tại tâm trí của cô cứ dồn vào việc của Hàn Vũ.

Cô thở dài, đã cố bỏ nó qua một bên rồi mà... Một chuyện nhức não vẫn chưa đủ, còn thêm một việc khác làm cô bận tâm không kém.

[Chị, hôm nay em không ở nhà, chị tìm Hàn Vũ rồi đi ăn với cậu ta đi nha.]

Cô khó hiểu khi đọc tin nhắn được gửi đến từ em trai. Từ hôm qua về nhà Tinh Khang đã hành xử rất lạ. Cậu vừa gặp cô đã tránh né, cô biết em trai mình đang có chuyện gì đó muốn nói nhưng lại không dám mà phải giấu trong lòng.

"Nó bị sao vậy ta?"

Tuyết Kì nhíu mày khó chịu. Cô vò đầu bức bối, hết chuyện của Hàn Vũ rồi lại đến Tinh Khang.

_ Thật tình! Mấy thằng con trai sao mà khó hiểu quá vậy? - Tuyết Kì nghiến răng, miệng không ngừng lí nhí mắng chửi. - Thằng thì giấu mình chuyện của em gái một cách vớ vẩn, thằng thì lầm lầm lì lì, mở miệng ra nói cũng không chịu!

Dường như có ai đó đang biết cô đang khó chịu, một tin nhắn lại xuất hiện, nội dung là muốn tạo một cuộc hẹn.

_ Của Hàn Vũ?

Tuyết Kì mở ra xem tin nhắn, Hàn Vũ muốn hẹn gặp cô đi siêu thị hôm nay để mua dụng cụ nấu ăn. Thật ra cậu đã rất vui khi Tuyết Kì không giận mình, tuy nhiên Hàn Vũ vẫn thấy có lỗi vì đã làm mất tâm huyết của cô gái mình thích.

Thấy tin nhắn muốn được gặp mình của Hàn Vũ, Tuyết Kì lại thấy có chút mềm lòng. Cô kéo màn hình điện thoại xem giờ, vẫn còn một tiếng mới đến giờ hẹn nhưng cô lại muốn đến đó ngay.

"Phải về nhà rồi lại đến, lười lắm."

Thế là cô chuyển hướng đến điểm hẹn thay vì về nhà ăn uống và nghỉ ngơi. Dù trong lòng có một chút quan ngại về việc cậu không thành thật với mình nhiều ngày nay nhưng ở một khoảng nào đó trong tim, Tuyết Kì vẫn mong được gặp cậu.

"Có lẽ mình nên chủ động hỏi Hàn Vũ một lần..."

Điểm hẹn là một quán cà phê gần một studio lớn. Rút kinh nghiệm từ lần trước trong lúc đợi cậu thì Tuyết Kì có gọi một phần bánh ăn lót dạ. Cô không dám ăn nhiều vì sợ Hàn Vũ có thể sẽ dẫn cô đi ăn như mọi lần.

"Bánh ở đây ngon ghê, phải mua về cho Tinh Khang một phần mới được!"

Tuyết Kì đến quầy xếp hàng để đặt bánh đem về. Đến lượt mình thì bị một người phụ nữ trẻ ở sau lưng vỗ vai, điệu bộ gấp gáp xin được nhường chỗ.

_ Xin lỗi em gái, chị đang có việc gấp cần phải đi ngay, em có thể nhường cho chị mua trước không?

Cô mỉm cười, gật đầu rồi tránh sang một bên nhường lượt cho người phụ nữ. Chị ta mua bánh rồi đưa cho Tuyết Kì một phần, tươi cười cảm ơn.

_ Đây, cảm ơn em vì đã nhường chị!

_ Không có gì đâu ạ.

Người phụ nữ khẽ cười dúi giỏ bánh vào tay cô. Chị ta chỉ tay về phía studio gần đó, cất giọng nuối tiếc.

_ Chị làm việc ở đó, người mẫu của chị rất thích ăn bánh ở đây nên em ấy luôn nhờ chị đến mua. Xui xẻo là hôm nay công việc nhiều nên chị phải tranh thủ thời gian. Ấy chết, sắp bắt đầu lượt chụp tiếp theo rồi!

Người phụ nữ xem đồng hồ, chị ta tạm biệt cô rồi chạy đi mất. Tuyết Kì nhìn theo rồi lại nhìn xuống giỏ bánh có phần to hơn bình thường, cô phát hiện có gì đó không thuộc về mình đang nằm bên trên chiếc hộp.

_ Chị ấy để quên ví tiền rồi? - Tuyết Kì tìm thêm lại thấy giấy nhắc nhở. - Hôm nay là bánh donut... Chị ấy đưa mình nhầm giỏ bánh luôn này!

Tuyết Kì mở hộp, bên trong là hai chiếc bánh donut còn nóng. Cô bối rối nhìn đồng hồ, chỉ còn hơn mười lăm phút là đến giờ hẹn với Hàn Vũ rồi.

_ Mình phải đi trả chị ấy gấp thôi!

Cô rời quán cà phê và chạy nhanh đến studio. Trong lúc đó Tuyết Kì mạn phép xem ví của người phụ nữ.

_ Đào Liêu Vân, bộ phận quản lý.

Cô nhìn danh thiếp của chị Đào rồi bấm điện thoại gọi điện.

_ Chị ấy không bắt máy, mình phải làm sao đây?

Khi đang loay hoay thì cô nhìn thấy một chú bảo vệ đứng ở cửa. Như dự đoán, Tuyết Kì bị chặn lại khi vừa đến cửa, cô hấp tấp lấy ví của chị Đào cho chú xem rồi mong chú sẽ giúp mình trả ví.

_ Chú ơi, ví này của chị Đào Liêu Vân, chú có thể thay cháu đem trả...

_ À, cháu là người quen của cô Đào sao? Lối này, cô Đào đang chuẩn bị cho cảnh chụp, cháu cứ đi thẳng và rẽ trái...

Tuyết Kì lùng bùng lỗ tai khi chú bảo vệ nhiệt tình chỉ đường. Thấy mình không thể nhờ chú được nên cô cũng gấp gáp chạy theo lời dặn, cuối cùng lại bị lạc ở giữa studio.



_ Mình đang ở đâu thế này?

Cô khóc thét trong lòng, đã sắp trễ hẹn mà còn bị lạc đường nữa. Sao mà xui quá vậy nè? Cô đi bừa dọc hành lang, đến một cánh cửa sáng đèn đang đóng, Tuyết Kì mừng rỡ vì sắp được cứu rồi.

_ Hay quá, mình có thể nhờ người khác giúp rồi!

Tuyết Kì đến gần cửa, cô nghe âm thanh vui tươi phát ra, giọng nói này khá quen.

_ Huỳnh Đan? Ra là em ấy làm việc ở đây.

Cô chuẩn bị tình thần, từ lần ở nhà Hàn Vũ đến giờ cô chưa có cơ hội gặp Huỳnh Đan nên cũng thấy ngại.

"Nếu đột nhiên lại nhờ em ấy... có kì quá không ta?"

Cô không có thời gian suy nghĩ nên đành giơ tay muốn gõ cửa. Còn chưa kịp chạm vào thì Tuyết Kì lại nghe tiếng của một người khác, còn ai ngoài Hàn Vũ nữa.

Dù chỉ nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện nhưng Tuyết Kì cũng hiểu được nội dung. Huỳnh Đan đang nhờ cậu diễn thoại cho bộ phim đang quay, hình như là sắp xong rồi nên cô kiên nhẫn đứng đợi ở ngoài.

Âm thanh đang vang lên thì đột nhiên dừng lại, cô đứng thẳng người vì nghĩ rằng Hàn Vũ sắp đi ra. Sau hơn mười phút, Tuyết Kì sốt ruột nhìn điện thoại, đã đến giờ hẹn rồi mà Hàn Vũ vẫn chưa đi ra nữa...

"Mình còn đang muốn cậu ấy bất ngờ vì xuất hiện ở đây mà..."

Cô thở dài, cảm giác chờ đợi một người thật tệ... Nhất là khi người đó đang ở cạnh người khác.

"Hàn Vũ lại trễ hẹn với mình..."

Tuyết Kì ngã người ra sau tựa lưng vào cửa, một lực đẩy nhẹ làm nó bị đẩy vào. Cô hoảng hồn đứng thẳng dậy, thở phào nhẹ nhõm:

_ Xém tí là té rồi.

Cô xoay người nhìn vào trong, cũng không có ý định nhìn lén đâu nhưng vì nghĩ người bên trong sẽ biết và nhìn ra. Thật đáng tiếc khi tầm nhìn hạn hẹp làm cô không thấy ai, thứ rõ ràng nhất chỉ là một chiếc gương phản chiếu.

Có lẽ do hai người bên trong đang có việc nên không chú ý đến cánh cửa bị hở ra. Tuyết Kì nhìn vào chỉ thấy bóng lưng Hàn Vũ được phản qua chiếc gương, cô không biết cậu và Huỳnh Đan đang làm gì mà cứ im lặng chẳng nói nhau câu nào.

"Đã xong việc thì mau đến chỗ hẹn đi chứ! Cái người này!"

Cô bắt đầu thấy khó chịu, lòng muốn trách cậu vì đã trễ hẹn hơn mười phút rồi. Tuyết Kì đưa mặt lại gần, cánh cửa lại mở ra thêm một chút làm cô giật mình nhìn xung quanh. À, ra là do giỏ bánh cô xách trên tay đẩy vào thêm khi cô tiến tới nên cửa mới mở to hơn.

Tuyết Kì lại nhìn thẳng, lần này không chỉ là giật mình mà cô còn sốc nặng hơn. Dù chỉ là phản chiếu qua gương nhưng cô vẫn thấy rõ, kia rõ ràng là Hàn Vũ và Huỳnh Đan đang hôn nhau cơ mà.

"Gì đây...? Mình nhìn lầm rồi hả?"

Cô dụi mắt và mở ra nhìn lại, Tuyết Kì buông lỏng tay. Cơ thể cô mềm nhũn vì cảnh tưởng trước mắt.

_ Là góc nhìn thôi phải không...? - Cô cất giọng run rẩy, mở cửa thêm một chút. - Là nhìn nhầm thôi mà...

Con ngươi hơi đỏ cố gắng mở to nhìn vào trong. Tuyết Kì lùi lại, đứng lặng dưới khoảnh khắc Huỳnh Đan đang nắm tay Hàn Vũ, đôi chân nhón lên để hôn cậu.

Sao Hàn Vũ lại không đẩy Huỳnh Đan ra? Sao cậu vẫn đứng yên như vậy? Không phải Hàn Vũ đã nói là thích cô sao? Có rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu của Tuyết Kì nhưng cô vẫn không tìm thấy câu trả lời.

Hàn Vũ vậy mà nhắm mắt như đang hưởng thụ, giỏ bánh trên tay rơi xuống phát ra âm thanh khiến cậu giật mình mở mắt ra.

Tuyết Kì vội chạy đi trốn, bây giờ mà để bị bắt gặp thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối. Điện thoại Tuyết Kì reo lên khi cô đang tìm đường ra khỏi studio nhưng cô không có tâm trạng để bắt máy.

May mắn khi cô được một nhân viên quét dọn chỉ đường mà rời khỏi thành công. Tuyết Kì hoang mang nhìn về phía quán cà phê tấp nập và chiếc điện thoại đang rung chuông. Giờ cô không biết mình phải quyết định thế nào mới đúng nhất nữa.

...

Trước đó một buổi tối, Hàn Vũ nhận được cuộc gọi từ Huỳnh Đan, bảo rằng hôm nay sẽ có buổi chụp hình và tự cậu nói sẽ đến đón cô.

Trong lúc em gái chụp ảnh thì cậu nhắn tin cho Tuyết Kì.

"Gần đây có siêu thị, lấy lí do mua đền cho Tuyết Kì bộ hộp đựng cơm thì sẽ được hẹn hò rồi!"

Hàn Vũ mỉm cười, lòng hớn hở khi sắp được gặp người cậu thích sau vài tiếng nữa.

Huỳnh Đan được nghỉ giải lao vài phút trước khi lượt chụp ảnh tiếp theo bắt đầu. Hàn Vũ theo chân em gái vào phòng nghỉ ngơi, thật ra là do cô kéo tay cậu đi chứ Hàn Vũ cũng muốn đứng ở ngoài đợi. Thêm cả bây giờ cô đang giữ điện thoại của mình nên cậu không đi được.

_ Vũ, mai là em quay cảnh cuối của phim rồi, anh giúp em học thoại được không?

_ Em đã thuộc thoại rồi mà?



Huỳnh Đan đứng lên, nắm tay cậu mà nũng nịu:

_ Thuộc thì thuộc, còn diễn xuất thì đâu thể thuộc được đâu anh!

_ Anh không rảnh đâu, lát nữa anh có hẹn rồi.

Cậu lắc đầu từ chối, chút nữa là cậu sẽ đi gặp Tuyết Kì rồi. Diễn cái này còn phải làm đi làm lại, phiền phức lắm!

Huỳnh Đan chỉ tay lên đồng hồ treo tường, thông báo thời gian cho cậu.

_ Anh nhìn kìa, còn nửa tiếng nữa mà!

Hàn Vũ không chịu nổi sự nài nỉ của em gái khi cô liên tục lắc tay và chạy quanh mình. Cậu bất lực, thôi thì tranh thủ thoại nhanh rồi đến gặp Tuyết Kì vậy.

"Như vậy cũng khỏe, tập xong hết thì Huỳnh Đan sẽ không thường xuyên đến nhà mình nữa." - Cậu thấy vui trong lòng. - "Lúc đó thì có thể thoải mái mời Tuyết Kì đến chơi rồi!"

_ Ừ, anh chỉ cho em hai mươi phút thôi.

Huỳnh Đan vui vẻ nhảy lên rồi hai người bắt đầu tập thoại và diễn. Thời gian diễn tập nhanh hơn dự định năm phút. Hàn Vũ định lấy điện thoại chuẩn bị rời đi nhưng Huỳnh Đan lại ngăn cản.

_ Vũ, còn năm phút nữa mà!

Cậu nhíu mày khó hiểu, đã tập xong rồi còn đâu?

_ Em còn muốn anh ở lại làm gì nữa?

_ Cái đó!

Huỳnh Đan chỉ tay về con ma nơ canh nữ được cất gọn vào một góc. Cô cầm nó trên tay rồi đến đứng đối diện cậu.

_ Có cảnh em thổ lộ với nam chính qua hình nộm đó, em sẽ làm như thế này...

Cô chạm nhanh môi ma nơ canh đến môi cậu rồi thả ra. Hàn Vũ ớn lạnh lùi lại, hôn ma nơ canh hả? Chưa bao giờ cậu thấy ớn lạnh như này đấy!

Không để cậu từ chối, Huỳnh Đan đã nhanh chóng nói trước.

_ Anh yên tâm, cảnh này rất là dễ và nhanh! - Cô tươi cười. - Vũ chỉ cần đứng yên và nhắm mắt là được!

Hàn Vũ thở dài, có bấy nhiêu đó thôi thì cậu làm được.

_ Vậy thì em tập nhanh đi, hết năm phút anh sẽ đi ngay. - Cậu nghiêm túc. - Không lố thêm một phút, rõ chưa?

Huỳnh Đan ngoan ngoãn gật đầu. Cô thấy hài lòng khi cậu tin và nghe lời mình. Không như lời mình nói, Huỳnh Đan vứt ma nơ canh sang một bên, đọc lời tỏ tình ngắn gọn rồi nắm tay cậu.

Hàn Vũ nhíu mày, dù không nhìn thấy gì nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ ràng cảm giác mềm mại ngay môi mình.

"Ma nơ canh gì mà thật vậy?"

Cậu biết người đang nắm tay mình là Huỳnh Đan, nhưng mà cảm giác ngay môi thì cậu không chắc chắn lắm vì lúc nãy chỉ chạm vào ma nơ canh rất nhanh rồi lùi lại...

Đột nhiên có một âm thanh của một vật gì đó bị rơi xuống. Hàn Vũ giật mình mở mắt, cậu bất ngờ khi người đang chạm môi với mình lại là Huỳnh Đan.

_ Huỳnh Đan?

Cậu đẩy mạnh em gái ngã lùi về sau. Hàn Vũ hốt hoảng chạy nhanh ra ngoài mở cánh cửa đang hé. Xung quanh không có ai nhưng dưới chân cậu là giỏ bánh đang nằm vất vưởng.

Tay chân cậu run rẩy, chỉ có thế này cũng đủ để cậu biết là có ai đó đã nhìn thấy rồi. Hàn Vũ nhìn thời gian trong điện thoại, cậu giật mình khi biết mình đã trễ hẹn với Tuyết Kì rồi.

Hàn Vũ chợt nhận ra gì đó, liền xoay người nhìn đồng hồ treo tường.

_ Chạy trễ hơn nửa tiếng?

Cậu trợn mắt, xong lại nhìn sang Huỳnh Đan với vẻ mặt đầy tức giận. Lần đầu tiên cậu lớn tiếng với người mà cậu coi là em gái:

_ Em tốt nhất là chuẩn bị tinh thần đi!

Hàn Vũ chạy đi, cậu gọi điện cho Tuyết Kì nhưng cô không bắt máy. Cậu lo rằng Tuyết Kì sẽ giận mình, cứ ngỡ sẽ làm cô vui vì được cậu đền cho bộ nấu ăn mới vậy mà lại khiến cô phải đợi.

Cậu không ngờ được là mình đã bị lừa bởi cô em gái. Hàn Vũ không thể chấp nhận nổi việc này, cậu kiềm chế cảm xúc tức giận lúc này mà làm việc khác quan trọng hơn, đó là đến chỗ hẹn để tìm Tuyết Kì.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.