Tuyết Kì và Linh Nhi vừa đi mua bánh, họ chọn một cái ghế gần đó và ngồi ăn. Nhưng cũng chẳng thể thưởng thức khi trước mặt họ là hai người đang khoanh tay, nét mặt nghiêm túc.
_ Đi!
Tinh Khang hùng hổ đến nắm tay Tuyết Kì kéo đi, lúc đi ngang còn liếc mắt với Hàn Vũ như muốn nói gì đó.
Hàn Vũ cũng đến ngồi cạnh Linh Nhi, dang hai tay để lên lưng ghế, ngồi chéo chân.
_ Chiều nay đi chơi không?
_ Hả? Sao tự dưng lại muốn đi chơi? - Tuyết Kì nhíu mày hỏi em trai.
_ Đi, không nói nhiều. - Tinh Khang không trả lời mà ép buộc.
Hàn Vũ cũng không để Linh Nhi phản ứng mà đã nói luôn.
_ Chiều nay ở cổng trường, tốt nhất là đừng có trốn.
_ Tôi sẽ thèm đi với cậu chắc?
Hàn Vũ không trả lời mà đứng lên đi về lớp, Tinh Khang cũng im lặng mà rời đi.
Là sao? Tự dưng Hàn Vũ lại mời Linh Nhi đi chơi, rồi Tinh Khang cũng ép Tuyết Kì phải đi với mình. Rốt cuộc họ đang toan tính gì đây? Linh Nhi và Tuyết Kì vừa khó hiểu vừa không khỏi lo lắng trong lòng.
Đúng là không trốn được, Tuyết Kì đã bị Tinh Khang bắt đi ngay khi vừa đứng ở trước cửa lớp, và Hàn Vũ thật sự đợi Linh Nhi ở trước cổng trường.
Tinh Khang dẫn Tuyết Kì đi ăn uống lòng vòng trong khu vui chơi.
_ Khang, rốt cuộc là em muốn nói gì với chị vậy?
_ Em không muốn nói gì hết. - Tinh Khang thản nhiên. - Rủ chị mình đi chơi cũng không được nữa hả?
Tuyết Kì nhướn mày, đoán chắc Tinh Khang biết mình đang muốn trốn Hàn Vũ nên mới mời đi chơi để tránh phải gặp cậu.
_ Chắc chắn là không có gì đúng không? - Tuyết Kì lườm nguýt cái người úp úp mở mở đáng ngờ.
_ Ừ! Ăn lẹ đi bà! - Tinh Khang tỏ vẻ bực bội rồi tập trung ăn đồ ăn của mình.
Tuyết Kì bật cười, đúng là có mỗi em trai hiểu cô thôi.
_ Thế thì chị không ngại ăn hết tiền tiêu vặt của em đâu nha!
_ Chị ăn bao nhiêu cũng được.
"Miễn lát nữa không ghét em là được rồi."
Ở phía đối diện nơi tập trung những trò chơi cảm giác mạnh. Hàn Vũ ép buộc Linh Nhi phải chơi tàu lượn với mình. Nhưng mà sao nó lạ lắm...
_ Cái tên ngạo nghễ chết tiệt! Cậu bắt tôi ngồi một mình ở cái nơi cao tít như vậy hả?
_ Im đi! Đây chỉ ngồi với Tuyết Kì thôi biết chưa?
_ Là do cậu kéo tôi lên đây chứ ai mà thèm đi?
Hàn Vũ ngồi thư thả ở toa tàu lượn gần cuối và để Linh Nhi ngồi ở ngay đầu tàu. Trước đây từng muốn đi cùng Tuyết Kì nhưng không chơi được, bây giờ có cơ hội được chơi thì lại cảm thấy lạnh sống lưng. Khi con tàu bắt đầu chạy, Linh Nhi sợ hãi ôm đầu hét lớn.
"Cái tên đáng ghét! Sao không để mình đi với Tinh Khang cũng được mà!"
Sau khi lượn một vòng, Linh Nhi đờ đẫn ngồi phịch xuống ghế. Cô vẫn còn ám ảnh với trò chơi ớn lạnh lúc nãy.
_ Uống nước không?
_ Không thèm!
_ Đi!
Hàn Vũ lại bắt Linh Nhi chơi một trò khác.
_ Vòng xoay 360 độ? - Cô đứng trước một òng xoay cao tới đỉnh trời. - Chơi thế nào?
_ Nhìn đi.
Linh Nhi theo lời cậu nhìn máy khởi động, nó lên cao rồi xoay một vòng như cái tên.
_ Không đi!
_ Phải đi!
Cô chống cự trong vô vọng, Hàn Vũ kéo lên và cậu thậm chí còn ngồi cách xa cô đến mấy ghế.
_ Hức, đau họng quá đi...
Linh Nhi ôm cổ vì hét cả khàn giọng, run người tự nhủ tuyệt đối sẽ tiêu diệt Hàn Vũ nếu cậu ta dám rủ cô chơi thêm một trò đáng sợ nào nữa.
_ Uống nước đi.
Cậu ném cho cô một chai nước ướp lạnh, Linh Nhi được giải khát nhưng lại không thấy cảm kích người này chút nào.
_ Đi với cậu thấy mà ghét!
_ Thế muốn đi với Tinh Khang à?
Linh Nhi đỏ mặt đứng dậy, chỉ tay vào mặt Hàn Vũ.
_ Thà như vậy còn vui hơn! Hu... - Cô lại ngồi xuống tự thấy thương cho bản thân.
"Đi với người mình thích không vui mới lạ..." - Cô buồn lòng nhớ đến Tinh Khang.
Linh Nhi chợt nhớ lại lời Hàn Vũ, ngập ngừng lên tiếng.
_ Nè, chuyện Tinh Khang thích tôi... - Cô đảo mắt, hai má đỏ lên ngại ngùng. - Có thật không...?
_ À... - Hàn Vũ tỏ vẻ thản nhiên. - Không, sao mà cậu ta thích cậu được?
Linh Nhi mỉm cười, ánh mắt đượm buồn.
_ Cũng đúng thôi, cậu ta thích người khác rồi mà.
Cô biết, dù Tinh Khang có giải thích mối quan hệ giữa mình và Linh An... Cũng vẫn chưa một lần từ chối việc cậu thích Linh An mà.
Hàn Vũ bất ngờ, tự hỏi tại sao Linh Nhi lại nói như thế trong khi Tinh Khang rõ ràng thể hiện tình cảm với cô... dù có chút đáng ghét.
"Cái tội không thật lòng với bản thân nên làm người ta hiểu lầm rồi kìa!"
Khóe môi Hàn Vũ giật giật, cố kiềm chế sự nóng nảy của mình.
"Má, sao thằng Tinh Khang thích được nhỏ này vậy?" - Cậu gãi đầu, cam chịu. - "Kệ đi, cậu ta bảo mình giữ người không được để thằng khác đến gần thì mình làm theo thôi."
_ Mà tốt nhất cậu cũng phải giữ người của tôi đó! Tinh Khang!
Hàn Vũ tặc lưỡi, lấy điện thoại ra gọi cho người anh em ở khu mua sắm.
_ Đói rồi.
[Thì dẫn đi ăn đi!]
_ Cậu đang ở đó mà.
[Qua ngay.] - Tinh Khang nói giọng cảnh cáo. - [Ê! Thích ăn gì thì phải mua cho cái đó nghe chưa? Cấm cậu nói nhăng nói cuội, nhỏ đó mà buồn là biết tay tôi!]
_ Rồi rồi! - Hàn Vũ gằn giọng. - Cậu mà dẫn Tuyết Kì chơi mấy trò quái quỷ là chết với tôi nghe chưa?
Thế là Hàn Vũ đưa Linh Nhi qua khu ăn uống. Vì không ưa việc đi cùng cậu, Linh Nhi đã âm mưu gọi rất nhiều món ăn mà lại ăn không được bao nhiêu.
"Giờ biết tại sao mà Tinh Khang gọi cậu ta là nhỏ phù thủy rồi!" - Hàn Vũ chống cằm khó chịu nhìn cô gái đang ăn từng chút một, lòng thấy khó hiểu. - "Vậy mà cậu ta lại mê nhỏ này mới ghê chứ!"
...
_ Không có đi!
_ Chị phải đi!
Tinh Khang kéo Tuyết Kì chơi trò "Cú rơi thế kỉ", mặc cho cô có năn nỉ hay la làng.
"Cái thằng Hàn Vũ chết tiệt, cậu ta dám để nhỏ phù thủy ngồi một mình trên tàu lượn sao?" - Tinh Khang nhìn Tuyết Kì, cười man rợ. - "Vậy tôi không khách sáo mà cho bà Tuyết Kì chơi mấy trò này nha!"
Cậu nhớ lại tấm ảnh kỉ niệm được chụp bởi camera để lưu lại các vị khách từng chơi ở đầu bảng. Tinh Khang chú ý đến Linh Nhi đang ôm mặt vì sợ hãi, trong ảnh còn có bóng dáng Hàn Vũ đang gác tay ngồi thư thả như tận hưởng ở cách xa tận mấy toa tàu.
Tuyết Kì lảo đảo vì chóng mặt, ngồi xuống ghế, ngửa đầu lên trời.
_ Tinh Khang, về nhà mày chết chắc!
_ Chị, nước nè.
Cô cầm lấy chai nước rồi uống ực một hơi, tỏ vẻ sảng khoái.
_ Hức, thấy ghê quá...
_ Mới đó mà sợ rồi hả?
_ Không sợ cái đầu mày! - Cô đứng dậy đánh mạnh vào đầu Tinh Khang, mặt giận dữ.
Tuyết Kì lại gục mặt vì kiệt sức, không còn sức lực để đứng lên nữa rồi..
_ So với em thì chị thích đi với Hàn Vũ hơn hả?
_ Ừ! Cậu ấy nhẹ nhàng hơn em nhiều! - Tuyết Kì thở dài, chán nản. - Haizz, sao tôi lại có đứa em xấu xí như vậy chứ?
_ Chị đang tự nói mình xấu hả? - Cậu cười khó chịu.
"Khỉ! Nhẹ nhàng mà chơi bắt nhỏ phù thủy ngồi một mình hả? Cậu ta chỉ nhẹ nhàng với một mình chị thôi!"
_ Ý chị là cái nết của mày đó hiểu chưa?
Sau năm lần nảy lượt chọc cho chị nổi quạu, cậu cuối cùng cũng vào vấn đề chính.
_ Giờ chị tính thế nào với Hàn Vũ?
Tuyết Kì buồn bã cúi đầu.
_ Chị không biết, bởi Huỳnh Đan nói... Hàn Vũ là mối tình đầu của em ấy.
Cô nắm chặt tay, biểu cảm không cam lòng.
_ Em ấy còn nói là... vẫn còn thích Hàn Vũ.
_ Nhưng cậu ta có thích Huỳnh Đan đâu?
Tuyết Kì ngẩng đầu, nhìn cậu lo lắng:
_ Thế thì tại sao Huỳnh Đan lại nói là cậu ấy từng tỏ tình với em ấy? Huỳnh Đan với chị là lần đầu gặp nhau mà, không lẽ em ấy lại muốn nói dối chị?
Cô điên cuồng lắc đầu, bịt kín tai.
_ Chị không biết... Tinh Khang, chị sợ lắm!
Tinh Khang thấy lo lắng, vội đi đến ngồi cạnh Tuyết Kì, nhẹ nhàng vỗ lưng:
_ Chị sợ cái gì?
_ Chị sợ Hàn Vũ... - Tuyết Kì mím môi, con ngươi ươn ướt khẽ run. - Sẽ không còn... thích chị nữa.
Tinh Khang ngỡ ngàng mở to mắt, lòng thấy rộn ràng.
"Thích nha thằng kia, chị tôi thích cậu rồi kìa!"
_ Nhưng mà không phải chị thích Hàn Vũ đâu! - Tuyết Kì đỏ mặt nhìn em trai. - Chỉ là...